Khi Tạ Nghiên trở lại ghế, Khương Hành đã biến mất trong quán bar, ngay cả Hàn Mạt Mạt và Bộ Lệ Tình cũng đã biến mất. Hóa ra lúc anh đi vệ sinh không bao lâu, ba người bọn họ đã rời đi, Khương Hành không biết sao mà lượn trở về.
Dưới sự giám sát lẫn nhau, Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên đều rời quán bar một cách tỉnh táo. Ngược lại, Lăng Hi say rượu được Phạm Chiêu Đạm ôm về, hai người ôm nhau xà mẹo thật là ngược chó độc thân.
Trên đường trở về, Tạ Nghiên chọc vào cánh tay của Hoắc Duyên Niên.
"Nói đi, chuyện gì đang xảy ra với Khương Hành." Tạ Nghiên tò mò cả đêm.
Hoắc Duyên Niên nhìn Tạ Nghiên đầy ẩn ý, nói với anh ấy vấn đề.
"Khi tôi điều tra Hàn Mạt Mạt, tôi cũng điều tra Khương Hành, phát hiện sự ra đời của anh ấy rất đáng ngờ. Tôi phát hiện có liên quan đến cháu trai mất tích của Bộ gia. Hồi đó, quản gia Bộ gia đã thua nhiều tiền trong cổ phiếu, ông ấy đã liên lạc với kẻ thù của Bộ Hoành Huy, đem cháu trai của Bộ Hoành Huy cho họ. "
" Công ty của Khương Hành bị Nghiêm Nhân Chư và Tôn Phi Tường chèn ép, gần như không thể chống đỡ được. Tôi đã nói với Bộ gia về việc của Khương Hành, đồng thời gián tiếp cứu công ty của anh ta. "
"Chẳng trách Khương Hành cảm ơn anh. Anh đã giúp anh ta tìm được cha mẹ ruột." Trong nguyên văn, quan hệ Khương Hành và cha mẹ nuôi vẫn rất tốt, cho nên Tạ Nghiên không tiếp hỏi.
Vốn dĩ Tạ Nghiên muốn nói với Hoắc Duyên Niên về cuộc hẹn của Khương Hành, nhưng Hoắc Duyên Niên lại nhận được cuộc gọi công việc đến khi về đến nhà, Tạ Nghiên đợi không được liền ngủ, thời điểm rời giường đã không thấy Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên nằm trên giường bấm số của Hoắc Duyên Niên, Tiểu Lý trả lời Hoắc tổng hôm nay rất bận, có việc có thể nói với anh ta.
"Được thôi, vậy mình sẽ đi xem phim với Khương Hành." Tạ Nghiên nhún vai và nói với chính mình.
Vào buổi trưa, đầu bếp làm bữa trưa cho Tạ Nghiên, Tạ Nghiên vào phòng tắm nắng và tưới nước cho những bông hoa đang nở còn những bông hoa nảy mầm rất bình thường, nhưng điều lạ là chỉ có một chậu.
Tạ Nghiên mua rất nhiều hạt giống, cuối cùng ông chủ đã tặng anh một loại hoa mùa thu tên là Đào Huy Chi, lần đầu tiên Tạ Nghiên trồng loại hoa này, sau khi tìm kiếm trên mạng thì thấy hoa có màu hồng dịu dàng và rất dễ thương.1
Nó cũng phát triển rất tốt, thân cây đặc biệt nhỏ, dài bằng ngón tay giữa trên đỉnh cây đã bắt đầu mọc những chiếc lá nhỏ, nhưng dài nhỏ không thể chống đỡ được lá. Những bông hoa tựa vào nhau, lúc đầu thẳng, cây này cong dựa vào cây kia, cuối cùng uốn cong vào nhau. Một chậu mầm xanh tốt giờ đã ngã trái ngã phải.
Tạ Nghiên nhìn bồn hoa không biết phải làm sao, tiếp tục tưới nước cho nó.
Sau khi tưới cây, Tạ Nghiên ngồi xổm quá lâu, đứng dậy đột ngột khi chưa kịp ăn sáng làm đầu óc choáng váng, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, Tạ Nghiên sửng sốt, bịt tai lại và ngồi xổm một lần nữa.
"Phu nhân! Phu nhân! Bên ngoài có người tìm ngài." Người hầu vội vàng chạy đến phòng phơi nắng, bên ngoài tiếng còi vẫn tiếp tục vang lên, người hầu chỉ có thể hét lớn.
Tạ Nghiên xách bình nước đưa cho người hầu ra cổng tìm hiểu.
Tới cửa, một chiếc xe Rolls Royce màu vàng kim nhỏ của người đàn ông dừng ở đó, kính xe bị cuốn xuống, khuôn mặt buồn bã của Khương Hành hiện ra.
"Lên xe." Tạ Nghiên không có đem điện thoại di động ra, nhớ tới lúc đi ra cũng chưa tới 10 giờ, làm sao có thể tưới nước một tiếng.
"Tôi vẫn chưa ăn." Tạ Nghiên từ chối, xoay người cầm bình nước rời đi.
"Tôi cũng chưa ăn." Khương Hành nghĩ rằng anh định 11 giờ đi xem phim rồi cùng nhau ăn trưa.
"Liên quan gì đến tôi." Tạ Nghiên đáp, bước vào nhà không quay lại, ha hả người nào hôm qua không nghe câu trả lời của anh rồi tự tiện bỏ đi?
Đầu bếp đã chuẩn bị xong, Tạ Nghiên đưa bình nước cho người hầu, ngồi ăn cơm. Chậm rãi nhai kỹ, Tạ Nghiên ăn nửa tiếng. Ăn xong mặc áo khoác, còn 15 phút nữa tới 11 giờ.
"Phu nhân, ngài có muốn ra ngoài không? Tôi sẽ thu xếp tài xế." Người quản gia.
"Không, có người đón tôi. Tôi cùng Khương Hành đi xem phim. Nếu Hoắc Duyên Niên hỏi, ông có thể nói với anh ấy." Tạ Nghiên cùng quản lý vẫy tay chào rồi đi ra ngoài.
Phu nhân muốn đi xem phim với người đàn ông khác? Tiên sinh chưa biết? Có nên nói với tiên sinh không? Quản gia gặp phải vấn đề khó khăn nhất trong sự nghiệp của mình.
Đến cổng, xe của Khương Hành vẫn đậu ở đó, nhưng sắc mặt anh ta gần như đen như đáy nồi.
"Cậu thực sự có thể ăn." Khương Hành liếc nhìn đồng hồ chế nhạo.
"Hô hô, Anh có khả năng cũng có thể ăn." Tạ Nghiên bình tĩnh bắn trả, sau đó ngồi ở ghế sau, làm cho Khương Hành trên ghế lái càng giống tài xế của hắn.
"Đi thôi." Tạ Nghiên cố tình bổ sung thêm.
Khương Hành không đạp chân ga, đặt một tay lên vô lăng, thân thể hơi ngửa ra sau.
"Tạ Nghiên, anh đang cố tình thu hút sự chú ý của tôi sao?"
"Không phải, tôi chỉ đang cố ý chọc giận anh để tôi về nhà ngủ thôi." Tạ Nghiên cố gắng không nhìn Khương Hành đầu óc ngập nước, gửi tin nhắn cho Hoắc Duyên Niên để xem anh ấy còn bận không.
"Ha."
Khương Hành nhếch miệng lái xe.
Hoắc Duyên Niên đằng kia vẫn không trả lời, Tạ Nghiên đành phải chơi trò chơi piano, Hoắc Duyên Niên kêu anh học nhạc, không những vậy còn chơi thứ khác.
Không biết chơi bao lâu, Tạ Nghiên cảm giác được xe dừng lại, ngẩng đầu nhìn đã nhận ra nơi này. Đây là nơi mà lần trước anh làm bóng đèn đi xem phim cùng Khương Hành và Hàn Mạt Mạt.
Khương Hành không sợ thấy cảnh sinh tình à? Tạ Nghiên trong tiềm thức liếc nhìn Khương Hành, người nọ cũng đang nhìn anh, tựa hồ đang nói, anh xem còn nói không thích tôi.1
"..." Tạ Nghiên mặt khó ở, làm sao có thể để cho Khương Hành biết anh thật sự không thích hắn, không muốn dụ dỗ hắn.
Đang suy nghĩ miên man, điện thoại của Tạ Nghiên rung lên, Hoắc Duyên Niên online.
[Hoắc ấu trĩ: Tìm tôi làm gì? ]
[Hoắc ấu trĩ: Ở đâu? Ăn cơm cùng nhau không? ]
[Tạ Nghiên Nghiên: Hả? Hôm nay anh không có bận? 】
[Hoắc ấu trĩ: Đối phương là đồ ngốc, để anh ta cút không cần nói nữa. ]
[Tạ Nghiên Nghiên: Không hổ danh là Hoắc siêu giàu và độc đoán! 】
【Tạ Nghiên Nghiên: Nhân tiện, tôi sẽ không ăn. Khương Hành hẹn tôi đi xem phim, thứ độc ác này làm ầm ĩ cửa nhà từ lúc 10 giờ. ]
[Hoắc ấu trĩ:??? vị trí. ]
Hoắc thị.
Tiểu Lý vừa lái xe đem tên ngốc đuổi đi, còn chưa kịp thở gấp hỏi thăm sắp xếp của Hoắc tổng, liền nhìn thấy Hoắc tổng vội vàng khoác áo khoác đi ra ngoài.
"Hoắc tổng! Ngài đi đâu vậy! Buổi chiều còn họp!" Tiểu Lý tay Nhĩ Khang.
"Hủy!"
Hoắc Duyên Niên bước đi vội vàng, lên xe giục tài xế nhanh lên, nếu không nhanh lên thì đầu anh ta sẽ xanh mất! Tạ Nghiên không nghe lời đi xem phim với Khương Hành sau lưng anh ta, vậy anh ta là gì?1
Bên này Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đang nhắn tin, bên kia Khương Hành âm dương quái khí.
"Anh lại đang quyến rũ người đàn ông nào?"
"Tôi họ Tạ, không phải Hàn." Tạ Nghiên muốn tìm một tấm gương để xem mỉnh có phải mang khuôn mặt của Hàn Mạt Mạt không.
[Tạ Nghiên Nghiên: Anh sẽ tới? ]
[Hoắc ấu trĩ: A, sợ sao? 】
【Tạ Nghiên Nghiên: Sợ cái rắm, lại đây, để Khương Hành xem chúng ta tình cảm với nhau. 】
【Hoắc ấu trĩ: Sẽ đến sớm. ]
Hoắc siêu giàu trong khi anh không biết mua tên lửa đi? Chỉ mất có mấy phút tới rồi, Tạ Nghiên trên mặt mang theo ý cười hỏi Hoắc Duyên Niên sau lưng có quỷ đen không, Hoắc Duyên Niên trả lời là không.
Hehe, còn học anh nói chuyện, Tạ Nghiên cất điện thoại, Khương Hành đã mua hai vé xem phim rồi. Hiện tại là buổi trưa, chỉ có bảy tám người trong rạp chiếu phim.
"Cậu mua phim gì vậy?" Tạ Nghiên từ chối phim tình cảm.
"Suỵt, đừng nói nhảm." Khương Hành trừng mắt nhìn Tạ Nghiên cảnh cáo, rồi chỉ vào hàng trước mặt họ.
Tạ Nghiên nhìn theo, phát hiện ra Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường đang ngồi trước họ.
"Ý của anh là?" Tạ Nghiên kích động thấp giọng nói, ngửi được mùi dưa.
"Không, tôi chỉ tò mò xem Hàn Mạt Mạt là người như thế nào." Khương Hành nói, nhưng ánh mắt lại nhìn Tạ Nghiên, nghe nói Tạ Nghiên thích xem náo nhiệt?1
Cửa của đại sảnh này ở phía sau, vì vậy Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường không thấy họ đi vào.
Bộ phim vẫn chưa bắt đầu, Tôn Phi Tường đưa bỏng ngô cho Hàn Mạt Mạt, Hàn Mạt Mạt lắc đầu.
"Mạt Mạt, buổi tối đến nhà anh ăn cơm? Mẹ anh muốn gặp em"
"Em không muốn đi, lát nữa xem phim xong, em có chuyện muốn nói với anh." Hàn Mạt Mạt cắn ống hút, bộ dáng bồn chồn. Vì A Hành, cô ta phải phủi sạch quan hệ với Tôn Phi Tường.
"Được rồi, bữa trưa em không ăn nhiều, ăn chút bỏng ngô đi."
Tạ Nghiên cẩn thận nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, nhanh chóng gõ tin nhắn gửi cho Hoắc Duyên Niên.
[Tạ Nghiên Nghiên: Hoắc Niên Niên, mau đến xem diễn!!! 】
【Hoắc ấu trĩ: Nhìn ra cửa. ]
Tạ Nghiên ngoẹo cổ nhìn lại, Hoắc Duyên Niên một thân khí phách đứng ở kia.
Đột nhiên đèn tắt và bộ phim bắt đầu.
Hoắc tổng cảm thấy chua xót, tạo dáng nửa ngày Tạ Nghiên mới thấy được một giây.5
Đôi mắt Tạ Nghiên vẫn sáng trong bóng tối, vẫy tay với Hoắc Duyên Niên kêu anh nhanh lên.
"Yên lặng đi, Hàn Mạt Mạt và Tôn Phi Tường đang ngồi ở phía trước." Tạ Nghiên ghé vào tai Hoắc Duyên Niên nói, hơi nóng thở ra phun vào lỗ tai của Hoắc Duyên Niên, trong môi trường tối tăm, không nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của Hoắc Duyên Niên.
Hàn Mạt Mạt không thể để ý đến cử động của Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên, nhưng Khương Hành ngồi ở một bên rất rõ ràng, ánh mắt không tốt nhìn Hoắc Duyên Niên, sau đó nhìn Tạ Nghiên với ánh mắt phức tạp.
Tạ Nghiên không quan tâm đến Khương Hành, tập trung vào hai người trước mặt.
"Đổi vị trí với tôi." Hoắc Duyên Niên nhìn thấy Khương Hành, liền nghĩ đến tên ngốc mà anh đã thấy lúc sáng.
"Vậy anh yên lặng chút, còn có những người khác." Tạ Nghiên cúi người đứng ở trước mặt Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên vẫn không có động tĩnh gì, vươn tay kéo Tạ Nghiên, trực tiếp kéo Tạ Nghiên vào lòng.
Cho Khương Hành một cái nhìn khiêu khích, Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên đến vị trí bên cạnh, để cho bọn họ cách Khương Hành một chỗ ngồi.
Hoắc Duyên Niên nhấc tay vịn giữa hai người bọn họ, Hoắc Duyên Niên chưa kịp khoe khoang xong liền cảm thấy cánh tay bị vặn một cái rất đau.
"Tôi không nghe được bọn họ nói chuyện!" Tạ Nghiên cách xa Khương Hành tự nhiên cũng cách xa Hàn Mạt Mạt, không thể ăn dưa.
"..." Hoắc Duyên Niên phải di chuyển về vị trí ban đầu của Tạ Nghiên.
"Anh không biết rạp chiếu phim không thể ngồi loạn chổ sao." Tạ Nghiên vừa lẩm bẩm vừa nhìn động tác của Hàn Mạt Mạt.
"Tôi đã bao hết chỗ trống còn lại. Nếu cậu muốn, ngồi cạnh Hàn Mạt Mạt cũng không phải là không thể." Hoắc siêu giàu nhưng lông bông.
"Ngu xuẩn." Nghe thấy lời nói của Hoắc Duyên Niên, Khương Hành liền diss.
"Không có mắt nhìn người." Hoắc Duyên Niên quay lại.