Nghiên Giai Tuệ là đại tiểu thư đó nha, chưa từng động tay đến những việc này vậy mà bây giờ cô lại...
Thiệu Vỹ Khang không biết, lúc trước vì Tạ Bất Dật mà cô đã học làm những việc mà bản thân chưa từng làm.
Tạ Bất Dật không muốn ở chung với bố mẹ, cũng không muốn có người lạ trong nhà, cũng chẳng thích ăn đồ ăn bên ngoài cho nên Nghiên Giai Tuệ đã học làm tất cả mọi thứ. Trở thành 1 bà nội trợ đảm đang.
" Ngạc nhiên lắm à? "_ Giai Tuệ bậc cười trước ánh mắt ngạc nhiên của anh. Cô múc một muỗng cơm đưa đến trước miệng của Vỹ Khang.
" Aaaa "
Thiệu Vỹ Khang ngơ ngơ ngác ngác mở miệng ra.
" Ngon lắm... "
" Thật sao? "
Nghiên Giai Tuệ nghe thấy thì mắt sáng ngời, liên tục đúc cho anh ăn mà bản thân thì quên cả ăn luôn.
" Cậu cũng ăn đi. "_ Vỹ Khang lấy một cái muỗng khác múc cho cô.
" Ôi trời, cảnh tượng gì đây? "
Vương Minh Viễn quay lại lớp liền nhìn thấy một khung cảnh màu hồng.
Thiệu Vỹ Khang tối sầm mặt lừ mắt nhìn cậu ta.
Nghiên Giai Tuệ thì ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì.
" Ha, ha, ha... Vậy... vậy chắc là không đi chơi bóng rỗ được rồi nhỉ? "
" Vậy tớ xuống dưới trước. "_ Minh Viễn đi đến bàn học của mình lấy điện thoại trong balo rồi đi trước.
Nghiên Giai Tuệ thấy vậy cũng chợt nhớ ra mình để điện thoại ở đâu cũng quên mất nên lục tìm trong balo.
" Uầy... "
Cô lấy điện thoại ra bật lên liền nhìn thấy rất nhiều thông báo. Cô coi tin nhắn của Tạ Bất Dật từ thanh thông báo của mình.
" Tớ không hiểu vì sao cậu lại từ chối trông khi trước đó cậu từng nói thích tớ... "
" Nhưng tớ sẽ không từ bỏ đâu, vì tớ thật sự thích cậu! "
" Hôm nay tớ thật sự rất buồn... "
" Cậu ngủ rồi sao? "
" Chúc cậu ngủ ngon nhé! "
Nghiên Giai Tuệ đọc tin nhắn mà nổi cả da gà, Tạ Bất Dật cũng chính là người muốn cái gì thì phải có cái đó cho bằng được.
Thiệu Vỹ Khang liếc nhìn cũng thấy được lại cảm thấy không mấy vui vẻ.
" Giai Tuệ! Ăn nhanh rồi đi xuống sân bóng rổ với tớ. "_ Vỹ Khang kéo tay cô bực dọc nói.
Vậy mà Nghiên Giai Tuệ không nhận ra sự khác thường của anh.
" Tớ lười quá... Cậu đi một mình nhé? "_ Giai Tuệ lưòi biếng dựa vào vai anh.
Một hành động bình thường nhưng cũng đủ làm trái tim anh đập loạn nhịp.
" Được. "
Thế là ăn xong Thiệu Vỹ Khang một mình đi xuống sân bóng rổ, còn Giai Tuệ thì nằm dài trên bàn học.
Cô đang suy nghĩ cách để làm quen với Du Nhưỡng Nhưỡng. Hơi hèn nhưng cô chưa từng tự mình đi kết bạn với người khác cho nên cô không biết phải mở lời thế nào để không bị sượng.
" Giai Tuệ, thầy giáo gọi cậu xuống lấy tài liệu á. "_ Một bạn học đi vào lớp gọi cô.
" Tớ biết rồi. "
*
" Tớ xin lỗi, đã làm liên lụy cậu rồi. "_ Hạ Lan đáng thương nắm lấy tay áo sơ mi đồng phục của Bất Dật.
" Không sao, cậu phải mạnh mẽ lên, đừng để bị người khác ức hiếp như vậy chứ? Tớ làm sao có thể mãi bên cạnh bảo vệ cậu được? "
Tạ Bất Dật nói vài câu an ủi, anh ta nhìn xuống sân trường từ trên sân thượng.
" Tớ biết cậu thích tớ, nhưng tớ thật sự thích Giai Tuệ. Chúng ta không thể nào đâu. "
Tạ Bất Dật chậm rãi lên tiếng.
Nguyệt Hạ Lan nghe thấy, cô mím môi nhìn anh.
" Tớ hiểu rồi... Nhưng tớ vẫn sẽ đợi cậu, Bất Dật... luôn có tớ ở bên cạnh cậu. "
Tạ Bất Dật quay sang nhìn Nguyệt Hạ Lan với ánh mắt phức tạp.
Hai người là thanh mai trúc mã của nhau. Tạ Bất Dật đương nhiên là biết được tình cảm của cô dành cho mình. Nhưng Nghiên Giai Tuệ lại có một sức hút với anh, cô ấy xinh đẹp, cá tính, học giỏi và là điều mơ ước của tất cả các nam sinh.
Chỉ là ở một góc mà Tạ Bất Dật không nhìn thấy Nguyệt Hạ Lan âm thầm siết chặt lòng bàn tay của mình.
" Cậu về lớp đi, tớ cũng về lớp. "_ Bất Dật đứng dậy đi xuống lớp lại lại bắt gặp ngay Giai Tuệ đang ôm một chòng tài liệu cao gần qua đầu.
" Thầy ấy ác thật chứ? Một mình mình đem cái này về lớp chắc thành nữ đô vật quá. "_ Giai Tuệ bước đi siêng xẹo vì phải nghiêng đầu qua một bên mới thấy đường đi.
Vừa đi cô vừa lẩm bẩm lôi cả dòng họ nhà thầy ấy ra mắng.
" Để tớ giúp cậu. "
" A cảm ơn nhé. "
Nghiên Giai Tuệ vẫn chưa nhận ra người muốn giúp cô là ai, chỉ nghe có người muốn giúp mình cô liền vui vẻ để người đó lấy đi hơn 1 nữa số tài liệu kia.
" Cậu... "
Đến khi ngước mắt lên và nhận ra người đó thì... quá muộn rồi. Cô đành im lặng để anh ta bê phụ cô về lớp học.
Nguyệt Hạ Lan bước xuống sau Bất Dật liền nhìn thấy cảnh anh dịu dàng giúp cô bê sách.
" Dựa vào đâu mà cái gì cô cũng có vậy hả? "_ Nguyệt Hạ Lan siết chặt bàn tay đấm xuống lan can...
" Giai Tuệ, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ vậy? "_ Bất Dật đột nhiên lên tiếng.
" À... tôi không có cầm điện thoại cho nên... "_ Giai Tuệ trả lời qua loa, bước chân cũng ngắn lại để kéo dài khoảng cách của cả hai.
" Chúng ta không thể làm bạn được nữa sao? Cậu đừng tránh né tớ được không...? "
Tạ Bất Dật quay lại nhìn cô, Giai Tuệ không nhìn anh. Cô cảm thấy thật ngột ngạt, cái ánh mắt ấy... Nó làm cô nhớ lại khung cảnh anh cũng dịu dàng như vậy với Nguyệt Hạ Lan, cái thứ tình cảm mà cô nghĩ anh chỉ dành riêng cho 1 mình cô.
May mắn tiếng chuông vào lớp đã cắt ngang cuộc nói chuyện không đến đâu của hai người.
Tạ Bất Dật mang tài liệu bước vào lớp của cô trước sự ngạc nhiên của mọi người. Nghiên Giai Tuệ lịch sự cảm ơn anh, anh cũng gật đầu rồi quay về lớp mình.
Có điều... ánh mắt của Thiệu Vỹ Khang giống như sẳn sàng xé cô ra làm 2 mảnh rồi...
Vương Minh Viễn ở một góc khác của lớp chóng cằm hết nhìn Vỹ Khang rồi lại nhìn Giai Tuệ.
" Chết rồi, con đường tình duyên của Vỹ Khang có vẻ chông gai đây. "