Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 46: Phiền phức



Đang ngủ ngon sau mấy ngày bươn trải ngoài đường kiếm miếng cơm manh áo, thì tiếng điện thoại vang lên, hắn khó chịu đưa tay tắt, một lát sau tiếng chuông không ngừng vang lên hắn mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại, từ trong điện thoại vang lên một giọng nói dễ thương.

" Helle HIM, cậu đang ở đâu tớ đến chơi, mấy hôm rồi cậu trốn đi đâu rồi?"

Hắn ậm ừ đọc địa chỉ rồi lăn ra ngủ tiếp, hắn cũng không biết cậu út đã đi đâu mất, 30 phút sau hắn thấy ngứa ngứa ở mũi đưa tay lên gãi gãi rồi lại ngủ tiếp, lại một lần nữa hắn phải đưa tay lên gãi, đến lần thứ 3 ngứa ngứa hắn liền cảm giác có gì không đúng liền đưa tay chộp một cái, một cảm giác khó diễn tả mềm mềm lại có vẻ tròn tròn làm hắn hiếu kì mở mắt ra thì ôi thôi.

Naccy đang dùng ánh mắt muốn giết người nhìn tới, hắn nở một nụ cười trắng sáng bàn tay buông thứ đang nắm trước ngực Naccy ra rồi nói.

" Hiểu lầm là hiểu lầm."

Sau đó là những tiếng kêu thảm thiết của hắn chuyền ra khắp căn phòng, 10 phút trôi qua hắn mới lú đầu từ trong chăn ra, vẻ mặt Naccy vẫn đang đỏ bừng tức giận nhìn hắn rồi chốt hạ một câu làm hắn tí nữa lăn ra ngất.

" HIM cậu đã làm chuyện đó với tớ nên cậu phải chịu trách nhiệm."

Hắn mặt mày cực kì khó coi, tuy hắn đẹp trai nhưng đâu có dễ dãi không phải hắn chỉ lỡ tay bóp một cái thôi có mất mát gì đâu chứ, hắn chỉ biết thở dài cảm thản " đẹp trai quá cũng khổ."

Sau đó hắn vùng dậy chạy đi vệ sinh cá nhân, mà hắn cũng rất khó hiểu tại sao Naccy lại biết phòng hắn lại còn có chìa khoá phòng hắn mà vào, đem một bụng nghi vẫn hắn liền đặt câu hỏi, sau 3 phút tra tấn dã man Naccy khai tất cả thì ra đây là khách sạn thuộc sở hữu của bố Naccy lúc đến đây con bé Naccy chỉ cần nói một tiếng quản lí khách sạn khai sạch sẽ còn đưa cả chìa khóa phòng, hắn thầm khinh bỉ khách sạn làm ăn quá bố láo chẳng may mà hắn bị cưỡng bức ai sẽ chịu trách nhiệm đây.

Đi thay bộ quần áo cho đẹp đẽ chút dưới sự nhõng nhẽo của Naccy liền xách mông đi chơi, qua phòng nói với mẹ một câu nhưng làm hắn hết hồn Naccy cái gì mà cũng gọi mẹ hắn là mẹ, là mẹ hắn chứ không phải mẹ Naccy tính làm con dâu nhà anh đây mà hắn yy trong đầu.

Bắt một chiếc taxi hiệu Mercedes đi đến nhà Naccy hắn cũng không biết cô bé Naccy dẫn hắn về nhà là có mục đích gì nữa, khi cánh cửa mở ra đập vào mặt hắn toàn là những đồ cao quý bày khắp nơi, mùi tiền toả hương thơm nức mũi hắn liền không nhịn nổi suy nghĩ có nên trộm cắp nhà này một hồi không, làm một vụ khéo còn nhiều tiền hơn khi cướp ngân hàng ấy chứ, Naccy liền kéo hắn lên tầng hai rồi mở cửa một căn phòng đá hắn vào trong.



Tiếng khoá trái cửa vang lên hắn sợ hãi nhảy lên chiếc giường màu trắng ôm chăn khép nép ngồi một góc vẻ mặt hoảng sợ nhìn Naccy miệng run run nói.

" Naccy cậu tính làm gì mình, cậu đừng tới đây."

Cô bé Naccy mang vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn nói.

" HIM cậu bị bệnh hả."

Hắn liền nằm lăn ra chiếc giường nhỏ, thở dài một hơi mất công hắn diễn một hồi không công, nếu Naccy tiến tới hắn cũng chỉ biết bị động chịu đựng thôi nhưng cô bé Naccy lại không làm gì hắn điều này làm hắn có chút thất vọng ( ATSM).

" Dẫn tớ tới nhà cậu làm gì thế?"

Hắn nghi ngờ hỏi, vẻ mặt Naccy lập tức thay đổi liền chở nên nóng bỏng đi từ từ tới phía hắn đang nằm trên giường, hắn lập tức run lên trong đầu không ngừng gào thét " đừng có làm gì bổn thiếu gia, đừng có làm gì đấy." trong đầu nghĩ vậy nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự bỉ ổi.

Naccy ngồi ngay cạnh hắn rồi đưa tay móc ra một tấm thẻ ngân hàng miệng cười xinh đẹp nói.

" HIM bí kíp võ công mà cậu nói đâu? Mình chuẩn bị tiền rồi, mình phải đi năn nỉ mấy chú, mấy anh mới được bấy nhiêu đấy."

Nhìn tấm thẻ ngân hàng màu vàng kim miệng hắn khẽ giật giật, đánh giá lại Naccy một lần nữa cô bé này sao cứ có cảm giác cũng thành tinh như hắn vậy nhỉ, còn về phần bí kíp gì gì đó thì chỉ là lừa người hắn làm gì có chứ, công pháp trên người hắn tất cả đều là công pháp tu tiên, những người có linh căn mới có thể tu luyện mà Naccy này hắn nhìn qua cũng biết là không có căn cơ tu luyện, hắn đang miên man suy nghĩ hai mắt Naccy lập tức long lanh mà nói tiếp.

" Tớ tính xin baba nhưng ông không cho tớ, chỉ đành đi xin mấy bác được khoảng 2 triệu cậu có bán bí kíp không? "



Đầu hắn oành một tiếng không ngừng cảm thán " mẹ nó chứ người có tiền có khác cho cháu tiền mua bim bim cũng là 2 triệu đô, ây za người với người mà sao khác biệt như vậy chứ" nhìn về tấm thẻ hai mắt hắn toả sáng, hắn vẽ ra một bản bí kíp hàng fake ra lừa con bé Naccy không phải là được hay sao, 2 triệu đô hắn ngu gì không lừa lấy, è hềm một tiếng cầm lấy tấm thẻ ngân hàng đúc vào túi hắn làm vẻ mặt nhiêm túc nói.

" Cậu để tớ suy nghĩ đã."

Sau đó hắn liền ngắm mắt trầm ngâm suy nghĩ..một tiếng đồng hồ sau hắn bị tiếng gọi làm cho tỉnh giấc.

" HIM cậu suy nghĩ song chưa vậy?"

Hắn dụi dụi cái mắt ấy vậy mà lại ngủ quên mất thật là, hắn xấu hổ ho một tiếng rồi nói.

" Mình đói bụng không thể suy nghĩ ra bí kíp được phải ăn no cái bụng trước đã."

Nghe hắn nói vậy Naccy liền mở cửa chạy ra ngoài, hắn đoán là đi mua hoặc chuẩn bị đồ ăn gì đó, hắn nằm lăn ra giường vắt tay lên chán mà suy nghĩ nhiêm túc, hắn phải sáng tạo ra một loại công pháp không cần linh khí cũng có thể tu luyện mới được mà cũng không phải tu luyện cổ võ nội công, nếu tu luyện nội công thời gian sẽ rất lâu mà thực lực hắn đánh giá là khá yếu không được hắn để vào trong lòng, lắc lắc cái đầu ném cái vẫn đề sáng tạo công pháp qua một bên hắn lê cái thân thể to cao hơn những lứa bạn cùng tuổi ra bên ngoài, vừa lúc con bé Naccy cũng đang định mở cửa phòng.

" Tớ chuẩn bị đồ ăn xong rồi."

Hắn đau đầu, không phải cho hắn ăn mấy ổ bánh mì cùng cốc nước lọc đấy chứ, con bé kéo hắn đi xuống bếp nhưng làm hắn có chút bất ngờ là một mâm đồ ăn khá là thịnh soạn được bày ra còn có mấy người đang không ngừng bê thêm đồ lên, một người đàn ông tầm 60 tuổi tiến lên nhìn hắm rồi nói với Naccy.

" Tiểu thư đồ ăn đã được chuẩn bị xong."

Hắn tặc lưỡi đúng là nhà giàu mà đến ông bác quản gia trên người cũng toàn mặc đồ hiệu, hắn khẽ liếc xuống người mình hắn cảm giác bản thân mình qua là phèn, sau đó hắn cũng không hề ngại ngần mà càn quét sạch mâm thức ăn thịnh soạn, nhưng điều làm hắn khó chịu là vài đĩa thì to chà bá mà đựng được miếng thịt bằng to bằng cục cứt mũi vậy hắn chỉ biết thờ dài.