Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 64: Mua Đồ.



Khoai lang luộc từ nay đã được thêm vào món ăn yêu thích của cả hai người, sau khi ăn xong, cả hai tiếp tục bước đi trong tiếng hò reo của những người bán hàng. Đảo mắt nhìn xung quanh trong khi đi, cậu dừng lại đưa mắt nhìn về một nơi khá hoài niệm.

"Tiệm buôn bán dụng cụ ma thuật.."

Nơi mà lần đầu tiên cậu vào thị trấn và bước vào đây đầu tiên, không phải thư viện. Em cậu khi thấy cậu nhìn cửa tiệm, bản thân cũng có hoài niệm, đây là nơi cậu mua tặng cho cô sợi dây chuyền này, đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, cô thẩm cười mỉm.

"Vào nhỉ?"

"Vâng ~"

Reng reng

Tiếng chuông khi có ai đó bước vào, đưa đôi mắt nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây không còn như 10 năm trước nữa, nó đã thay đổi khá nhiều, trở nên đẹp hơn, rộng rãi hơn và có

"Kính chào quý khách !"

Không còn là ông già tầm 50 tuổi nữa, hay vào đó là chàng trai mái tóc nâu đang mỉm cười nhìn cả hai. Cả hai điều nghĩ ông ta chắc đã nghỉ hưu nên không hỏi gì cả, dù gì có hỏi thì ông ta với mình có mối quan hệ gì đâu, thậm chí có khi ông ta còn quên cả hai không chừng.

Tuy nó được tân trang cho đẹp đẽ hơn nhưng những thứ bán ở đây vẫn như bình thường, sách ma thuật, lọ hồi phục mana và một đống đồ trang sức

Bơ đi chàng trai vừa chào mình, cả hai bước đến và nhìn những món trang sức, đối với Hibi, những món trang sức ở phòng cô còn đẹp và quý hơn đống này khá nhiều, nhưng nếu là anh cô chọn thì nó sẽ thành vật vô giá. Nhưng nhìn một lúc, chả có cái nào làm cậu thấy tương xứng với Hibi, nó khiến cậu cau mày.

"Ể? Có gì khiến quý khách không hài lòng ạ?" Chàng trai nở nụ cười méo mó hỏi.

"Không, không gì.. Cái này vậy."

Chọn một vòng tay, nó không có gì đặc biệt cả, nó đẹp hơn các vòng tay khác nhưng lại không có lấy tí công dụng nào.

"Vâng, của quý khách là 54 đồng bạc."

'Một cái giá khá chua với một cái vòng tay vô năng như thế này..' là những gì cậu nghĩ, nhưng dẹp chuyện đó sang một bên, mua xong cậu đeo nó lên tay Hibi, nó khiến cho cô bé khá hạnh phúc. Chưa dừng lại ở đó, cả hai tiếp tục bước đi đến một cửa hàng trang phục, nghĩ rằng tặng cô bé một chiếc vòng tay là không đủ, cậu đành phải tặng cho cô bé một vài bộ quần áo.

Reng reng

"Kính chào quý khách ~"

Người chào cả hai là một cô gái khá trẻ tuổi, nhìn thấy cả hai cô nở một nụ cười khá tươi để không làm mất lòng khách của mình.

"Chị có thể kiếm bộ đồ nào đó hợp với cô bé này không?"

Cậu nói trong khi chỉ tay về phía Hibi, thấy vậy người phục vụ tiếp tục mỉm cười.

"Hiểu rồi, đi theo chị."

Nói xong, cả hai cô gái cùng nhau nhau bước để lại mình cậu, vì không biết nên làm gì nên cậu quyết định đi dạo quanh tìm kiếm bộ đồ thích hợp với mình.

"Oh?"

Trước tầm mắt cậu là chiếc áo đen trải dài, cậu nhìn nó có đôi chút hứng thú.

(Nếu có nó trong tương lai thì mình sẽ ít gập rắc rối hơn khi đi ban đêm..)

Thế là cậu quyết định mua nó, mua nó trước khi em mình thấy, chiếc áo đó quá dài so với cậu bây giờ nên cậu đành dành nó cho tương lai.

"Cảm ơn quý khách."

Tiến tới chỗ một cô gái bán hàng và mua nó, cô có nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ nhưng chả dám nói gì thêm, mua xong, cậu đi đến một góc không người và bỏ nó vào [Nhẫn Vật Phẩm] của mình.

"Onii-chan thấy sao~?"

Khi cậu vừa cất xong cũng là lúc em cậu bước ra, cô bé khoát lên người một chiếc váy vừa size, pha lẫn giữa màu trắng và màu vàng, chiếc váy kéo dài gần chạm chân cô bé, đôi guốc màu trắng, điều đặc biệt là trên đầu cô bé có một chiếc vương miệng công chúa nhỏ màu trắng lấp lánh.

"Etou.. Tại em có nói cho họ biết rằng hôm nay là sinh nhật của chúng mình nên.."

"Đây, của nhóc đây. ~"

Hibi chưa kịp nói xong, một cô gái cầm một chiếc vương miệng khác đội lên đầu cậu

"À ừm.. Cảm ơn chị.."

Cậu nói trong khi cúi đầu xém làm rơi chiếc vương miệng, cô gái chỉ biết nhìn cậu nở nụ cười lúng túng.

"Ah.. Đừng lo, nó sẽ được tính thêm vào tiền phí mà ~!"

Cứ tưởng được tặng, khi nghe lời cô gái trước mặt mình nói thì điều đó đổ vỡ, cậu chỉ biết khen ngợi rằng 'đúng là biết cách lấy tiền người khác mà..' trong âm thầm khi nhìn cô gái đối diện mình cười.

Tính tiền xong, cả hai trở về cùng nhau, cô bé vẫn mặc chiếc váy mà mình vừa mua vì muốn mặc nó trong dịp sinh nhật, vương miệng vẫn ở trên đầu cô bé và tất nhiên cậu cũng bị cô bé bắt đội nó lên đầu mình, cả hai nắm tay dắt nhau về, nó không khỏi khiến cho người khác nhìn vào và tưởng lầm rằng cả hai là cô dâu chú rể giao ước.

"Nó có quá vướng không?" Thấy em mình đi có chút khó khăn, cậu hỏi cô bé.

"K-Không đâu ạ---ah"

Vừa nói dứt cậu, cô bé bỗng ngã xuống do đi chéo chân khi mang guốc. Cố gắng đứng dậy nhưng vô dụng, nó khiến cậu phải đỡ cô bé lên.

"Để anh cõng."

"Ể, nhưng em có thể đi đ.. ah.." cô nhau mày khi cố gắng đứng lên nhưng chân mình không cho phép.

"Yên tâm đi, anh nghĩ em cũng không nặng lắm đâu."

"Ah.. không phải.. chỉ là.. vâng ạ." Vì không thể nói gì, hoặc vì quá thích nhưng lại cố gắng tỏ ra chảnh, cô bé cuối cùng cũng chịu để anh mình cõng.

"Ể?"

Tưởng rằng anh mình sẽ ngồi xuống cho cô bé lên vai ngồi nhưng không, cậu bế cô bé theo kiểu công chúa, nhìn từ dưới lên khuôn mặt cậu, cô bé bất chợt lấy tay mình che lại đôi má đang trở nên đỏ lên. Cậu bế cô bé đi xuyên qua dàn người, bỗng thấy một cậu bé đang bế một cô bé đang mặc váy, thậm chí trên đầu cả hai còn có vương miệng, những người thấy được cảnh đó chợt mỉm cười.

"Định mệnh rồi.. Mới có mấy tuổi mà đã như thế rồi.." ?

"Đúng thật.. ai bạc mệnh như tôi và ông đâu.. Thôi thì cố gắng chúc hai đứa nhóc đó hạnh phúc(chia tay) vậy.."

Hai người đàn ông khi thấy cảnh đó chia sẽ.