Chap 47 : Một sự khởi đầu mới. !
------------------------------------------
" Quả nhiên thật thú vị mà"
Tưởng rằng bản thân sẽ trở về lại không gian nơi mà Sages và Houka ở đó nhưng không, cậu bị triệu hồi đến một vùng đồi cao bát ngát, ngọn gió trong xanh, tia nắng lấp lánh, và tất nhiên mọi thứ cũng đều giả tạo.
Quay người về phía giọng nói phát lên, là 1 cô gái đang vừa ngồi uống trà vừa đưa mắt sang nhìn cậu, thấy vậy cậu chậm rãi bước lại và ngồi xuống cái ghế trống nhìn cô.
"Cậu không uống trà à?"
"Nếu đó là trà, tôi chắc chắn sẽ uống."
Cậu nói trong khi thở dài, từ lúc biết thứ nước lúc trước là dung dịch cơ thể cô ta, cậu chả còn tha thiết gì với cái tách đang nóng lên ở trước mặt rồi. Thấy vậy cô thở dài.
"Chúng ta không thể bắt đầu nếu cậu không uống trà đâu đấy"
"Bắt đầu cái gì?"
"Những thứ mà cậu muốn hỏi ta."
Nghe vậy, cậu cau mày khó chịu, cầm tách trà lên và uống hết chúng chưa đến 1 giây.
"Tốt lắm. Hihi~" cô cười một cách mỉa mai.
"Được rồi, vậy tôi sẽ hỏi cô.. Tại sao lại có Dark Ougi?"
"Ta đã nói với cậu rồi mà? Là do cậu."
"Chắc chắn là không. Dù cho như vậy, không ai có thể tạo ra phần đêm mà muốn nuốt chửng mình cả."
"Oh."
Nghe cậu nói, cô mỉm cười một cách hài lòng và uống thêm 1 ngụm thứ nước trên tay cô, cô nhẹ nhàng nói sau khi đặt tách trà xuống.
"Là do chúng ta tác động và tạo nên nó, thật chất rất khó khăn, người bình thường thì đã không chịu nổi mà chết mất rồi."
"Chúng ta..?" cậu hỏi.
"Đưa Dark Ougi vào cậu là do Sắc Dục, còn ta là người tạo ra nó như 1 thí nghiệm."
"Khoan đã, ý cô là sao? Tôi cứ nghĩ chỉ có bản thân cô là còn sống chứ?"
Cô nhăn nhó với lời cậu nói.
"Tất cả đều sống trong đây, trừ Phù Thủy Đố Kị ra thôi."
"Ý cô là sao khi trừ Phù Thủy Đố Kị?"
"Là vì---Từ 400 năm nay, chả có ai là Phù Thủy Đố Kị cả. Truyền thuyết mà cậu nghe chỉ là bịa đặt thôi."
"Vậy à.."
"Haiz.. Có vẻ cậu không tin lắm, được rồi, ta sẽ cho cậu gập mặt 3 người trước vậy."
Cô thở dài xong búng tay 1 cái, cô bỗng biến mất cùng với thế giới này, chỉ để lại duy nhất 1 màu trắng.
"Onii-san là ai dạ?"
Cậu quay người về phía giọng nói phát ra, đó là một cô bé với nước da nâu, đôi mắt màu hồng phách nhìn cậu thắc mắc.
"Anh là Ougi. Bỗng anh bị quâng qua đây.." Cậu trả lời cô bé
"Thế hả ~ Em là Typhon ~ Mọi người thường gọi em là Phù Thủy của Ngạo Mạn ~"
Bỗng cậu đứng hình giây lát, cô bé nhỏ đứng trước mặt cậu, bảo bản thân mình là Phù Thủy Ngạo Mạn, còn đối với cậu thì cô bé trong có vẻ đáng yêu khi cô bé vui vẻ trả lời cậu.
"Vậy em sẽ gọi anh là Ougi onii-chan nha~"
"ừm.."
Cậu nở nụ cười nhìn cô bé.
"Nhưng, anh có phải người xấu hông ~?"
Đây là câu hỏi mà bọn trẻ sẽ hỏi nếu chúng gập người lạ, cô bé hỏi cậu như thế cũng là điều bình thường, nhưng cậu đã giết khá nhiều người, tự nhận mình không phải người xấu liệu có đúng không?
"Anh không rõ nữa.."
"ưm.. Vậy để em kiểm tra nha?"
"Ể?"
Sau khi cô bé nói xong, bỗng 2 tay cậu không còn ở chỗ bình thường nữa, chúng đang được cô bé cầm và nhìn một cách tò mò, bỗng bị mất 2 tay, nó khiến cho cậu bất ngờ, nhưng chả lấy 1 tí đau, 1 tí máu nào chảy ra.
"ưm.. Để em kiểm tra thêm lần nữa ~!"
Cô bé quâng 2 cánh tay của cậu qua 2 phía, tiếp đến, 2 đôi chân cậu bỗng biến mất, nó khiến cậu rơi sụp xuống khoảng trắng phía dưới.
"ưm.. Onii-chan không đau đớn à.. Vậy Onii-chan là người tốt rồi !"
Quâng luôn 2 chân cậu, cô bé đập 2 tay vào 2 bên hông mình như 1 con vịt đáng yêu, nhưng trong tình huống mà cô bé tước đi cả tay lẫn chân cậu thì chả đáng yêu chút nào.
"Tại sao.. Em lại làm điều này?"
"Tại sao? Em chỉ kiểm tra xem anh có phải là người tốt hay xấu thôi mà?." cô bé tỏ vẻ khó hiểu đáp.
"Không.. Ý anh là tại sao phải lấy đi tay chân anh..?"
"Là vì đó là [Quyền Năng] của em."
Nghe cô bé nói, cậu tỏ vẻ khó hiểu.
"Ah, hết thời gian rồi à.. Tạm biệt nhé , Ougi-Onii-chan~ Anh quả là 1 người tốt ~"
Cô bé nở nụ cười nhìn xuống cậu, người không có lấy tay lẫn chân.
---------------
Không gian tiếp tục bị dịch chuyển, vẫn là 1 không gian đầy màu trắng, khác ở chỗ là tay chân của cậu đã không còn.
"Hà...Con bé Typon..đó.. phù.. đã... làm việc.. hà.. này.. với cậu.. à.. phù..?"
Cậu đưa đầu mình lên nhìn về giọng nói đó, là một cô gái với cơ thể của một phụ nữ trưởng thành, mái tóc màu tím của cô trải dài xuống sàn trắng, cô đưa mắt nhìn cậu.
"Thay... mặt.. hà.. Ta.. Xin... Lỗi..phù.. Cho... Con.. hà.. bé... nhé..phù.."
Cô nói một cách khó chịu, nó như kiểu một người chưa được ngủ 4 ngày cộng với đi làm suốt đêm vậy.
"Không có gì.." Cậu đáp.."
"Ta là..hà.. Phù Thủy.. hà..Lười.. Biếng.. Sekhmet.. hà.. như cậu.. phù.. thấy.. đấy.. hà."
Nói xong, cô lăn người xuống nền đất cuộn tròn bản thân lại như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
"Cô định ngủ à?" cậu hỏi.
"À.. Đúng nhỉ.. Ta đang.. khá mệt.. Khi bị.. hà.. gọi dậy.. phù.. Vậy nên..hà.. đi đến.. người..tiếp.. phù..theo.. nhé...Cô gái.. tiếp theo.. bị.. hà.. Tsun..dere.. đấy..phù.."
Nói xong, cô chìm vào giấc ngủ, không gian tiếp tục biến đổi.
--------------
*GẦM*
*GẦM*
*GẦM*
Tiếp tục là 1 không gian trắng, khác với những viễn cảnh như hồi nãy, viễn cảnh bây giờ. Có 1 cô gái đang đập sấp mặt một chàng trai.
Một phát đấm của cô gái đủ để khiến 1 ngôi nhà to rộng ra bã, nhưng so với những sinh vật sống, những vết đấm nó sẽ mang lại sự hồi phục cho những người bị đấm.
*GẦM*
*GẦM*
Cậu bị đập bay từ bên này chạm đến bức tường bên kia, nó cho cậu biết rằng bản thân không phải ở trong 1 nơi toàn màu trắng, mà là 1 cái hộp toàn màu trắng.
"a..hu..hu..hic.."
Những giọt nước mắt cô gái ra khi liên tiếp đấm cậu, nhìn thấy những giọt nước mắt đó, trong khoảng khắc cậu nghĩ cô là một cô gái bạo lực đáng yêu. Các chỗ cô đấm chính là nơi mà tay và chân cậu bị Typhon của Ngạo Mạn rút ra, khi cô kết thúc những nấm đấm của mình.
"Đứng lên !"
Nghe lời cô, cậu vô thức đứng lên, chân cậu đã được mọc lại như cũ.
"Dang 2 tay !"
Nghe theo lời cô, các dây thần kinh cậu bắt đầu vận hành, trong vô thức, cậu đã cảm nhận thấy bàn đôi tay của mình đã trở lại, cậu cố gắng kiểm tra xem có gì lạ không, những mọi thứ điều bình thường.
"Cảm ơn cô." Cậu hạ thấp người xuống.
"Hứ ! Đừng cảm ơn tôi! Hãy hứa với tôi! Đừng bao giờ bị thương trước mặt tôi nữa!"
Cô gái quay mặt đi, những giọt nước mắt cũng đã ngừng rơi. Cô có một bộ ngực đầy đặn nhưng chiều cao thì không được cao so với người lúc nãy, mái tóc cô màu vàng óng ánh. Những nấm đấm cô đủ để hủy diệt các thành phố, làm điên đảo mọi quốc gia, nhưng đối với vật sống, nó là những vết đấm mang đến sự hồi phục. Phù Thủy Phẫn Nộ - Minerva.