Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 60: Chạm mặt tổng giám mục.



Tan học, hay vì đứng ngoài cổng chờ em mình xong việc ở hội học sinh, cậu rảo bước xuống phố. Buổi trưa, thành phố không quá nhộn nhịp bằng buổi sáng, tuy vậy cậu lại chẳng thèm quan tâm, chọn lấy 1 góc hẻm đen, cậu bước vào bên trong.

Từng bước từng bước, đi liên tục, cậu chả thấy lấy 1 bóng người, hay vào đó, con đường càng lúc càng trở nên đen thẩm, ngay chỗ cậu đứng, không có lấy 1 ánh nắng mặt trời chiếu vào.

(Này, chuyện này là sao?)

Cậu hỏi, không phải hỏi bản thân, câu hỏi đó dành cho những người bên trong tâm thức cậu, nhưng chờ một lúc cũng chả lấy một tiếng nào đáp lại cậu, hay nói đúng hơn là bây giờ, chả có ai có thể đáp lại cậu.

"Quả nhiên quả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiênquả nhiên NANODESU!" 

Một giọng nói cất lên, trước mặt cậu, nơi từng là con đường, trong lúc này là một màu đen thẩm, từ phía trên trong màu đen, một bóng người dần bước ra, cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của kẻ trước mặt mình, một phần là vì bóng tối, một phần là vì hắn đang che mình lại bằng một cái áo chùm, điều duy nhất cậu biết là hắn đang nhai thứ gì đó, không, cậu chắc chắn, hắn đang nhai bàn tay mình.

"T-Theo sự chỉ dẫn của Phúc Âm đến đây, tại saotại saotại saotại saotại saotại sao ta lại có thể gập một người mang nồng mùi hương của người ta kính trọng như thế!? tại saotại saotại saotại saotại saotại sao !?"

Hắn vẫn nói trong khi nhai bàn tay mình, cậu nhíu mày khó chịu mà không biết nói gì khi nhìn hắn tự nhai lấy tay bản thân. Sau một lúc, hắn cuối cùng cũng bỏ bàn tay mà mình đang nhai ra, sử dụng ma thuật lửa rọi sáng lên, cậu có thể thấy máu chảy ra từ bàn tay mà hắn nhai nãy giờ.

Hắn bình tĩnh bỏ bàn tay mình đang nhai ra, gỡ cái nón chùm đầu của bản thân ra, từ đó cậu có thể thấy được khuôn mặt hắn.

"X-Xin thấy thứ lỗi cho ta t-tín đồ được yêu mến! Ta là Tổng giám mục tội lỗi của Phẫn Nộ, Remanceniti desu!"

Hắn cúi người, đưa 1 tay lên cao và chào cậu. Cậu vẫn tỏ vẻ khó chịu và không nói gì với hắn, hắn không bận tâm mà vẫn tiếp tục.

"Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao? Cái mùi hương của ngươi lại tỏa ra ngang với 1 giám mục như thế!? Khoan đã khoan đãkhoan đãkhoan đãkhoan đãkhoan đãkhoan đãkhoan đãkhoan đã, không lẽ nào..-----

Ngươi là Ngạo Mạn?"

*Crack*

Một tiếng đột phát ra như thể vừa có thứ gì đó nứt, đó chính là không gian này, nó vốn không phải là con đường mà cậu vào nữa rồi, không gian dần nứt ra ở phía trên, nó tạo ra 1 khoảng không quá rộng nhưng đủ để ai đó có thể phóng vào, và đúng như thế, khi không gian bị nứt, có hai người đã phóng vào đó và cũng chính là kẻ làm nứt không gian này.

Đáp xuống ngay hai bên cậu, là hai cô gái xinh đẹp mặc cho mình bộ hầu gái, họ chào cậu theo kiểu người hầu với một nụ cười.

"Ara ara, chỉ vừa mới không để mắt ngài chút thôi mà ngài đã bị cặn bã chặn đường rồi."

"Fufu, có vẻ do chủ nhân đặt biệt nhỉ? Onee-chan ~" 

Cả hai chính là những Nữ Hầu Chiến Sư của cậu, Fura và Fure.Cậu rất bất ngờ khi thấy họ xuất hiện ở đây, nhưng bất ngờ vẫn chưa hết, viên tinh thể trước mặt cậu lóa sáng lên, sau đó xuất hiện một cô gái với khuôn mặt vô cảm, Zebel, bình thường cô sẽ xuất hiện trên vòng tay của cậu, nhưng dịp này thì lại khác.

"Các ngươi nên cảm ơn ta vì ta đã mở rộng không gian ra cho vào đấy."

Người đã mở không gian này cho hai người nữ hầu kia vào không ai khác là Zebel, với kĩ năng đặc biệt của cô, [Thao Túng Chiều Không Gian].

"Cảm tạ ngài, Zebel-san." cả hai người hầu cúi nhẹ đầu cảm ơn cô và bơ kẻ đang đứng trước mặt mình.

"Etou.. Tại sao các cô lại xuất hiện?"

Cậu cất lời với vẻ mặt thắc mắc.

"Ara, còn gì ngoài việc để bảo vệ cậu chủ."

"Tất nhiên là bảo vệ cậu chủ rồi."

"Bảo vệ papa."

Cả ba đồng loạt nói, nhưng trong tình huống này, Zebel gọi cậu là papa thì có gì sai sai. Thấy họ nói chuyện và bơ mình, tên nó có vẻ tức giận.

"Các ngươi tại sao có thể phá vỡ không gian của ta!? Không, quan trọng hơn! Tại sao các ngươi dám gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng ta!?"

Hắn nói với vẻ tức giận, cậu có thể thấy gân máu nổi lên trên mặt hắn, hắn mang khuôn mặt nhợt nhạt với mái tóc xanh rêu, ngoại hình của hắn nếu so với những người cậu gập thì được nhận định là kinh tởm.

"Còn phải hỏi? Ta sẽ không để ngươi chạm một ngón tay dơ bẩn của ngươi vào cậu chủ của chúng ta." Fura nói.

"Ngươi nghĩ ngươi có quyền gì trò chuyện với cậu chủ chúng ta trong khi đứng? Quỳ xuống tỏ vẻ tôn kính đi tên phù thủy rác rưởi!"Fure nói.

"Chắc ngươi đến đây vì mùi hương của chủ nhân ta mà? Đúng là một con chó mà."

Những lời hắn nhận lại từ những cô gái điều những lời nhạo báng hắn, điều đó khiến hắn trở nên tức giận. Không gian dần trở nên đen hơn, nó bắt đầu lao đến và tấn công vào chỗ cả bốn đang đứng.

"Các ngươi dám nhạo báng ta!? Nào, hãy chết đi bằng Quyền Năng của ta!"

Lời hắn nói, không gian tưởng chừng như sắp nuốt chửng cả bốn nhưng khi chạm đến một trong số đó, nó ngừng lại, điều đó khiến cho hắn bất ngờ hốt lên.

"Ể? Ể?Ể?Ể?Ể? Tại sao? Quyền năng của ta không chạm đến các ngươi?" hắn mở to mắt nhìn và nói với giọng nói tức giận.

"Ara? Quyền năng của ngươi là điều khiển bóng đêm à? Tiếc quá nhỉ? Quyền Năng của bộ đôi chúng ta khi kết hợp lại mạnh hơn ngươi rồi." Fura nói, tay cô đang nắm lấy tay của Fure.

"Kĩ năng độc nhất của bọn ta. [Thống Trị Bóng Đêm]."

"Khốn khiếpKhốn khiếpKhốn khiếpKhốn khiếpKhốn khiếpKhốn khiếp! Tại sao các ngươi lại có thể? Tại sao tại sao tại sao..!?----

Bahaha! Các ngươi nghĩ quyền năng của ta chỉ đến như thế sao!? Nhưng thôi! Xem ra ta đã tìm ra một thứ thú vị rồi, khi ngươi lên 15, chắc chắn ngươi sẽ là Tổng giám mục tộI lỗi, Ngạo Mạn! Lúc đó đích thân ta sẽ đến đón ngươi! Còn bây giờ thì tạm biệt!"

Nói xong, hắn cúi chào cả bốn người đang nhìn hắn khó chịu, sau đó, bỗng hắn hòa dần với bỗng tối rồi biến đi. Không gian dần cũng trở lại như cũ.

"Ara, xem ra trong tương lai sẽ có nhiều điều thú vị xảy ra rồi nhỉ Fure?"

"ưm ưm Onee-chan, xem ra mọi thứ dần trở nên thú vị rồi desu!"

Không che lấy khuôn mặt của bản thân, cả hai đang ôm lấy nhau nở nụ cười thỏa mãn. Về phần cậu thì đang giữ Zebel trên tay, sau một lúc cô bé cũng trở về lại với tinh thể.

"Lại thứ phiền phức gì đây.." Cậu lẩm bẩm.