Hiện tại, cả tám người đang ngồi trong phòng của Zin để bàn về việc vừa xảy ra, ai cũng bất ngờ khi nhận được thông báo vô cùng hoang mang đó, họ không ngờ lại có ngày quỷ tộc lại trổi dậy một lần nữa và tuyên chiến với loài người.
"Tớ nghĩ bản thân mình sẽ tham gia.."
Nobura lên tiếng nói, người như cậu ắt hẳn sẽ chấp nhận việc này, không có lý do gì cậu từ chối bảo vệ đất nước của mình cả, cậu cũng tự tin mình có khả năng đó nên không quá lo sợ.
"Cả bọn tớ nữa!"
Cậu không phản đối gì việc Zin,Nobura hay Hibi tham gia cả, họ đều là những cá nhân mạnh mẽ, chỉ cần huấn luyện nghiêm khắc, ắt họ sẽ mạnh lên, chưa kể đến việc họ là những bộ đôi mạnh mẽ nữa. Hibi và Zin là cặp đôi có khả năng kết hợp mạnh mẽ giữa kiếm và phép thuật, cũng tựa như phòng thủ và tấn công nên cậu không quá lo, nhưng chỉ là.
"Không. Riêng Yuji và Hitomi thì không được."
Khi thấy hai người này tham gia, cậu lập tức phản đối.
Sự e dè và sợ hãi khi đối đầu với đối thủ là điểm yếu chết người, và cả hai đều có thứ điểm yếu đó, dù có sức mạnh, nhưng không đủ tự tin để dùng nó thì chỉ tổn phí thôi.
Cả bọn đều nhìn về phía cậu, ai cũng biết lý do vì sao cậu không chấp nhận việc không cho hai người họ chiến đấu, cả bọn họ cũng không muốn chấp nhận cho hai người ra chiến đấu, quá mạo hiểm nhưng lại không dám nói vì sợ khiến hai người buồn lòng, còn cậu thì không, nếu so với tình cảm suy sụt, thì tính mạng của người thân cậu quan trọng hơn. Thấy không khí xung quanh mình càng căng thẳng hơn sau khi cậu nói câu đó, cậu quyết định nói tiếp.
"Tôi chỉ nói thế thôi, muốn tham gia là tuỳ hai người, nhưng hãy nghĩ đến việc mình có thể trở thành gánh nặng cho người khác, hảy nghĩ đến thứ hai người cần thiếu là gì?"
Câu nói của cậu tuy có nặng nề, nhưng nó là sự thật.
"Dù vậy.."
Một câu nói nhỏ phát ra từ Yuji, cậu không nhìn rõ khuôn mặt cô, nhưng vẫn biết cô rất buồn lúc này.
"Dù vậy tớ vẫn muốn chiến đấu cùng mọi người..!"
Những giọt nước mắt rơi nhẹ trên đôi má của Yuji, cậu biết cô sẽ khóc, nhưng dù cho cô khóc đến thế nào đi nữa, cậu vẫn không thay đổi định kiến của mình trừ khi cô bé tự tin về hành động của mình hơn.
Những giọt mắt rơi từ cô bé yếu đuối cũng khiến những cô gái khác phải rớt nước mắt theo, họ chỉ mới 16 tuổi, ấy thế mà phải đối diện với chiến tranh mang tầm cỡ thế giới, đường đời thật tàn khóc, dù cho họ có thể bỏ chạy, nhưng việc đó chẳng phải là việc đáng tự hào tí nào.
Những cô gái bật khóc, trong khi 3 chàng trai thì chỉ biết vỗ về, an ủi họ trong khi bản thân cũng chẳng khác là mấy. Họ là đấng nam nhi, khóc cùng với con gái chẳng khác gì sỉ nhục bản lĩnh đàn ông cả, thay vào đó phải tạo cho các cô gái cảm thấy an toàn thì tốt hơn.
Sức mạnh tước đi của ta rất nhiều nếu ta yếu đuổi, cậu hiểu điều đó, cũng vì vậy mà cậu mới để mất đi gia đình yêu quý của mình. Thật ra cậu không định cho ai tham gia cả, nhưng ngăn cả họ là điều không thể, ít nhất việc cậu có thể làm là tạo cơ hội cho họ mạnh hơn.
Nếu cậu có thể kích thích nhân tố quyền năng bên trong họ, thì có lẽ sẽ tốt hơn, những vẫn quá mạo hiểm, tự để nó phát sinh, còn hơn cậu phải kích thích nó để hên xui làm nó biến mất vĩnh viễn, nhưng không sớm thì muộn, họ cũng sẽ thức tỉnh Quyền Năng của bản thân thôi.
Nhưng đáng tiếc rằng, trong bảy người kia, chỉ có lấy hai người có khả năng thức tỉnh thôi, sự thức tỉnh của họ cũng đến sớm rồi, nhưng cậu không chắc rằng sẽ đến trước khi chiến tranh diễn ra.
Cũng đã phải hai giờ sáng nhưng cả tám vẫn còn ở đây, sẽ chẳng có lấy ai trách mắng dù cho nam nữ ở chung lúc nãy nữa vì làm gì còn thời gian rảnh để trông chừng.
Cô em gái bé bỏng thì tựa lên đùi cậu ngủ phía bên trái, còn đùi bên phải thì là Yumi, cô cũng đã khóc rất nhiều. Bản thân cô cậu cho rằng cũng không thể tham gia chiến đấu được, cô cũng biết vậy nên chính vì thế ban nãy cô đã không tham gia, một lựa chọn khôn ngoan nên cậu không cần nói tới.
Thứ cô giỏi cũng không hẳn là phép thuật, cũng chẳng phải kiếm thuật, nghiêng về lĩnh vực khác nhiều hơn.
Cô đã để cho cậu nhiều ấn tượng về sự thông minh của mình, hẳn lớn lên cô sẽ trở thành một nhà nghiên cứu tài năng.
Những người còn thức bấy giờ chỉ vỏn vẹn lại cậu, Zin, Nobura,Hibi và hai người con gái bị cậu từ chối.
Nhưng Zin và Nobura,Hibi thì giả vờ ngủ để xem tình hình thế nào.
"Không định ngủ à?"
Cậu cất giọng nói về phía hai cô gái khiến họ co giật một ít, thật ra là đến cả ba con người vẫn đang giả vờ ngủ kia luôn.
"Ougi.. Cậu nghĩ bọn tớ không thể sao..?" Hitomi hỏi cậu.
"Đó là tuỳ vào hai người."
"Vậy nếu bọn tớ tham gia, cậu có than trách không..?"
Yuji hỏi cậu với giọng nói rụt rè.
"Không hề. Thay vào đó tôi sẽ giúp để hai người trở nên mạnh hơn, nhưng vẫn rất nguy hiểm, có lẽ cả hai đã biết điểm yếu của mình rồi nhỉ?"
"U-ừm.."
"Thế vẫn muốn tham gia?"
Cả hai đồng loạt gật đầu, cậu thở dài, cũng chẳng biết than trách gì, nếu một người đang đứng ở bờ tuyệt vọng, lời đầu tiên bạn cất ra với người đó sẽ tốt đẹp hơn nếu là một lời cổ vũ, vì vậy cậu sẽ không than trách gì họ cả.
Hitomi là một Triệu Hồi Sư, có lẽ cô cần thêm một người để bảo vệ mình chứ không phải mấy con thú cỏn con đó, thậm chí những con thú cô triệu hồi cũng rất yếu, cậu cần cải thiện những điều đó. Người bảo vệ cô chắc chắn không phải cậu, mà là Nobura, cậu chỉ rèn luyện kĩ năng Triệu hồi Thú của cô thôi.
Còn về Yuji, cậu không biết phải dạy cô điều gì, thay vào đó là giúp cô kiểm soát sức mạnh tiềm ẩn của mình.
"Được rồi. Từ nay tôi sẽ giúp cả hai-- Không, mọi người trở nên mạnh hơn một theo nhiều cách."
Nobura,Zin và Hibi nghe điều đó mới nở nụ cười thầm trong bụng, dù cho những lời cậu nói ác ý như thế nào, cậu vẫn có một trái tim tốt bụng.
---------------------
"Thành công rồi!!! Thành công rồi Đức Vua! Nghi thức triệu hồi các Anh hùng của chúng ta đã thành công!"
Rơi vào khoảng ba tuần trước, nghi thức triệu hồi anh hùng đã bí mật được diễn ra trong Hoàng gia, có tất cả bảy anh hùng được triệu hồi, tất cả về việc triệu hồi này đều được giữ bí mật vì vậy chẳng ai biết cả, đến nay các anh hùng cũng đã trở nên mạnh mẽ ngang với một Mạo Hiểm gia hạng A, đúng là khi triệu hồi, sức mạnh của những kẻ đó rất mạnh, bảy vị anh hùng còn nói rằng mình được một vị Thần đưa tới đây và ban cho họ một số chỉ số và sức mạnh.
Bấy giờ là lúc anh hùng thể hiện bản thân mình khi quỷ tộc một lần nữa tái sinh, vốn dĩ triệu hồi anh Hùng, mục đích chính của Đức Vua và các Đại công tước là công bố ra toàn thế giới khiến những nước khác e dè và khiếp sợ, thậm chí nếu có thể thì xâm lược là điều không tránh.
Nhưng khi quỷ tộc hồi sinh, cũng là lúc để phơi bày anh hùng ra toàn thế giới và thể hiện sức mạnh của họ.