Hôm nay Doãn Trì là người cuối cùng tan làm, quán bar chưa khai trương được bao lâu nên thường không đủ nhân lực, anh không chỉ là bartender, nói đúng ra thì cũng được xem như một nửa ông chủ. Anh có chìa khóa của quán bar, một tuần có đến phân nửa thời gian là do anh ở lại đóng cửa quán.
Giờ đóng cửa của quán là tầm mười một giờ, Doãn Trì dọn dẹp xong rồi mới đi, hết việc thì đã gần nửa đêm mười hai giờ.
Dọn dẹp là gồm những việc như lau quầy bar sạch sẽ, rửa bình shaker, muỗng khuấy và cốc định lượng rồi đặt lại vị trí cũ để hôm sau mở quán, những việc còn lại anh không cần quan tâm đến, quản lý quầy bar cho tốt là được. Chẳng phiền phức gì mấy, chỉ là phải chờ cho những người phục vụ khác xong việc hết mới được khóa cửa.
Nhiệm vụ cuối cùng của hôm nay là đi đổ rác, Doãn Trì cầm hai túi rác cần vứt đẩy cửa sau của quán bar ra, đi về phía thùng rác nằm trong góc.
Con hẻm ở phía sau không có đèn nên nhìn hơi u ám, Doãn Trì chớp mắt mấy cái để thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
Có một cái bóng đen chình ình ở giữa con hẻm, Doãn Trì không nghĩ gì nhiều, nhìn thoáng qua rồi quay đi ngay, thế mà cái bóng kia đột nhiên động đậy, nhờ vậy anh mới biết đó là người ta.
Khi đã thích ứng hoàn toàn với bóng đêm sau hẻm rồi Doãn Trì nhận ra cái bóng đen kia chính là Nam Vu Hạ.
Nhóc con ngồi xổm trên mặt đường nhìn hết sức chăm chú, không biết đang chơi trò gì ở đó nữa, cây đàn violin cậu mượn của ông chủ hãy còn vắt sau lưng, cũng chẳng hề để ý đến tiếng động mà Doãn Trì tạo ra.
Hiện đã gần nửa đêm, Doãn Trì nhớ cậu tan làm một tiếng trước rồi mà, sao giờ chưa về nhà.
Doãn Trì nhướn mày, không vứt rác tiếp, một tay cầm túi rác đứng trước cửa quán bar nhìn cậu đầy hứng thú.
Anh tự hỏi không biết đây có phải là lần đầu tiên Nam Vu Hạ biểu diễn không, vì thật sự không tìm được sự lúng túng nào ở cậu cả, cứ như một bậc kỳ cựu đã kinh qua vô số buổi diễn rồi vậy.
Tối nay lượng khách đến quán gần như gấp đôi thường ngày, có phần biểu diễn trực tiếp vẫn tốt hơn nhiều so với chỉ phát mỗi nhạc thôi. Giai điệu sôi động của bản nhạc được đàn violin kéo ra có thể nghe được cả khi đứng bên ngoài đã thu hút không ít khách hàng ghé vào, làm vài người phục vụ bận đến suýt không quán xuyến nỗi.
Lúc Nam Vu Hạ khẽ nhích sang bên Doãn Trì mới nhìn rõ là cậu đang làm gì. Trước mặt cậu là một chú mèo con, đang cố hết sức rướn cổ về phía vật cậu đang cầm trong tay.
Mèo hoang thường chạy đến con hẻm sau quán bar này, Doãn Trì cũng nhìn thấy nhiều lần rồi nên chẳng ngạc nhiên mấy.
Mèo con không lớn lắm, đoán chừng chưa được một tuổi, là một chú mèo có hoa văn trắng đen đan xen như bò sữa, có điều phần màu trắng bị cọ bẩn nên gần như đã chuyển thành màu xám.
Trên tay Nam Vu Hạ nâng một hộp đồ ăn cho mèo vừa mới khui, có lẽ do sợ phần cạnh hộp sẽ làm lưỡi của bé mèo bị thương, thành ra sau khi mở cậu không để xuống ngay mà nhìn qua nhìn lại như đang tìm kiếm thứ gì đó, còn lẩm bẩm trong miệng: "Em chờ chút nhé, để anh tìm cái đĩa cho em."
Con ngõ sau quán bar được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất không có miếng rác nào, Nam Vu Hạ tìm cả buổi cũng chẳng tìm được thứ gì có thể đựng đồ hộp.
Chú mèo nhỏ lại như không chờ nổi nữa, tiếng kêu "meo meo" càng ngày càng lớn, chả biết lấy đâu ra nhiều sức đến thế trong cái cơ thể nhỏ bé kia.
Cuối cùng Nam Vu Hạ đành trực tiếp để hộp đồ ăn xuống đất luôn. Dĩ nhiên mèo con sẽ không chê chỉ vì thế, nó đi đến ăn ngon lành, nhìn như đã đói bụng cả tháng rồi vậy.
Nam Vu Hạ không bỏ đi mà ngồi xổm bên cạnh xem mèo ăn, cậu giơ tay muốn sờ bộ lông bẩn của mèo con, nhưng lại sợ quấy rầy nó nên rốt cuộc vẫn thu tay về.
Doãn Trì cũng không đi, dựa vào cửa thích thú nhìn người ta, cạnh chân còn đặt hai bọc rác chưa vứt.
Mèo con ăn xong đồ hộp để trên đất rất nhanh, hình như chưa ăn no nên cái đầu nhỏ cứ ngóng về phía tay của Nam Vu Hạ, xem xem cậu còn đồ ăn ngon gì không.
"Để anh mua một hộp nữa nhé, ăn chưa no đúng không?" Nam Vu Hạ thử vươn tay về phía mèo con, sau khi thấy nó không tránh thì xoa xoa cái đầu lông nhung nho nhỏ, "Vậy lần sau anh sẽ mua nhiều thêm một chút cho em."
Mèo con như nghe hiểu, không còn dụi vào lòng bàn tay cậu nữa, song cũng không né ra mà bắt đầu đi vòng quanh Nam Vu Hạ, cuối cùng nó đứng sau lưng cậu, ngẩng đầu lên ngửi ngửi cây đàn violin cậu đang đeo.
Nam Vu Hạ mở khóa hộp, nâng đàn violin trên tay, để mèo con dễ ngửi hơn chút.
Bé mèo rất có hứng thú với cây đàn, tỉ mỉ ngửi từ đầu đến đuôi một lượt, chăm chú như đang giám định một mẻ trân châu kim cương vậy.
Mà câu nói tiếp đó của Nam Vu Hạ suýt nữa đã khiến Doãn Trì cười thành tiếng.
Cậu hỏi bé mèo: "Em cũng thấy nó giống gà nướng sao?"
"Cái anh đẹp trai kia còn nói anh ngốc nữa, anh đâu có ngốc đâu." Giọng Nam Vu Hạ còn xen lẫn chút giận dỗi, "Lần kiểm tra trước anh đứng thứ hai toàn khóa đó."
Doãn Trì nhướng mày.
"Hay tại người đứng nhất là con trai của giáo sư ta."
Nghe đến đó Doãn Trì không nhịn nổi nữa, phì một tiếng rồi bật cười.
Nam Vu Hạ bị âm thanh phát ra ở sau lưng dọa sợ, cậu quay phắt đầu lại, mèo nhỏ nghe tiếng cũng nhanh chóng chạy mất.
Doãn Trì chậm rãi đi ra khỏi cửa, làm bộ như không nhìn thấy cậu mà cầm bọc rác dựng nắp thùng rác lên, sau khi ném vào rồi cẩn thận đậy lại thì quay sang phía Nam Vu Hạ nhìn cậu cười cười.
"Anh Doãn Trì, chưa về sao?" Nam Vu Hạ giấu kín cây đàn violin ra sau lưng, đứng thẳng người dậy.
Doãn Trì gật đầu, xem như ngầm cho phép cậu gọi mình là "anh". Bản thân anh lớn hơn cậu vài tuổi, lại đang làm việc chung với nhau, gọi một tiếng anh cũng đâu có gì.
Nhưng anh vẫn không thể ngưng nghĩ về tiếng "ông xã" mà Nam Vu Hạ gọi lúc mới gặp nhau, thế là khóe miệng nâng lên một độ cong khó mà nhận ra.
Anh hỏi: "Sao cậu chưa về nhà?"
Nam Vu Hạ xoay đầu thoáng nhìn về hướng bé mèo vừa mới chạy đi, thấy mèo đã mất dạng mới giải thích: "Tại tôi phát hiện một bé mèo hoang, thấy nó đói bụng nên đi mua cho nó chút đồ ăn. Muộn quá rồi nhiều cửa tiệm cũng đã đóng cửa, tôi tìm mấy chỗ mà chỉ mua được hộp thức ăn cho mèo này thôi."
Doãn Trì gật đầu: "Cậu thích mèo à?"
"Thích chứ, tất nhiên là thích rồi, có người nào mà không thích lông nhung xù xù đâu." Nam Vu Hạ không thấy Doãn Trì ừ hử gì, thử hỏi dò: "Anh không thích sao?"
Doãn Trì từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Con mèo đó thường hay loanh quanh gần đây, tôi cũng thấy nó nhiều lần rồi. Chắc là bị mẹ nó bỏ rơi. Cậu rất có duyên với nó đó, lúc trước tôi muốn cho nó ăn mà nó không chịu qua."
"Vậy sao." Giọng Nam Vu Hạ không khỏi nhuốm vài phần tự hào, "Có khi nó cảm nhận được tôi từng nuôi mèo khi còn bé đó."
Ở nơi Nam Vu Hạ không nhìn tới khóe miệng Doãn Trì hơi nhếch lên, anh lấy chìa khóa xe ra nhấn công tắt, đèn của chiếc Mercedes màu trắng đậu bên cạnh sáng lên.
"Nhanh về nhà đi, đã khuya lắm rồi." Anh lướt qua Nam Vu Hạ đi về hướng xe của mình.
Anh chưa kịp mở cửa xe đã nghe Nam Vu Hạ giải thích: "Không sao đâu, học kỳ này tôi cố ý không chọn lớp buổi sáng, kỳ trước tôi có ba lớp phải có mặt ở trường lúc tám giờ sáng đó, đau khổ lắm luôn."
Cậu trai vừa đơn thuần vừa đáng yêu, làm Doãn Trì ma xui quỷ khiến nói: "Tôi đưa cậu về nhé?"
"Hả, không cần không cần đâu, với, trạm tàu điện ngầm ở ngay bên cạnh thôi, sẽ bắt kịp chuyến cuối mà, tôi ngồi mấy trạm là tới." Nam Vu Hạ nói xong thì chạy về phía trạm tàu điện ngầm, còn không quên xoay người vẫy tay với anh một cái nữa, "Tạm biệt anh Doãn Trì nha."
Doãn Trì lên xe nhưng không đi ngay, anh nhìn Nam Vu Hạ vào trong trạm tàu điện ngầm rồi mới khởi động xe, một tay đặt trên vô lăng quay đầu xe phóng khoáng lái đi.
Tễ Đào: Trên thực tế thì việc nuôi mèo hoang không phải là lựa chọn tốt nhất đâu, dù sao tiểu thuyết vẫn chỉ là tiểu thuyết thôi, nên mấy cục cưng thấy vui là được rồi nè~ yêu mọi người. (。・ω・。) ノ ♡
玉: Theo tình hình thì lịch up chắc là 2 chương/tuần nha mọi người.:3