Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 24



Khương Vũ vội vàng ôm hộp thuỷ tinh đến gara, trong lòng không khỏi sợ hãi, “Hôm nay boss dễ nói chuyện ghê…”

Hắn cố gắng đè xuống sự chột dạ do biết rõ “Boss có thể bắt đầu nghi ngờ” nhưng không thể nói cho đồng minh nhỏ của mình, nhịn lại nhịn, cuối cùng cúi đầu thở dài, “Có lẽ do boss quá mệt.”

Đôi tai nhỏ của kẹo dẻo gấu dựng đứng lên.

Chủ nhân mệt mỏi?? Có kẹo đây nè!

Sau khi lên xe, Khương Vũ đặt nhóc gấu dẻo lên ghế rồi quay ra cốp lấy hộp quà.

Đường Tiểu Đường một mình ở trong xe, từ trong hộp thuỷ tinh bò ra, tay chân vì căng thẳng mà bắt đầu tê dại nên đành phải ngoan ngoãn dang rộng hai bắp chân ngồi trên ghế xe, nó hóp bụng, sự hưng phấn cùng hồi hộp giống như một con rắn nhỏ xảo quyệt chạy tới chạy lui trên sống lưng.

Kẹo dẻo gấu cúi đầu, hai tay nhỏ nắm lấy quần lót màu trắng, cố gắng kiềm chế trái tim nhỏ đang đập loạn, vải dệt tinh xảo xuất hiện một vết nhăn nhúm lớn trông không đẹp tí nào.

Đường Tiểu Đường bị sự ngu ngốc của mình chọc phát khóc.

Nó ngẩng đầu muốn nhờ đồng minh giúp đỡ nhưng hắn ra cốp xe lấy đồ còn chưa quay trở lại.

Hử!

Đường Tiểu Đường ngó nghiêng xung quanh nhưng kẹo quá nhỏ, tầm nhìn trong xe cũng hạn chế, thậm chí nó còn không nhìn được gương chiếu hậu. Vì vậy nó đứng dậy, bám vào cửa sổ xe, nỗ lực nhón chân nhìn ra bên ngoài.

Đường Tiểu Đường kinh hãi mở to hai mắt!

Ba người đàn ông đeo khẩu trang đen đang đánh Khương Vũ nằm bẹp dưới đất, hộp quà ở một bên, hộp nhạc rơi ra vỡ tung toé…

Đường Tiểu Đường hét lên rồi vội vàng nắm lấy tay nắm cửa. May mà cửa xe không đóng chặt, ‘lạch cạch’, Đường Tiểu Đường la lên, giống như sao băng nhỏ màu hồng bắn mạnh vào đám người đeo khẩu trang đen!!

Vài phút trước, Khương Vũ đang cúi xuống lấy đồ trong cốp xe thì bị đập mạnh vào đầu, may là chỉ đau chứ không ngất đi luôn.

Hắn quay đầu lại, ôm chặt lấy cái đầu thấm máu của mình, lập tức doạ mấy người cầm gậy bóng chày sợ chết khiếp.

Giây tiếp theo, ba người bịt miệng hắn lại, lao lên, tay đấm chân đá!

Trong tiềm thức Khương Vũ muốn gọi ai đó, nhưng nắm đấm rơi xuống liên tục lại chẳng cho hắn một cơ hội.

Khi cảm thấy mình sắp xong đời, hắn chợt nghe thấy một tiếng ‘lách cách’, một viên kẹo dẻo nho nhỏ màu hồng phấn toả ra ánh sáng chói lọi đột nhiên lao đến.

Đường Tiểu Đường phóng về phía ba người kia như một viên đạn, chân nhỏ đá vào mặt kẻ xấu tạo thành một mảng bầm tím.

Bóng dáng nhỏ nhắn hồng nhuận tạo thành một mạng lưới ánh sáng đỏ, Khương Vũ ôm chặt đầu lẩm bẩm: “Quá ngầu…”

Khương Vũ nuốt nước miếng, người bạn nhỏ đáng yêu này thật lợi hại!

Vài phút sau, Đường Tiểu Đường cũng hạ gục tất cả những người đó.

Bóng dáng nhỏ nhắn đáp xuống đất, đắc thắng lắc lắc đầu, hai chân thủ thế, lòng bàn tay hướng lên, vẽ nửa vòng cung rồi dừng trước bụng.

“Yeah~~~~~”

Sắc mặt Đường Tiểu Đường nghiêm túc, rung đùi đắc ý phát ra một tiếng kêu thắng lợi.

Khương Vũ cười mà gáy tê rần.

Đường Tiểu Đường vội vàng kết thúc, chạy tới bên đồng minh, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Có lẽ… không sao đâu.” Khương Vũ trả lời, sờ sờ vết máu sau đầu, “Đồ khốn kiếp! Tên khốn, chờ đấy.”

Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, Đường Tiểu Đường lại nghi ngờ nhìn hắn, “Anh mặc áo của chủ nhân?”

Khương Vũ sửng sốt.

Hình như hắn mặc nhầm áo của Tư Hàn Tước.

Cuộc đàm phán ngày hôm nay thành công tốt đẹp, nhiệm vụ của hắn đều hoàn thành. Trong đầu hắn chỉ có người bạn nho nhỏ đáng yêu cùng sinh nhật của boss. Vì quá vội vàng nên hắn đã mặc nhầm áo.

“Nghĩa là người mà bọn kia muốn đối phó là chủ nhân phải không?!”

Trong nháy mắt, Đường Tiểu Đường trở nên nóng nảy, mọi người đều tan làm hết rồi, chỉ còn một mình chủ nhân ở công ty!

Đôi chân ngắn ngủn nhanh chóng chạy về, trái tim nhỏ đập thình thịch, tâm trạng lo lắng như một viên đá bị ném vào chảo dầu rồi lập tức bốc khói.

Nó chạy đến thang máy, vì nhỏ quá không nhấn được nút thang máy nên chỉ có thể nhảy cẫng lên như một chú cún con, cuối cùng cũng mở được, sau đó nó lại dùng sức nhấn nút tầng của chủ nhân, chờ thang máy đưa nó lên.

Thỉnh thoảng có người vào thang máy, kẹo dẻo gấu trốn vào một góc, vì sợ bị nhìn thấy cũng sợ bị người khác dẫm chết.

A a, chủ nhân, kẹo muốn nhanh chóng gặp được anh.

Đường Tiểu Đường đáng thương nhìn con người lớn hơn nó không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, nó chạy một hồi, vừa lúc nhìn thấy hai người đeo khẩu trang đen đang rón rén chuẩn bị bước vào cửa.

“Mấy người không được phép tổn thương chủ nhân!!!”

Đường Tiểu Đường hét lên một tiếng, dũng mãnh xông lên!



Tư Hàn Tước chống khuỷu tay lên bàn, cánh tay bị áo sơ mi thít chặt vạch ra một đường sạch sẽ và quý phái, anh đặt mu ngón tay lên môi, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa một chiếc máy nghe trộm nho nhỏ.

Chiếc đĩa tròn nhỏ màu đen ẩn chứa câu trả lời mà anh muốn.

Đây là lúc anh bước vào văn phòng vào buổi sáng, trước khi lấy kẹo dẻo ra khỏi cặp công văn đã dán vào, đó chỉ là một hành động theo bản năng… Nhưng Tư Hàn Tước không biết tại sao trong tiềm thức anh lại không muốn kẹo dẻo gấu biết.

Sau một lúc trầm ngâm, Tư Hàn Tước nhấn công tắc phát lại đoạn ghi âm cả ngày hôm nay trong văn phòng.

Chất lượng máy nghe lén rất tốt, trong phòng làm việc yên tĩnh, khi bật lên không phát ra tạp âm, một lát sau, bắt đầu ghi âm, đầu tiên Khương Vũ đến gặp anh, sau đó anh đi họp.

Sau khi rời đi, văn phòng im lặng, Tư Hàn Tước nín thở và dán mắt vào đĩa nhỏ, chờ một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua.

Thời gian như đông lại, Tư Hàn Tước bị không khí đặc quánh bao lấy, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Anh muốn biết đáp án.

Muốn biết phỏng đoán lớn mật mà đáng yêu kia có phải là thật hay không.

‘Lạch cạch’… Một tiếng đẩy cửa phát ra từ đĩa nhỏ, như đẩy lớp không khí bên trong ra tạo nên từng hàng từng hàng gợn sóng lăn tăn.

Một giây tiếp theo bỗng có một tiếng nổ lớn, cửa kính văn phòng vỡ vụn, tiếng la hét truyền đến, Tư Hàn Tước nhướng mày, nhấn tạm dừng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa bước ra, anh đã thấy một người đeo khẩu trang đen đang vung gậy gỗ đập mạnh vào một vật màu hồng trong không trung!

Đồ vật kia bay tới, Tư Hàn Tước vươn tay bắt lấy, là kẹo dẻo gấu bị đập nát!

Đường Tiểu Đường tính sai.

Bởi vì quá sốt ruột, nhóc gấu dẻo không quan tâm gì hết mà lập tức chạy ra. Những người kia chỉ nghe thấy tiếng đe doạ mềm nhũn, sau đó là một viên đạn màu hồng phấn từ dưới đất bắn lên, bắt đầu phi tới tấn công.

Ban đầu họ cũng sững sờ, mặt và bụng ăn mấy đá mới hoàn hồn và bắt đầu phản kích.

Một người trong số họ nhân lúc Đường Tiểu Đường bay giữa không trung không có chỗ mượn lực nên cầm cây gậy bóng chày vung tới!

Đường Tiểu Đường đang đối phó với một người khác, trong chốc lát không cẩn thận nên bị đánh bay.

Có thể là do trong người chứa nhiều nước, Đường Tiểu Đường nghe thấy rõ ràng trong đầu vang lên một tiếng “Bùm”, sau đó kinh hãi mở to mắt nhìn Tư Hàn Tước vừa đi ra khỏi văn phòng. Khuôn mặt điển trai càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn…

~Hết chương 24~