Kẹo Bông Gòn

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit:Xoài

Beta:Chanh

———————

Lẽ ra bình thường nhận được miếng bánh từ trên trời rơi xuống thế này tôi đã vui mừng ca hát nhảy múa ăn mừng rồi, nhưng cái bánh lần này khiến tôi có chút nuốt không trôi, mệt mỏi chán nản lết cái thân mình nặng nhọc về nhà.

Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi thấy Bùi Kì đang không mặc áo, vòng eo săn chắc và cân đối đấy cứ vậy mà lọt vào tầm mắt của tôi.

Tôi: …

“Bùi ca, anh có chắc là muốn đi đua xe không? Anh không sợ chị gái nhỏ nói với bố anh sao?”

“Cô ấy không thể kiểm soát tôi được”

Đi ngang qua cửa phòng Bùi Kì, tôi có chút không hiểu, rất cuộc đứa trẻ này học cái thói quen ở đâu, luôn thích mở loa ngoài nghe điện thoại. Chả lẽ thằng nhóc này bị điếc nhưng giấu mọi người hả?

“Đại ca à sao lại không chứ, nếu anh không thích chị gái nhỏ thì cũng đừng làm khó người ta quá, lần trước anh quên mất vì đua xe mà ba anh suýt dùng gia pháp đánh c.h.ế.t anh sao? Lần này để ông ấy biết thì sẽ mắng cả chị ấy nữa đấy. Anh đang ở tạm nhà người ta thì đừng gây thêm rắc rối nữa.”

“Chỉ cần còn hơi thở, tôi sẽ vẫn theo đuổi đam mê”

(*Đam mê cháy phố hả anh =)))

Tôi: …

Nhìn sự kiêu ngạo này đi, tôi thực sự ghen tị với thằng nhóc này, khẩu khí lớn thật đấy.

Cúp điện thoại, đồ đạc Bùi Kì đã sắp xếp xong.

Do dự một giây, tôi trốn đi, nhìn cậu ta rời đi rồi lặng lẽ theo sau.

Biết sao chứ, thằng nhóc trong điện thoại nói đúng, Bùi Kì đang ở nhà tôi, nếu tôi không chăm sóc quản nó cho tốt, thì gia đình hai bên sẽ khó xử lắm. Với cả đua xe rất nguy hiểm, giờ có khuyên thằng nhóc này cũng không khuyên được, cho nên tốt nhất tôi cứ theo sau nó đi, để yên tâm hơn.

Màn đêm lúc này được bao trùm bởi những vì sao sáng.

Đường đua rộng lớn rộn rã những tiếng hoan hô, nhìn những gương mặt trẻ tuổi non nớt, tôi có chút không hòa nhập được liền tìm một nơi hẻo lánh để ngồi xuống, nhưng trùng hợp thay, người tính không bằng trời tính, một gương mặt quen thuộc mà mình không muốn gặp nhất lại đập vào mắt tôi từ phía xa.

Đó là Kế Thước.

Kế Thước dựa vào ghế, hơi ngồi dậy và nhìn xung quanh.

Tôi sững sờ, lấy khẩu trang đeo lên mặt, đưa tay lên trán lau mồ hôi, tránh tầm mắt của anh ta.

Tôi đã đợi đến lượt Bùi Kì chơi nhưng không ngờ lại chạy nhầm chỗ, khi nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia thì có tiếng ồn ào.

“Chuyện là, chị gái nhỏ, Bùi Kì bị thương rồi——”

“Đừng gọi cô ấy!”

Bùi Kì rống lên, tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy loáng thoáng những người xung quanh xúm lại ồn ào.

“Giải tán hết đi, xe cấp cứu đến rồi—”

“Có chuyện gì, bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đến ngay.”

Tôi vội vàng đứng dậy, nhìn về phía đám người Ô Ương Ương, có người hoảng sợ, ánh mắt hai bên giao nhau.

Đang loạng choạng, tôi nhìn thấy Kế Thước đang đi về phía tôi trong nháy mắt.

Không chần chừ, tôi quay người chạy đi.
Phòng cấp cứu của bệnh viện.

Tôi chạy nhanh vào, trước khi kịp nhìn thấy Bùi Kì, tôi đã nghe thấy ai đó gọi mình.

“Chị dâu.”

“Phương Cách! Cậu ngậm miệng lại.”

Giọng nói không vui của Bùi Kì truyền đến.

Một cậu bé đứng bên giường bệnh với vẻ mặt vô tội, gãi gãi đầu, cười nói:

“Không phải anh bảo em gọi là chị dâu sao?”

Bùi Kì:…

Bùi Kì lúc này đang dựa vào giường, trên trán có quấn một miếng gạc.

Tuy đã xử lí nhưng có thể nhìn thấy những vết máu mơ hồ đã thấm ra bên ngoài.

Ngay cả khi bị thương và nằm trên mặt giường bệnh, vẻ mặt cậu ta có chút ấm ức, nhìn tôi rồi quay đi một cách mất tự nhiên.

“Cậu bạn này, trời đã muộn, cậu có thể về rồi việc còn lại ở đây tôi sẽ thu xếp.”

Sau khi người đã rời đi, trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Tôi ngồi bên giường, nhìn vào đôi mắt đang cố ý tránh đi của Bùi Kì, trầm giọng nói:

“Chơi thắng rồi chứ hả?”

Bùi Kì sững sờ một lúc, không ngờ tôi lại hỏi chuyện này, bĩu môi nói:

“Thắng.”

“Vậy có thấy vui không? ”

Tôi nhướng mày nhìn đứa trẻ bướng bỉnh trước mặt này. Nhiều lúc tôi có chút không hiểu thế giới của người trẻ tuổi, thật sự đam mê nó là cái gì đó rất quan trọng sao? Thở dài trong lòng, thôi, vẫn là mình già rồi, không theo kịp thời đại …

Đôi mắt đen của Bùi Kì nhìn tôi, hơi chột dạ cậu nằm xuống giường và nhỏ giọng nói:

“Ừ.”

“Chỉ là lần sau nên chú ý an toàn, chị sẽ lo lắng cho cậu lắm.”

Bùi Kì liếc nhìn tôi rồi nhắm mắt lại, mơ hồ ừ khẽ.
Bùi Kì phản ứng nhanh chóng, nhưng tôi biết thừa một thằng nhóc như cậu ta sẽ chân trước chân sau mà quên thôi.

Có thể nói so với những người bạn cùng trang lứa, Bùi Kì có một gia đình trọn vẹn, cuộc sống êm ấm và hạnh phúc hơn rất nhiều người.

Cứ nghĩ đến lần trước trông Bùi Kì bực bội thế nào khi nhắc tới tình đầu đen đủi, tôi không thể nhịn được mà cười.

Bỗng thấy thân hình có phần rất giống Kế Thước đang lấp ló ngoài cửa, đang suy nghĩ thì có tiếng tin nhắn chợt vang lên phá vỡ mạch cảm xúc.

Châu Miên: Em đang ở đâu?

Tôi liếc nhìn thời gian hiện tại, không có ý định trả lời tin nhắn, liền tắt âm lượng điện thoại, nhìn cuộc gọi đến từ Châu Miên liền ném điện thoại sang một bên.

Trời về đêm lộng gió, những tiếng gió thổi vù vù qua ô cửa kính, tôi ngồi dựa vào mép giường, chống tay lên bàn đầu giường, trong lòng có chút mất hứng.

Tôi không muốn những những người trong quá khứ xen vào cuộc sống hiện tại của mình.

Nhưng đều không phải trẻ con nữa, cho dù là ít hay nhiều thù lao cũng được, tôi vẫn phải cho Kế Thước mặt mũi. Ai bảo anh ta là người nổi tiếng đâu? Tôi thầm mỉa mai.

Việc anh ta bỏ đi với tôi chả khác gì cái tát mạnh vào mặt.

Chính cái tát ấy đã phá vỡ mộng ảo tươi đẹp của cô thiếu nữ về một tình yêu trong sáng đẹp đẽ, cho cô gái biết được thế giới này rất cuộc tàn khốc thế nào.

Tôi ở bên cạnh Bùi Kì đến sáng sớm, khi sờ trán cậu ấy và chắc chắn được đã không còn sốt, tôi mới yên tâm.

Tôi biết rằng nếu không phải bố mẹ cậu ấy, cậu ấy sẽ không bao giờ chọn sống chung với tôi.

Nhưng vì cậu ở đây, với tư cách là một người chị gái, tôi vẫn phải chăm sóc thật tốt.

Ngay khi tôi đã mơ hồ cảm thấy rằng cậu ấy trầm tính hơn rồi, thì cũng khó nói liệu cậu ấy có gây rắc rối cho tôi trong tương lai hay không.

Trong khi Bùi Kì vẫn còn đang ngủ, tôi quyết định về nhà tắm rửa và thay quần áo, nhưng khi vừa định ngồi dậy, đứa trẻ này đã mở mắt ra nhìn tôi ngây người.

“Chị đi đâu vậy?”

“Uh, cậu không ngủ à?”

Tôi lùi bước, nhìn dáng vẻ ngái ngủ đó, nhẹ giọng hỏi:

“Có gì không thoải mái sao?”

Bùi Kì chớp mắt, lộ ra dấu vết trẻ con hiếm thấy, nước mắt tuôn rơi làm tôi có chút hoảng, sao đang yên đang lành lại khóc rồi?

Cậu ôm trán, nói:

“Em đau đầu. Rất khó chịu”

“À, cái này, tôi sẽ gọi bác sĩ.”

“Không, chỉ là đau …”

Bùi Kì nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rủ xuống trông thật ngoan ngoãn, có lẽ cậu thật sự cảm thấy không thoải mái, người cuộn lại, nghẹn ngào nói:

“Nếu chị có việc gì thì về trước đi, đừng lo cho em vẫn sẽ ổn khi ở một mình.”

(Giờ hãy gọi anh là Kì trà xanh  nhé)

Tôi liếc nhìn bộ dạng mềm mại đang cuộn tròn trên giường kia, cảm thấy phong cách có chút sai, nhếch môi trả lời:

” Được rồi, tôi sẽ quay lại. Cậu có thể gọi cho tôi nếu có việc gì cần. “

Bùi Kì đột ngột mở mắt.

Nhìn vào đôi mắt trong veo đó, tôi biết cậu ta thực sự chả làm sao cả, có chút mệt mỏi kèm theo tức giận tôi trầm giọng nói:

“Tôi sẽ quay lại nhanh.”