Một hơi thở trong trẻo quấn lấy dây thần kinh của tôi.
Tôi duỗi thẳng thắt lưng, chỉ thấy nó đau nhức không chịu nổi, khung cảnh lúc này đã khiến tôi không thốt lên lời.
Tôi muốn ngồi dậy nhưng nhận ra bản thân đang không mảnh vải che thân nằm gọn trong lòng Bùi Kì.
Đây là chuyện gì vậy?
Những kí ức khó tả bỗng ùa về trong tâm trí.
Tôi xong đời rồi!
“Chị.”
Giọng nói khàn khàn của Bùi Kì truyền đến, hơi thở của cậu ta phả vào cổ tôi.
Tôi cắn môi, định đi xuống giường nhưng Bùi Kì đã nhanh hơn, trực tiếp nắm lấy eo tôi.
“Chị, chị, chị…hôm qua uống hơi nhiều.”
Tôi cảm thấy bàn tay ở eo bất giác siết chặt lại, bất giác run lên.
“Chị đây là không nhớ được mọi chuyện, vậy có cần em giúp chị hồi tưởng lại không?”
Giọng nói mang đầy ý trêu ghẹo, cậu ta gần như khoá chặt tôi trong vòng tay của mình.
Tôi chống tay lên, nói bằng giọng đầy khẩn trương:
“Không…không…không cần…”
Reng reng, cuối cùng tiếng chuông điện thoại đã cứu tôi.
Bùi Kì vòng tay ôm lấy tôi, rồi trả lời điện thoại.
“Bùi Kì, Viên Viên hình như chưa tỉnh. Ra mở cửa cho mẹ để mẹ xem vết thương của con thế nào rồi.”
Giọng nói của dì Bùi từ đầu kia vang lên.
Đôi mắt của Bùi Kì hướng về tôi, tôi giật mình, cắn chặt môi, khẩn cầu nhìn cậu ấy.
Bùi Kì cúi xuống gần tôi, rồi hướng điện thoại trả lời qua loa:
“Đã có chị chăm sóc con rồi, mẹ đừng lo lắng.”
Tôi đang rất khẩn trương nhưng không dám lên tiếng vì sợ dì Bùi ở đầu dây nghe thấy.
“Vâng, con đến đây.”
Bùi Kì nhìn tôi chăm chú, lại đưa tay lên bóp mặt tôi, cậu ấy có vẻ thích thú với điều đó, nụ cười trêu ghẹo vẫn còn dính chặt trên gương mặt kia.
Tôi nhanh chóng đứng lên rồi chạy ra cửa, tôi lúc này chỉ quấn mỗi chiếc khăn nhưng không để ý quá nhiều, trong đầu lúc này chỉ muốn nhanh nhanh về phòng.
Nhưng vừa mở cửa, tôi vô tình liếc mắt về phía cửa căn hộ, thấy Bùi Kì đang nắm chặt tay nắm cửa nhìn tôi với ánh mắt nóng bỏng, tôi sợ hãi vội chui vào trong phòng.“Viên Viên.”
Dì Bùi tới gõ cửa đúng lúc tôi đang mặc quần áo.
“Dì, dì, con đang vệ sinh cá nhân.”
Dứt lời tôi chạy vào nhà tắm rửa mặt, đánh răng, làm mọi việc nhanh đến mức chính tôi cũng thấy bất ngờ, nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương, tôi cảm thấy thật xấu hổ.
Tôi vỗ nước lạnh vào mặt nhiều lần lấy lại sự tỉnh táo rồi chọn cho mình chiếc váy kín đáo nhất trong tủ và bước ra ngoài. Tôi đưa mắt nhìn qua Bùi Kì đang ngồi ở bàn ăn, bỗng cậu ta đưa mắt nhìn qua đây, tôi vội vàng tránh đi tầm mắt ấy.
“Viên Viên, qua đây ăn chút đi, đây là canh thịt bò nổi tiếng ở con đường phía Tây đấy.”
“Dạ, vâng ạ … Cảm ơn dì.”
Trong đầu tôi lúc này vô cùng hoảng loạn nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tôi n.g.ủ với Bùi Kì, cảm giác tội lỗi lại vây lấy tôi.
Gia đình chú Bùi nhờ tôi chăm sóc cậu ta, vậy mà kết quả …
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.
“Chị.” Giọng của Bùi Kì đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của tôi.
Tôi sững sờ một lúc, vô cùng khẩn trương mà gãi gãi ngón chân, cảnh giác nhìn cậu ấy vì sợ cậu nói gì đó linh tinh.
Bùi Kì khẽ đứng dậy, đưa tay lên vén phần tóc lòa xoà của tôi, tự nhiên đến nỗi khiến tôi nghẹt thở, bất giác nhìn dì Bùi.
Dì Bùi mỉm cười, nhưng nét mặt có phần nghiêm túc, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Nghe nói não bộ của con bị thương, vậy giờ nó có sao không?” (Điên tình rồi:v)
Khóe miệng tôi giật giật, lời hỏi thăm của dì Bùi ngược lại khiến tôi khá buồn cười.
“À.” Bùi Kì khẽ cười lên, khiến tôi lập tức ngừng cười.
Bùi Kì lấy thìa khuấy khuấy bát canh, hàng mi rủ xuống trông thật ngoan ngoãn, “Đúng là con cảm thấy hơi mệt mỏi. Chị à, chị nói xem phải không?”
“À cái này…”
Câu này nghe sao cũng cảm thấy mập mờ.
Tôi vội vàng trả lời: “Bọn con đều quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, Bùi Kì hiện tại cũng rất tốt, em ấy đang tích cực phối hợp để chữa trị vết thương.”
Cuối cùng, trước khi Bùi Kì cất lời, chân tôi đã đập vào chân cậu ấy dưới gầm bàn
Bùi Kì nhướng mày rồi cùng không nói gì.
Dì Bùi mỉm cười đầy hài lòng, rồi lại nghĩ gì đó mà thở dài, nhìn tôi khẽ nói: “Viên Viên, nếu thằng bé có thể được như con, thì cô đã mãn nguyện rồi.”
Tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh trên gương mặt lúc này.Sau khi ăn xong, dì Bùi ra phòng khách xem hồ sơ bệnh án của Bùi Kì, tôi đứng trong bếp thở phào một hơi.
“Chị ơi”
Bùi Kì bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu ta ôm eo, lưng áp vào tường.
“Bùi Kì! Đừng! Dì vẫn ở đây!”
Tôi hạ giọng, vẻ mặt đầy lo lắng, cố thoát ra khỏi vòng tay cậu ta.
“Chị ơi, vừa em nghe lời chị không nói gì linh tinh ở bàn ăn cả, không phải nên có phần thưởng sao?”
Bùi Kì khẽ thì thầm, trong mắt không giấu nổi sự vui vẻ
“Cái gì, thưởng cái gì?”
Tôi đang sợ hãi nhìn ra phía ngoài cửa thì cằm bị nắm lấy.
Một nụ hôn mềm mại ướt át rơi xuống, cùng với đó một dòng nước ấm chảy vào trái tim tôi.
Tôi không dám cử động, vì vậy chỉ có thể để Bùi Kì ôm, từng chút cắn nuốt lấy hơi thở của mình.
“Bùi Kì.”
Giọng dì Bùi từ bên ngoài vọng đến.
Tôi giật mình, muốn đẩy cậu ta ra những cánh tay đã bị nắm chặt.
Sau khi hôn xong, Bùi Kì nhướng mày, thì thào nói: “Buổi tối hôm qua chị cứ hôn em như này, em học như vậy có đúng không?”
“Tôi…tôi không cố ý …”
Tôi cúi đầu định giải thích, nhưng Bùi Kì lại đưa tay xoa đầu tôi, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, em không để ý.”