Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 433: Quái Vật Mèo Bạch Tuộc



Vẻ mặt Trần Quốc Hưng càng ngày càng khó coi, hàn khí lập tức tỏa ra xung quanh, đóng băng cả một mảnh rộng lớn xung quanh, lần này có vẻ tốc độ thoát ra của mấy đỉa yêu này chậm hơn rất nhiều, bọn chúng càng ngày càng chậm lại rồi bất động.

“Ngủ luôn.”

Trần Quốc Hưng cũng hơi sững sờ, cái đám đáng lẽ sống ở dưới sâu nhiệt độ lạnh không ảnh hưởng mới đứng chứ, nhưng sau đó Trần Quốc Hưng cảm nhận xung quanh một chút thì hơi sững sờ, nước ở nơi này có lẽ bị địa hỏa ảnh hưởng nung nóng, nên nhiệt độ nước cũng không phải là lạnh, ngược lại còn có chút ấm nóng, Trần Quốc Hưng hàn khí tỏa ra tạo thành một kết giới băng rồi từ từ bay đi sát với đáy hồ tầng thứ hai, Trần Quốc Hưng muốn tìm lối đi vào tầng thứ ba.

Bay dò dẫm thêm hai canh giờ cuối cùng Trần Quốc Hưng cũng thấy ở một miệng hang đen sì sì có chút ánh sáng xanh lam quen thuộc lộ ra, Trần Quốc Hưng liền phóng tới hang đen, hắn vừa mới tới của hang bên trong đã có vô số súc tu đen phóng ra tấn công, Trần Quốc Hưng tránh lùi về sau, có vô số thủy tiễn bắn đi trong nước hướng tới Trần Quốc Hưng, hắn tay kết ấn thi triển Băng Quyết phía trước một tấm thuẫn bằng băng dầy cộp xuất hiện chắn đi những đạo thủy tiễn, ánh mắt của Trần Quốc Hưng nhìn về phía cửa hang đen vẻ mặt nghi hoặc, hắn không hề cảm nhận được khí tức sinh mệnh của bất kì thứ gì, vậy mà lại có thứ có thể lần trổn khỏi thần thức của hắn.

“Mở.”

Trần Quốc Hưng khai mở thiên nhãn, nhìn một vòn, ánh mắt dãn lên môt sinh vật đầu như một con mèo, nhưng thân thể bên dưới lại có những súc tu như bạch tuộc, Trần Quốc Hưng thật sự không biết phải gọi là mèo bạch tuộc, hay bạch tuộc mèo, khả năng ẩn mình của con quái vật này rất cường đại, ẩn thân tàng hình di chuyển trong nước không có lấy một biến động, chuyện này đúng là rất khó, con quái vật mèo bạch tuộc này có hai con mắt màu đen đặc có lẽ do ở dưới bóng tối quá lâu mắt của nó đã biến đổi, tuy nhiên Trần Quốc Hưng dám khẳng định con quái vật này không nhìn theo một lẽ thường được, nó sẽ nhìn theo một cách khác, hoặc ảnh trong mắt của bọn chúng không giống với ánh mắt của nhân loại.

Trần Quốc Hưng cũng chưa có động, vẫn giả vờ mất cảnh giác nhìn bốn phía nghi ngờ, tay thì nắm chặt chuôi đao, pháp lực thôi động chờ một kích mạnh mẽ chém một đao bổ con quái vật mèo bạch tuộc này thành hai nủa, còn quái vật này chí ít cũng phải ngang ngửa một con Yêu Hoàng, Trần Quốc Hưng cũng không có dám sơ xuất làm bậy.

Con mèo bạch tuộc từ từ tiếp cận Trần Quốc Hưng, đến một khoảng cách đủ gần, thì đám súc tu của nó lao tới vù vù nhanh chóng bao vây bốn phương tám hướng không cho Trần Quốc Hưng cơ hội trốn thoát, ở đầu súc tu của con quái vật lộ ra một cái miệng toàn răng Trần Quốc Hưng cũng phải mắt lớn mắt nhỏ nhìn một cái.

- Hư Không Trùng Lặp.

Trần Quốc Hưng tạo nên vô số mảnh không gian trồng lên nhau bao phủ quanh người, con quái vật mèo bạch tuộc xúc tu lao tới công kích nhưng không có đánh tới được bản thân Trần Quốc Hưng, con quái vật mèo bạch tuộc há cái miệng ra kêu một tiếng, có vô số sóng âm xuyên qua cả không gian trùng lặp mà Trần Quốc Hưng tạo ra đánh lên người hắn.

“Mợ mày.”

Trần Quốc Hưng đầu ong ong như bị búa bổ, cái con quái vật chết tiệt này quả nhiên quỷ dị, Trần Quốc Hưng không có ở yên chờ ăn đòn, đao trong tay bổ ra vạn đạo đao khí đánh tới chỗ con quái vật mèo bạch tuộc, sau đó tung thần thông Vạn Tự Trấn Yêu Tà.

“Ầm…vút…vút…”

Những đạo đai khí cắt qua thần thể của con quái vật mèo bạch tuộc không làm thương tổn nổi con quái vật này, chuyện này cũng làm Trần Quốc Hưng nhăn mặt lại, thần thông Vạn Tự Trấn Yêu Tà đánh tới lần này con quái vật bạch tuộc ma bị đánh văng về sau đụng vỡ tung cả một mảng đất đá ở đáy hồ.

“Khèeeeee.”

Âm thanh tiếng kêu của con quái vật mèo bạch tuộc vang lên ở trong nước hồ, Trần Quốc Hưng cũng không có dừng lại hai tay chụp vào nhau thi triển Hư Không Hữu Bối một chiêu Lao Tù, nhốt con quái vật mèo bạch tuộc vào một khối không gian hình vuông, sau đó lại thi triển pháp Lôi Quyết đánh ra vô số con Lôi Long đánh lên người con quái vật, những tiếng nổ lớn vang lên cho đến khi con quái vật mèo bạch tuộc không một chút động đậy phản ứng, Trần Quốc Hưng cũng không có dừng tay.

- Hư Không Bạo Liệt

Khối không gian hình vuông đang nhốt con quái vật mèo bach tuộc vỡ vụn chia năm xẻ bảy thàn nhiều mảng không gian khác nhau, cơ thể của con quái vật cũng theo đó bị chia cắt nhiều mảng, Trần Quốc Hưng mới thở dài một hơi lẩm bẩm.

“Quả nhiên một trong tam đại hung địa cũng không có đơn giản.”

Trần Quốc Hưng không muốn tốn thêm quá nhiều thời gian liền bay vào trong hạng đen rồi chui xuống bên dưới qua cái lỗ có ánh sáng xanh, vừa xuống đến tầng ba của Bích Thủy Hồ Ba Trần Quốc Hưng cũng phải nhăn mày, nơi này áp lực nước mang theo sức ép tới đáng sợ, cơ thể của Trần Quốc Hưng còn có những âm thanh xương cốt vang lên ken két, chuyện này cũng làm hắn cảm thán không thôi, cơ thể hắn hiện tại nói không ngoa chính là một Tiên Thể chân chính, thậm chí còn có thể so sánh với tiên nhân thân thể cũng không chừng, vậy mà ở dưới áp lực nước của Bích Thủy Hồ Ba cũng sinh biến động, quả nhiên nước hồ này cũng không có đơn giản.

“Hay thu lấy một ít nước nhỉ?”

Suy nghĩ lóe lên Trần Quốc Hưng mở rộng Thiên Địa Ấn, một lượng nước bị hấp vào bên trong, chuyện này cũng khiến cho Trần Quốc Hưng hao tốn pháp lực một phen, nửa canh giờ sau bên trong vùng đất mênh mông của Thiên Địa Ấn có thêm một hồ nước nhỏ xuất hiện, ngoài ra ở một góc có một thêm một khoảng không gian bị đóng băng mang theo một màu xanh lam, nơi đó chính là nơi đặt quan tài băng, ngoài ra còn có mấy đống đồ linh tinh, linh khí, pháp khí, nguyên liệu… mà Trần Quốc Hưng vứt lung tung.

Trần Quốc Hưng không có tiếp tục lấy nước thêm, hắn hóa thành động quang lặn sâu xuống tầng thứ ba của Bích Thủy Hồ Ba hi vọng tim được kì trân dị bảo liên quan tới thủy thuộc tính nguyên tố, để hắn con tu luyện một cách nhanh chóng.

“Hử.”

Trong nước trôi lơ lửng một thanh kiếm hoen rỉ, Trần Quốc Hưng thò tay cầm lấy thanh kiếm rỉ lên kiểm tra, nhưng sau đó Trần Quốc Hưng cũng vứt đi vì thanh kiếm này hầu như chỉ còn lại hình dạng trạng thái, quả nhiên sau đó thanh kiếm hóa thành những hạt bụi li ti hòa vào trong nước hồ. Trần Quốc Hưng tiếp tục lặn xuống sâu hơn, tốc độ cũng không còn được nhanh như trước, áp lực ở nơi này đi xuống sâu càng mạnh, lực cản càng lớn thì tốc độ di chuyển bị giảm xuống là chuyện bình thường, thời gian nhanh chóng trôi qua ba ngày, chuyện khiến cho Trần Quốc Hưng chán nản chính là ngoài mấy thanh vũ khí hỏng trôi nổi bên trong thì chẳng có lấy một thứ gì khác, không có yêu thú hay bất kì linh thảo nào, Trần Quốc Hưng lúc này vừa lặn xuống sâu hơn vừa tiếp kiếm trong đầu công pháp thủy thuôc tính phù hợp.

“Chọn Thủy Hà Cổ Công Đệ Cửu Thiên này đi.”

Trần Quốc Hưng bắt đầu nghiên cứu công pháp, cái tên chính của công pháp bị hắn ném sang một bên cũng giống như những công pháp thuộc tính trước đây, hắn chỉ đơn giản gọi là Thủy Quyết.

Mười ngày nữa trôi qua, Trần Quốc Hưng xếp bằng tu luyện thân thể vẫn đang từ từ hạ xuống sâu hơn, lúc này Trần Quốc Hưng vận chuyển Thủy Quyết mà hắn vừa tu luyện, lập tức bên trong nước hồ có những hạt bụi màu xanh lam lao tới Trần Quốc Hưng như một đám bụi sắt bị nam châm thu hút, rồi chui vào trong cơ thể hắn.

Trần Quốc Hưng vẻ mặt hơi giãn ra, ý thức chìm vào trong đan điền ở một góc đan điền có những đám sương mù màu xanh nhạt đang tụ lại, rồi từ đám xương mù tụ lại thành những giọt nước, những giọt nước cũng tụ lại với nhau thành một quả cầu nước xoay tròn, liên tục có những giọt nước được ngưng tụ gia nhập vào quả cầu nước, Trần Quốc Hưng hài lòng tiếp tuc tu luyện Thủy Quyết, tốc độ hắp thu thủy khí ở bên trong nước Bích Thủy Hồ Ba ngày một nhanh hơn.