Khi vừa vào cấp 3 mối quan hệ giữa Du Nhưỡng Nhưỡng và Nguyệt Hạ Lan cũng khá tốt.
Danh tiếng chị đại của Du Nhưỡng Nhưỡng đã có từ năm cấp hai rồi, nhưng cô ấy chơi rất sòng phẳng cũng rất tốt.
Có thể vì biết trước được chuyện đó nên Hạ Lan đã bắt chuyện trước với Nhưỡng Nhưỡng rồi cả hai đã thân với nhau.
Nhưng có một vài lần Du Nhưỡng Nhưỡng phát hiện ra cây son mới mua của mình bị mất. Đối với cô thì đây cũng không vấn đề gì vì mẹ của cô là chủ của chuỗi cửa hàng mỹ phẩm.
Nhưng số lượng đồ bị mất càng ngày càng nhiều, Du Nhưỡng Nhưỡng không thể không nghi ngờ Nguyệt Hạ Lan được vì chỉ có cô ta là thường xuyên ra vào nhà của cô.
Dù biết chuyện nhưng Du Nhưỡng Nhưỡng cũng không nói gì vì gia đình của Nguyệt Hạ Lan không tốt bằng cô.
Nguyệt Hạ Lan sinh ra trong một gia đình bình thường, ba mẹ mở một nhà hàng bánh bao khá nổi tiếng trong thành phố. Nhưng không phải là nghèo khó gì.
" Nhưng mà Nguyệt Hạ Lan lại dám nói xấu sau lưng Nhưỡng Nhưỡng. Bọn tớ đều đã chơi cùng Nhưỡng Nhưỡng từ lâu, tính tình của cậu ấy bọn tớ cũng khá hiểu. "
" Nhưỡng Nhưỡng rất ghét bị ai nói xấu sau lưng. Tốt với Nguyệt Hạ Lan như vậy lại còn bị bịa chuyện khắp nơi..."
Nguyệt Hạ Lan nói với mọi người rằng Nhưỡng Nhưỡng thường xuyên bắt nạt, coi cô ta như người ở, bắt cô làm mọi thứ. Dù cô không hề như vậy. Là tự Nguyệt Hạ Lan đòi làm để lấy lòng cô.
" Không phải tớ nhiều chuyện, Giai Tuệ với loại người đó tốt nhất là không liên quan đến thì hơn... Cậu biết không? Tính cách là thứ khó thay đổi nhất. "_ Chương Tường Vũ
" Còn không nhiều chuyện à? Cậu nói bao nhiêu đó còn bảo bản thân không nhiều chuyện? "_ Vương Minh Viễn
" Đại ca à, đây gọi là giao lưu. "_ Chương Tường Vũ
Nghiên Giai Tuệ suy nghĩ gì đó, cô không nói nữa chỉ tập trung ăn hết phần ăn của mình.
Xong bữa ăn thì mọi người đều quay về lớp học, hiện tại thì ở lớp khá im lặng vì các bạn học khác đang ngủ trưa.
Nghiên Giai Tuệ nằm xuống bàn nhìn Thiệu Vỹ Khang lại đang mở sách ra đọc.
Trời ạ! Cậu ta bị điên rồi à?
Nghiên Giai Tuệ đặt tay lên quyển sách của Vỹ Khang, anh khó hiểu nhìn cô.
" Nằm xuống nghỉ ngơi đi. "_ Nghiên Giai Tuệ nói nhỏ tránh làm phiền các bạn học khác.
Thiệu Vỹ Khang cũng rất ngoan ngoãn đóng sách lại rồi nằm xuống bàn.
Nghiên Giai Tuệ nhìn anh, không biết vì sao nhưng cô lại muốn nhìn anh. Thiệu Vỹ Khang lại bị cô nhìn đến ngại ngùng không thôi.
" Sao vậy? "_ Thiệu Vỹ Khang hạ giọng hỏi.
Nghiên Giai Tuệ lắc lắc đầu rồi nhắm mắt lại.
Thiệu Vỹ Khang nhìn cô, trong mắt chứa đầy những suy tư. Nghiên Giai Tuệ không biết, ngay cả anh cũng đã quay về quá khứ và Thiệu Vỹ Khang cũng không biết điều tương tự.
Anh chỉ muốn, cô có thể thoát khỏi hai người đó và sống thật hạnh phúc mà thôi.
Buổi chiều tan học, cả hai cùng đi về nhà. Vì nhà của anh và cô chỉ cách nhau vài căn mà thôi.
Khu biệt thự dành cho giới siêu giàu này vô cùng an ninh lại còn có thể ngắm cảnh sông Vĩnh Định. Thế mà khi trước cô lại chiều theo ý Tạ Bất Dật mà chuyển đến vùng ngoại thành sống và còn ở nhà làm 1 bà nội trợ nữa chứ.
Giờ nhớ lại Nghiên Giai Tuệ chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Vì người ta mà chịu không ít ủy khuất rồi đổi lại được gì chứ?
" Thưa mẹ con mới về. "
Nghiên Giai Tuệ tung tăng đi vào trong nhà.
" Ừ, hôm nay đi học vui không con? "_ Mẹ của Giai Tuệ đang loay hoay nấu nướng ở trong bếp.
" Dạ vui! Mẹ đang làm món gì vậy ạ? "
" Mẹ đang làm bánh nho cho con này. Con lên tắm rửa thay đồ đi rồi xuống ăn. "
" Vâng ạ. "
" À sẳn tiện gọi tiểu Khang qua đây đi, ba mẹ của thằng bé lại sang Mỹ công tác rồi. Không phải nếu con cứ luôn có thành kiến với thằng bé thì mẹ đã sớm mang thằng bé về nuôi rồi... "_ Mẹ của Giai Tuệ.
" Không sao đâu, con gái mẹ lớn rồi, hiểu chuyện rồi. "_ Nghiên Giai Tuệ
" Hả? Dù con có chấp nhận thì chưa chắc thằng bé chịu đâu nhé! "
Nghiên Giai Tuệ...
" Trở lại tuổi 17 thật tuyệt!! "
Nghiên Giai Tuệ nhìn những bộ đồ của mình mà vui vẻ vô cùng. Khi chúng ta còn bé lại mong mình mau lớn, nhưng khi lớn rồi chỉ mong được trở về ngày bé.
Nghiên Giai Tuệ cảm thấy bản thân vô cùng may mắn và cô rất biết ơn điều đó.
Cô gửi một tin nhắn cho Vỹ Khang rồi tung tăng đi vào trong nhà tắm.
" Lại gặp cậu à? "_ Vương Minh Viễn đi đánh bi-a, vừa vào liền nhìn thấy Du Nhưỡng Nhưỡng đang chơi nhưng cô chỉ đi 1 mình.
" Hơ! Xui xẻo mới gặp cậu đấy. "_ Du Nhưỡng Nhưỡng
" Biết đâu! Có khi là duyên số đấy. "_ Minh Viễn nhếch môi trêu chọc.
Du Nhưỡng Nhưỡng lại không quan tâm đến những lời đó.
" Cậu đi 1 mình sao? "_ Chương Tường Vũ
" Ừ! Chán quá nên vào đây. "
Ba mẹ của Du Nhưỡng Nhưỡng đều rất bận rộn, họ đều không ở nhà nên cô cũng ít khi ở nhà luôn. Thời gian mà Du Nhưỡng Nhưỡng ở nhà chỉ dùng để ngủ mà thôi.