Cuối cùng thì cũng đến chiến trường, nơi đang có rất nhiều người đã đợi sẵn, họ dựng những chiếc lều để có thể cùng bàn bạc, nghỉ ngơi trong đó, nhưng có những cái lều trong như ngôi nhà kim loại vậy, cậu tự hỏi làm thế nào họ đưa thứ đó đến đây được, có lẽ lại là công nghệ của nước Pháp.
Cậu đưa đôi mắt mình nhìn về phía rất xa nơi này, nơi đã có quỷ đống đô ở đó, có lẽ nó đang đợi gì mà không tấn công vội, dù sao cũng là một lợi ích vì nếu chúng tấn công sớm thì cả bọn sẽ đến không kịp mất. Nhưng chúng đợi gì thì vẫn là bí ẩn, dù sao chúng vẫn ở cách xa nơi mắt thường có thể thấy được nên chẳng sao.
Cả đám bước xuống tiến về phía những chiếc lều được chỉ định là của mình. Ở đó, họ lại tiếp tục bàn về kế hoạch, đại loại là một số người có hạng S sẽ lãnh đạo một tổ đội nhỏ cùng với các Thất Tinh Anh, may thay họ nhìn là biết cậu không có khả năng lãnh đạo, hay đúng hơn thì cậu không định lãnh đạo nên đã không chọn cậu.
Sau khi bàn bạc xong, cả bọn được nghỉ ngơi 30 phút, sau 30 phút, cuộc chiến sẽ thật sự bắt đầu khi loài người tấn công quỷ trước, họ cũng không biết chúng đang chờ đợi gì mà không tấn công, nhưng nếu để chúng chờ đợi thứ gì đó, chắc chắn sẽ không ổn nên họ quyết định tấn công trước.
Thời tiết hôm nay có lẽ có mưa. Khi những đợt mây đang ôm trọn nhau tạo thành nhiều đám mây lớn, theo cậu đoán, cơn mưa sẽ diễn ra đồng thời điểm trận chiến bắt đầu.
Đấy là trùng hợp? Không, bởi lẽ cậu biết thứ gì đang giấu sau cơn mây đó và nỗi khiếp sợ của biết bao con người, cũng bởi vì thứ đó mà chẳng ai dám đi sâu thêm về lục địa sa mạc.
'Cá Voi Bay'
Một sinh vật cổ xưa với sức mạnh áp đảo, người đời tuyên truyền rằng nó còn mạnh ngang cả rồng, khi những đợt mây kéo đến bao trùm khắp sa mạc, cũng là lúc nó xuất hiện.
Sinh vật này thời cậu còn sống, nó không xuất hiện, có lẽ do biến đổi giống như con mắm nhện thiên tai vậy, nếu nó có ý thức, cậu mong nó đừng giống với con mắm đang ăn bám trong cơ thể cậu.
Những đợt mây càng lúc càng rộng, bao phủ gần khắp sa mạc chỉ còn khoảng 5 phút nữa, những đợt mây sẽ bao phủ lấy cả đoàn người ở đây.
Nhìn về phía sáu người đang ngồi quây quanh cậu, cậu không thể ở bên họ lúc giao chiến để bảo vệ họ được, nhưng những người hầu của cậu sẽ làm điều đó, bấy giờ họ đang trốn ở đâu đợi cuộc chiến bắt đầu và nhảy vào.
Ai nấy ở đây đều nghe về con Cá Voi bay này rồi, nhưng bấy giờ khi chuẩn bị gặp thì họ mới thấy sợ hãi.
Cậu giao cho họ nghĩa vụ bảo vệ những người thân mình trong khi cậu bận bịu với việc cày chỉ số.
Cậu muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và Alice nhất có thể, thật may mắn khi con gái cậu không giữ bất kì quyền năng nào, nếu không thì đừng nói đến việc đánh, cô búng nhẹ cậu cũng đã ngửi mùi đất rồi.
Nhưng có một điều khiến cậu mãi suy ngẫm.
Đó là việc giết con gái yêu quý của mình. Cô đã chịu cuộc sống không thể chết đi cũng không thể già đi, cô mãi trong hình dạng tuổi 16 của bản thân, bấy giờ gặp lại được gia đình mình, cô lại phải chết đi để cậu có được thứ sức mạnh của cô thông qua [Nuốt Chửng].
Có lẽ lúc cậu chưa tỉnh lại lại, cô xuyên suốt đi tìm, chắc cũng đã có bạn, nhưng họ rồi cũng chết đi chỉ còn lại một mình cô. Không muốn nhìn cảnh tượng từng người thân mình chết như vậy, cô quyết định lang thang khắp thế giới, mọi nơi đều là nhà.
Cô giúp đỡ những con người khốn khổ, cho họ sự hạnh phúc mà cô không có để rồi chỉ nhận lại vỏn vẹn hai chữ 'cảm ơn'.
Có lẽ cô đã mong mình sinh ra trong gia đình tầm thường, cha cô không là ai cả, cả mẹ cô cũng không, gia đình cô sẽ sống hạnh phúc với nhau không gặp bất cứ rắc rối gì, nếu là tiền bạc thì rồi cũng sẽ xử lý được thôi.
Nhưng tiếc thay, cô sinh ra trong một gia đình, có người mẹ mệnh danh là Đệ Nhất Thánh Kiếm, kẻ sỡ hữu đường kiếm điêu luyện tàn quét mọi kẻ thù như nhảy múa.
Cha cô là một con người thách thức cả địa ngục lẫn thiên đàng, để rồi cái giá phải trả là gia đình của bản thân.
Cô có lẽ hận cậu lắm, nhưng tình yêu gia đình mình thì nhiều hơn, cô không than phiền gì cả, cô đã có một gia đình, còn đỡ hơn nhiều so với người khác.
Bấy giờ cậu gặp lại cô, lựa chọn duy nhất là giết cô, không thì hành tinh này sẽ sụp đổ.
Cậu biết, cô đã muốn chết từ lâu rồi, chỉ vì nhiệm vụ mà cậu giao, cô vẫn đứng dậy sau bao lần nhìn từng người xung quanh mình chết.
"Một đứa con gái tốt bụng."
Cậu rất hạnh phúc khi sinh ra một cô con gái dễ thương như thế.
"Sẵn sàng!"
...
"Tiến công !"
Khoảng khắc loài người bắt đầu tấn công, cũng là lúc đám mây bao phủ khắp sa mạc, một con cá voi với hai cái vảy lớn trông như cánh của nó đang đung đưa liên tục, những tia điện toả khắp xung quanh nó bỗng xuất hiện giữa trung tâm cuộc chiến.
Nó đưa đôi mắt nhìn về phía loài người, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận, miệng nó toả ra lượng sức mạnh to lớn, dần nó hình thành một quả cầu lửa bay đến con người.
Ở giữa lòng người bỡ ngỡ nhìn quả cầu, có hai sự kiện diễn ra.
Một cô gái bay lên không trung, cố gắng phân tích quả cầu lửa, nhưng nó quá lớn nên rất khó khăn với cô.
Ở giữa chốn những người vẫn còn nhìn quả cầu, một chàng trai đeo một chiếc mặt nạ che đi đôi mắt hai màu của mình, mái tóc chàng trai chuyển sang màu đen hoàn toàn, có lẽ không muốn máu dính lên mái tóc xám của mình, hay để những người thân không để ý, cả bộ đồ của chàng đang khoác cũng là màu đen, một cái áo choàng đen tuyền bỗng xuất hiện phía sau lưng, đó là áo khoác phản ma pháp, thứ chỉ dành cho những người có danh hiệu 'Ma Vương - Vua Pháp Thuật'.
Cả cơ thể chàng trai bấy giờ chỉ là một màu đen, chưa kể những Paladin của các ngôi trường nhìn là biết ngay chiếc áo choàng đó, họ đã thấy nó một lần duy nhất trong đời khi một ứng cử viên ma vương mang sức mạnh phẫn nộ xuất hiện, kẻ đó đã làm họ trầm trồ với cái áo choàng phản ma pháp.
Bấy giờ ở chiến trường lại xuất hiện thêm một kẻ khoác lên mình bộ áo choàng phản ma pháp, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của họ.
Khi họ nhìn kẻ đó, từ đầu đến chân chỉ duy nhất một màu đen, họ liền liên tưởng đến Hắc Ma Vương trong Thần hoại.
"Xin lỗi, tớ không phân tích được!"
Mika quay xuống nói với mọi người. Nhưng khi cô nói xong thì quả cầu lửa cũng đã bay tới.
Bỗng một cô gái xuất hiện, mái tóc ngắn màu trắng, khoác lên mình bộ áo choàng màu đen, trên tay cô là một cây đinh ba.
*Đùng!*
Tuy vậy, cô chưa kịp thể hiện gì, một tiếng súng nổ lên, một quả cầu đen bay từ phía dưới lao đến quả cầu lửa với tốc độ cực tốc.
Khi nó chạm vào quả cầu, một vòng xoáy màu đen bỗng càng ngày càng bự lên, nhìn vòng xoáy, ai nấy đều bở ngỡ, nó nuốt chửng hoàn toàn quả cầu lửa và biến mất giữa không trung.
Chưa kịp biết điều gì, Arin cùng Mika nhìn xuống nơi phát súng bắn ra, nhưng ở nơi chiến trường này, họ không thấy được gì cả. Nhưng họ đã nghe thấy tiếng súng, vì vậy chắc chắn người khai hoả là người của đồng minh Pháp.
Di chuyển xuyên qua lòng người với tốc độ mắt thường khó lòng thấy, cậu đạp một đạp bay thẳng vào phía lũ quỷ.
Thấy cảnh tượng như vậy, mấy ai cũng kinh ngạc vì chưa có bất kì mệnh lệnh nào cho phép họ lao đầu lên tấn công một mình như vậy, mà chỉ kêu họ hỗ trợ lẫn nhau.
Còn cái kẻ một mình tự lao lên ban nãy, có lẽ quá tự cao về bản thân, hắn chết thì họ cũng mặc.
"Mọi người, nhanh chóng tấn công!"
Từ xa thì những pháp sư niệm phép tấn công làm giảm lượng địch ở hàng trước của lũ quỷ, một số thì hỗ trợ những chiến sĩ bằng cách hồi máu và hỗ trợ họ tấn công những con quái, buff gia tăng sức mạnh cho họ.
Trong khi bên kia cũng vậy, chúng có những con quỷ biết niệm phép và đang đáp trả ngược lại.
Chưa kể họ gặp rất nhiều bất lợi khi con cá voi vẫn đang ở phía trên, vì mây bao phủ khắp sa mạc, chắc chắn họ không thể rút lui được.
Hiện giờ các Thất Tinh Anh đang hợp sức lại, nhằm tiêu diệt con cá voi bay đó, bấy giờ nó là tồn tại nguy hiểm nhất ở đây, họ chưa cảm nhận được bất cứ sức mạnh hắc ám nào to lớn cả, vì vậy ở đây chỉ có lũ quỷ từ hạ đến trung, họ chưa gặp bất kì con quỷ cao cấp nào cả, hay là chúng đang trốn? hay là chúng chờ họ suy yếu mới phóng ra? Họ không biết, ưu tiên của họ bấy giờ là không để cho con cá voi muốn làm gì là làm, vì nếu nó làm thêm vài quả cầu lửa nữa, loài người sẽ tổn thương kha khá.
Ở chốn này, ma thuật diện rộng mạnh mẽ là thứ hợp lý nhất, vì nhìn kiểu gì thì loài quỷ cũng đông gấp 5, gấp 6 lần, buộc cho các pháp sư lớp S phải sử dụng ma thuật diện rông làm giảm thiểu đi số lượng của chúng.
Hibi, người đang dẫn đầu đội pháp sư, hiện cô đang rất lo lắng khi không thấy bóng dáng anh mình đâu khiến cho cô quên mất mình là người lãnh đạo.
"Hibi, hãy ra mệnh lệnh!"
Yuji hét lên khiến cô chợt nhớ lại. Cô phải đặt niềm tin vào anh mình, dù sao anh cô không thể dễ chết như vậy, có lẽ anh cô đang chiến đấu ở nơi tầm mắt cô không nhìn tới thôi.
"Không nhìn tới?"
Hibi chợt nhớ lại một gã phóng vào giữa lòng quỷ, nhưng gã đó có mái tóc màu đen nên có lẽ không phải.
"Mọi người, sử dụng ma thuật diện rộng đi!"
Chưa kể gã đó đeo mặt nạ giống như thông báo nên chắc không phải là cậu. Vì vậy có nổ chết hắn có lẽ cũng không sao, mà đánh bại được Thánh kị sĩ thì có vài đòn ma thuật diện rộng cỰc MạNh làm gì được hắn.
Nghe theo lệnh Hibi, họ bắt đầu niệm ma pháp diện rộng của mình, cả cô cũng vậy, nhưng chưa kịp niệm, một giọng nói cất bên tai cô.
"Onee-chan vất vả quá nhỉ ~?"
Đưa đôi mắt về hướng giọng nói khiến cô ngạc nhiên.
Một cô gái với mái tóc trắng dài đến dài chỏ chân cô, cô mặc một cái áo trắng dài phủ gần hết cơ thể.
Hibi nhớ cô bé này, đã có một lần cô gặp cô bé đang khóc ở một bãi đất trống, lúc đó tuyết rơi rất nhiều, cô bé chỉ mặc đúng 1 bộ vải ngồi dưới nền tuyết khóc. Nếu không có anh cô, không biết cô bé bấy giờ đã ra sao, nhưng khi cô tỉnh dậy đã chẳng thấy cô bé đâu, chỉ còn mình anh cô bất tỉnh.
Giờ cô bé xuất hiện ở đây, cô rất mừng khi thấy lại cô bé, nhưng cũng chả mừng chút nào khi gặp lại cô bé giữa chiến trường, nhưng lần này cô bé có chút khác, cao hơn lần đó, hay do cô không để ý, nhưng đôi mắt cô bé, bấy giờ nó như hai ngôi sao ở giữa mắt vậy.
"Em không nên ở đây, rất nguy hiểm !"
Trước khi chào hỏi gì, cô lo cho tính mạng của cô nhóc trước nên đã quát cô bé một trận.
"Nguy hiểm ~? À ~ Để em giúp onee-chan một tay nha!"
Lời nói của cô bé khiến Hibi khó hiểu, nhưng cho đến khi cô bé đưa đôi tay mình lên trời giữa chốn quỷ.
"Snow Storm ~!"
Một cơn bão tự động hình thành, những đám mây từ đâu bắt đầu được hình thành xoay quanh cơn bão.
Cơn bão càng lúc càng trở nên to lớn giữa không trung, khi nó vừa quay, vô số tuyết rơi xuống, chúng có dạng hình cầu, tưởng chừng những số tuyết đó vô hại, nhưng khi vừa chạm vào, lũ quỷ liền nổ tung khiến Hibi và dàn người chố mắt nhìn.
"Em được chủ nhân cử đến đây để chơi với chị đó ~!"
Cô bé tuy đã giết vô số con quỷ chỉ trong một chiêu thức, vậy mà lại tỏ ra vẻ rất trong sáng và vui vẻ khiến Hibi có chút 'sợ'.