Đi ra khỏi bệnh viện thú y, Doãn Trì nói sẽ đưa Nam Vu Hạ về nhà, không chờ cậu từ chối đã mở sẵn cửa xe, Nam Vu Hạ không biết làm thế nào để khước từ nên cuối cùng đành ngồi vào xe.
Trên đường đi cậu luôn miệng huyên thuyên về việc bé mèo bị thương, vẫn nhớ mãi lời bác sĩ thú y nói vết thương là do người gây ra: "Kẻ nào làm như vậy xứng đáng bị đánh gãy chân quăng xuống mười tám tầng địa ngục, không chừng ngài Diêm Vương nhìn thấy còn muốn bóp chết luôn ấy chứ."
Doãn Trì "Ừ" một tiếng, lúc đang đợi đèn giao thông thì lấy một viên kẹo ra từ trong túi rồi đưa cho Nam Vu Hạ: "Kẹo, ăn không?"
Lần này Nam Vu Hạ không từ chối nữa, nhận lấy viên kẹo màu xanh lá nhạt được gói bằng giấy bóng kính rồi nói một câu cám ơn.
Cậu cũng không ngậm nó mà sau khi bỏ vào miệng thì dùng răng cắn xuống, phát ra âm thanh rào rạo, như đang tưởng tượng thứ mình nhai chính là cổ của kẻ đã làm mèo bị thương vậy.
"Hả giận chưa?" Doãn Trì thấy hơi buồn cười, quay đầu hỏi cậu.
Nam Vu Hạ nghe anh hỏi thế mới nhận ra hành động của bản thân có phần ngây thơ, đôi má bất chợt ửng đỏ, cố gắng chuyển đề tài đi.
"Anh rất thích ăn kẹo sao?" Cậu nâng cằm hướng về phía túi áo của Doãn Trì, "Thấy anh lúc nào cũng mang theo kẹo hết á."
Doãn Trì trả lời ngắn gọn: "Cũng không thích mấy, do tôi cai thuốc."
Mùi bạc hà xộc lên, Nam Vu Hạ bèn hít một hơi thật sâu đẻ cả cơ thể cảm nhận được cái vị lành lạnh ấy, cậu tiếp lời: "Sao anh lại muốn ăn kẹo bạc hà để cai thuốc vậy?"
"Không thì sao? Ăn viên ngậm thảo dược(*) à?"
(*) Gốc "金嗓子喉宝", thường chỗ mình gọi nó là viên ngậm ho, nó còn có tác dụng làm thơm miệng nữa. vị khá ngon.:v
Nam Vu Hạ bất mãn lầm bầm: "Không được hả?"
"Cổ họng tôi rất ổn, để sau này không ổn rồi tính sau."
Nam Vu Hạ không nói nữa, im thin thít luôn.
Doãn Trì nhận ra cậu không được vui, đến khi tới được khu nhà của cậu anh lại nhét thêm vào túi áo của Nam Vu Hạ ba viên kẹo nữa trước khi cậu xuống xe, nói: "Nghỉ ngơi sớm chút, mèo con sẽ không sao đâu."
Nam Vu Hạ gật đầu, trông theo Doãn Trì quay đầu xe rồi lái đi xa.
Cậu lên lầu, vào phòng, tiện tay ném hộp đàn đeo trên lưng lên sô pha, phiền muộn cào tóc vài cái. Dù cho đã đưa mèo con đến bệnh viện thú y thì cậu vẫn không thể ngừng nghĩ xem hiện giờ nó thế nào rồi.
Khi còn bé Nam Vu Hạ từng nuôi hai bé mèo, một bé là tiểu tiên nữ Ragdoll, một bé là mèo tam thể ngốc nghếch. Cả hai đều được nhặt về, cũng đều từng bị chủ nhân cũ vứt bỏ rất đáng thương.
Kỳ thực cậu nói câu đó với Doãn Trì không phải nói quá, nếu cậu gặp được kẻ hành hạ mèo con, Nam Vu Hạ thật sự rất muốn đánh gãy chân kẻ đó, mà không chỉ đánh gãy chân thôi đâu, cậu còn muốn ném kẻ đó vào chảo dầu sôi để chiên lên, chiên cả hai mặt, vậy mới đều.
Đêm đã khuya lắm rồi, Nam Vu Hạ còn chưa ăn cơm nữa, mà cậu cũng tức no bụng luôn rồi, nhưng vẫn lấy nửa trái sầu riêng chưa ăn hết từ tối qua ra, cắm thêm cái muỗng vào rồi bưng qua ngồi trên ghế sô pha.
Nói đến sầu riêng ấy hả, là cả một câu chuyện xưa đó.
Từ nhỏ Nam Vu Hạ đã thích ăn sầu riêng, không biết có phải do ba mẹ cậu thích ăn hay không, làm cậu ăn quen theo. Bây giờ cứ cách một khoảng thời gian là cậu lại đến siêu thị rinh sầu riêng về. Một mình cậu có thể xử hết sạch sẽ trong vài ngày.
Có điều mùi của trái sầu riêng quá nồng, lúc ăn mà mở cửa sổ là mùi sẽ bay sang các phòng của người khác ngay.
Hàng xóm là một ông chú có tình tình vô cùng hết sức nóng nảy, vừa nghe được mùi đã chạy sang đập cửa phòng cậu rầm rầm, tới lúc cậu mở cửa ra thì chửi xối xả vào mặt cậu, chửi một hồi thậm chí còn nói mẹ mày không có học thì làm sao dạy con.
Mắng cậu thì được, Nam Vu Hạ có thể nhịn, vì dù sao cũng là do cậu không đúng khi mở cửa sổ, nhưng lại chửi cả người nhà cậu thì quá đáng lắm rồi.
Vài ngày sau lúc ăn sầu riêng cậu luôn mở cửa sổ ra, trong nhà còn bật cả quạt điện nữa, chuyên quay hướng gió thổi về phía ngoài.
Thật ra cậu còn tính lột một múi sầu riêng ra nhét vào khe cửa nhà của ông chú đó kìa. Nhưng dạo này sầu hơi mắc, nếu không phải sợ lãng phí thì Nam Vu Hạ đã nghĩ sao làm vậy rồi.
Cho nên cái múi sầu riêng trân quý này là tiết kiệm được qua khe cửa của ông chú đó đấy.
Sầu riêng ướp lạnh chất dẻo như kem ly, Nam Vu Hạ nửa nằm trên ghế salon, nheo mắt lại hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc tràn trề này.
Chậm rãi ăn xong múi sầu riêng, Nam Vu Hạ nhớ ra cậu vẫn chưa cảm ơn cô bạn cùng lớp đã giới thiệu cho cậu công việc hiện tại, cô gái đó tên Khương Liễu, đang học kèn oboe(*) ở Học viện âm nhạc, quen với Nam Vu Hạ nhờ cùng biểu diễn chung trong dàn nhạc giao hưởng.
(*)Gốc "双簧管", nghĩa đen là "kèn hai lá gió", nghĩa đúng là "dăm kép", bên mình thường gọi là đàn ô-boa theo phiên âm tiếng Anh.
Nam Vu Hạ gửi một tin WeChat cho cô, báo cô biết cậu đã bắt đầu làm việc rồi, với lại mọi thứ đều thuận lợi cả, cậu cảm ơn từ tận đáy lòng, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh cánh tay với cơ bắp chắc nịch của Doãn Trì lúc lắc bình shaker.
Cậu lắc đầu thật mạnh, muốn nhanh chóng đuổi thứ hình ảnh chết người ấy ra khỏi đầu.
Khương Liễu hồi âm rất mau lẹ, nói cậu đừng khách sáo thế, sau này mời cô ăn bữa cơm là được rồi. Vài giây sau, cô lại hỏi sao hôm nay dàn nhạc có lịch tập mà cậu không đến.
Nam Vu Hạ vỗ ót mình một cái, cậu quên mất là có chuyện này.
Lúc đầu cậu ở trong ký túc xá của trường, nhưng cậu thường xuyên luyện đàn đến tận tối khuya, vì không muốn quấy rầy các bạn học khác nên sang năm hai là cậu chuyển đi, đến một nhà trọ nhỏ cách trường học mấy con phố. Nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc cậu phải bắt tàu điện ngầm sau khi tan học, cuối cùng lại quên luôn vụ này.
Nam Vu Hạ trò chuyện thêm với Khương Liễu đôi câu rồi định tắt máy đi ngủ. Song trong lòng còn quá nhiều thứ phải bận tâm, tắm xong nằm trên giường rồi mà chẳng thể ngủ nổi.
Thật ra đến tuổi này của cậu đã đến lúc để suy nghĩ xem tốt nghiệp xong thì sẽ làm gì từ lâu, có điều trong đầu Nam Vu Hạ ngay cả hướng đi cũng chẳng có. Cậu muốn làm một công việc có liên quan đến việc biểu diễn đàn violin, nhưng lại không biết cụ thể là có thể làm gì, cũng không dám hy vọng quá xa vời.
Cậu nằm trên giường lật qua lật lại như cái bánh tráng nửa ngày trời mới ngủ, chăn kẹp vào giữa hai chân, cả đêm toàn mơ thấy mấy giấc mộng lung tung.