Mùa đông năm 1946, bán đảo Krym nằm xa ở phía tây Nga, được bao phủ hoàn toàn là đất liền đã xảy ra một đại dịch.
Người ta gọi đại dịch đó với cái tên là 'Cái Chết Đen' với tỉ lây nhiễm là cao và nhanh chóng, tỉ lệ tử vong được ước tính là 90%, còn 10% còn lại thì cũng sẽ bị bại não, chân tay bị bại liệt, sức khoẻ giảm trầm trọng.
Hơn nữa, làng Caffi, một ngôi làng không quá lớn nằm gần dãy núi tuyết, cách không quá xa thành phố, đây cũng là nơi diễn ra dịch bệnh lây lan khắp làng, khiến ai cũng sợ hãi, kẻ không có triệu chứng dịch bệnh thì đóng cửa tối ngày, không giao tiếp với những kẻ có dịch bệnh vì nó rất dễ lây lan.
Mẹ Yuki và cô nhóc đã sống ở cái làng đấy, mẹ cô bị lạm dụng tình dục bởi những kẻ có dịch bệnh, khi mẹ cô nhận ra bản thân mình mắc bệnh, vì quá trầm cảm, cô đã lên núi tuyết và tự tử, bỏ mặc đứa con nhỏ của mình.
Khi đi tìm mẹ mình trên dãy núi, động đất đã xảy ra khiến núi lỡ, cô bé đã may mắn tìm được và trốn trong một cái hang động không rõ nguồn góc ở dãy núi, nhưng tưởng chừng bản thân may mắn, chính cô bé đã bị kẹt bên trong bởi bị chắn lại do tảng đá to lớn.
Trong khi đó ngôi làng của cô bé thì bị đắm chìm trong tuyết, không có lấy một ai còn sống ngoài cô.
Đã hai ngày trôi qua khi cô bé sống trong hang động. Không thức ăn, không nước uống, thậm chí là con phải tè dầm, cô bé đang phải ôm lấy cái bụng đang gào thét của mình. Một cô nhóc ngây thơ, không hiểu vì sao mẹ mình lại biến mất, thứ mà mẹ cô để lại khi rời đi không rõ vào buổi sáng chỉ là một cái vòng cổ mà cô được gã đàn ông mình yêu tặng cho, nhưng ai ngờ hắn lại rời bỏ hai mẹ con. Cô nhóc chân quý chiếc vòng cổ này, ôm chặt nó vào lòng mãi.
Cho đến khi cô bé chết,không, chỉ là thể xác cô bé chết, linh hồn cô bé tinh khiết như tuyết, như là một kẻ được chọn, linh hồn cô bé bỗng xuất hiện bên trong một cơ thể tinh linh băng nhân tạo, nhưng hình dáng của cô bé chẳng khác xưa là bao, có lẽ đây là kiếp luân hồi, cô được sống một cuộc đời mới? Cô bé nghĩ vậy, nhưng các vị chủ nhân cô bé thì lại nói không. Cô bé được sống trong môi trường hạnh phúc cũng những chủ nhân của mình, cùng những người bạn trang lứa, tuy nhiên cũng chẳng được bao lâu..
Tuy nhên, ký ức về việc 'không rõ là có phải luân hồi không' thì cô bé không thể nhớ, đồng nghĩa với việc Ougi cũng không biết.
----------------------------------
"Quả nhiên, nó rất hợp với em."
"C-Cảm ơn anh.."
Ôm chặt lấy Ougi, cô bé không ngừng khóc, những kí ức xa xưa bỗng ùa về khiến cô bé rung động. Còn ba người kia đang thắc mắc cô bé là ai thì đã được Houka giải thích.
Cố gắng an ủi cô bé, cậu quay sang những người còn lại.
"Đi Paris chứ? Cũng tiện đường."
"Mọi việc tuỳ ngài ạ."
"Yayyy, thủ đô Pháp ta tới đây !"
Trong Houka có vẻ hưng phấn khi nhắc tới đi chơi, cậu tiến Pháp không hẳn là vì đi chơi, chỉ là tiện đường thì dừng lại đi bằng một cách thật là 'con người', và có điều gì đó ở nước Pháp khiến cậu thôi thúc bản thân.
Khác xa với đất nước Việt Bản của cậu, Pháp có cái gì đó khiến người khác cảm thấy sang chảnh hơn hẳn.
An ninh biên giới rất kĩ lưỡng, cậu không thể nào tự nhiên đi vào với một đống kẻ không phải người này, với lại cậu cũng chả có vé thông hành. Biện pháp cuối cùng vẫn là lẻn vào thôi.
Ẩn sự hiện diện của mình, tìm kiếm một con đường vắng, cả bọn rơi thẳng xuống từ bầu trời cao vút.
Nhìn từ trong hẻm ra ngoài, toàn là những con người mặc những trang phục sành điệu dạo quanh phố, khi định bước ra nhưng từ phía sau cả bọn đang có thứ gì đó tiến tới.
"Này, tất cả trốn đi. Đây có vẻ là thứ không mấy thân thiện gì với mọi người đâu."
Nghe theo lời cậu,cả bọn ẩn mình đi, hai cô hầu gái thì trốn trong cái bóng của cậu bởi họ có năng lực điều khiển bóng, Mio thì nhảy vào trong túi áo cậu ẩn mình đi, Houka thì chỉ đang giản là rút lại vào trong cậu.
Quay lại nhìn về hướng phía sau cậu, một chú mèo với cái đuôi phát ra lửa xanh phóng tới, sẽ không có gì nếu không có một cô gái từ phía xa đằng sau cũng chạy tới, có vẻ cô đang đuổi theo con mèo này nên tiện tay cậu bắt dùm.
'May mà mình có học tiếng Pháp'
Nhưng con mèo này, không phải nó tinh nghịch chạy khỏi chủ nhân mình, mà nó chạy lại đây, đối diện cậu, gừ lên một tiếng.
Ánh mắt của nó đối diện cậu không mấy thân thiện chút nào, cùng với cái đuôi kỳ lạ đó, nó tức không phải mèo bình thường, mà là linh thú, dường như nó đang có ý định tấn công cậu, cũng tiện, lâu rồi cậu cũng không cho Shinobu ra ngoài, có bạn nô đùa thì cũng thích ấy chứ? Mà dạo này con bé còn có thể hoá người, cậu cũng quá ngạc nhiên, nhưng cậu mong nó lại là đực hơn.
Nhưng xem ra, Shinobu đang trong thời kỉ ngủ đông, có gọi cũng vô ích.
Còn con linh thú kia, vẫn tỏ ra sát ý với cậu, và bấy giờ thì sát ý đó đủ để khiến nó ra đòn.
Tạo ra khoảng 10 ngọn lửa xanh nhỏ, liên tục nó bay về phía cậu, có lẽ do nó nhận biết được Hắc ma lực trong người cậu, nhưng không, rất khó để nhận biết Hắc ma lực của cậu, chỉ có duy nhất một lý do nó tấn công cậu. Đó là nó tưởng nhầm bốn hắc ma lực ban nãy là của cậu, mặc dù bốn cô gái kia đã mau chóng ẩn mình, giấu hiện diện, nhưng đối với linh thú, chúng rất nhạy cảm với hắc ma lực.
Những ngọn lửa bay tới, né hết chúng, cậu thật may mắn khi con hẻm có khoảng cách rộng. Dù vậy có vẻ như nó vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục tấn cậu.
"Này Lami ! Dừng lại !"
Một cô gái đậm chất người Pháp, cô mang trong mình một dáng vẻ xinh xắn, dễ thương khiến cô cuốn hút vô cùng, mái tóc ngắn, ánh mắt và màu tóc ánh vàng, có vẻ cô không phải là một người dân bình thường.
Bắt lấy con thú của mình vào tay, cố gắng xoa dịu nó, cô đưa đôi mắt ánh vàng về phía cậu.
"Bạn là người nước ngoài à?"
Mặc dù cô cho cậu là người nước ngoài, nhưng câu hỏi của cô lại dùng tiếng Pháp khiến cậu thấy mâu thuẫn.
"Bonjour." (Xin chào)
"Ah! Thật may quá, có vẻ cậu biết tiếng Pháp, như thế đỡ mệt rồi ~!"
Cô nỡ một nụ cười xinh xắn với cậu.
"Ah đúng rồi. Tớ thành thật xin lỗi hay cho Lami, cả tớ cũng không biết vì sao nó lại tấn công cậu nữa."
Ngay lúc này, dù cho cậu tỏ ra luồng ma lực tinh khiết, con linh thú kia vẫn dè chừng với cậu, có lẽ một ý để lại ấn tượng cho họ rồi thì có làm gì cũng không sửa được.
Nhìn vào bộ đồ cô gái, đó có lẽ là một bộ đồng phục đi học ở thủ đô này giống với đồng phục của cậu, có gắn một biểu ở trên giữa ngực.
"Không sao. Nếu không có gì thì tạm biệt."
"Khoan đã !"
Định quay người rời đi để tránh phiền phức, nhưng cậu lại bị một tiếng kêu kéo lại.
"Cậu đã là người nước ngoài thế mà qua đất nước tôi lại bị một con linh thú tấn công, có lẽ nó sẽ không để lại ấn tượng tốt cho cậu ! Được rồi, thay lời xin lỗi, hãy để tớ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu nhé !"
Thấy cô gái trước cậu tươi cười, có lẽ cậu không thể từ chối được rồi.
"u-ừm."
"Nhân tiện tớ là Vladimir Vladimirovich Pluti, còn cậu ?"
"Owari Ougi."
"Vậy Ougi, đi thôi nào !"
Cô nắm lấy tay cậu phóng đi, còn con linh thú thì đã thu mình lại vào trong viên pha lê trên cổ tay cô.
'Gọi tên luôn à.. Đất nước này thân thiện gớm, mà gần quá !'
------------
Cả hai đi cùng nhau trên con phố dài, mặc dù nói là hướng dẫn viên du lịch, tuy vậy cô lại trong có vẻ như là vừa mới vào thành phố này con hơn cả cậu. Đôi mắt cô liên tục đảo sang các toà nhà, gian hàng như thể lần đầu đặt chân xuống phố vậy.
Cứ một lúc cô lại
"Nè nè, hay là chúng ta đi qua đó đi !"
"Nè nè, chỗ đó trong có vẻ đẹp mắt đó, cùng qua đó xem nào !"
"O woaa! Công viên và những đứa trẻ nô đùa kìa !"
Nếu không khoảng 60% thì cũng phải 70%, cô gái này không phải là một con người bình thường và nếu đi với cô gái này lâu thêm, rắc rối sẽ tự tìm đế--.
"Cô chủ !"
'Ah shit, here we go again.'