Quân kỳ phấp phới, đã nửa tháng kể từ khi ta tới Gia Lan Quan.
Đã lâu rồi chưa mặc lên áo giáp, bả vai bị ma xát có chút đau nhức.
Ngày đó vị tiểu tướng quân Thẩm Vân Lãng tới nhà ta nghị thân bị ong chích, bây giờ đã trở thành đại tướng quân chinh chiến tứ phương.
Hắn không nghĩ là ta sẽ tới cho nên có chút ngạc nhiên.
Mấy ngày trước lúc quân giặc tập kích, hắn còn để ta ở trong doanh trại chờ đợi.
Ta cầm lấy Hồng Anh Thương mà mẫu thân làm cho, xoay mình lên ngựa.
Ta nói cho hắn biết, ở Tạ gia không có ai là không thể lên chiến trường.
Phiên Khấu liên tục thất bại phải lui quân, hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng thi thể lão Tạ vẫn chưa tìm thấy.
Thẩm Vân Lãng nói, hôm đó thủ hạ Lão Tạ Vương Chí thông đồng với quân địch, mới khiến cho ông ấy đi vào nơi có cạm bẫy.
Thật không may, ta đã bắt được hắn ta.
Phiên tộc vốn xảo chá làm sao tin tưởng một kẻ mà ngay cả quốc gia của mình cũng phản bội.
Bọn chúng một đường truy sát Vương Chí, nửa đường liền gặp ta cùng Thẩm Vân Lãng.
Vương Chí lộn nhào chạy tới “ Thẩm tướng quân cứu ta!”
“Chính là hắn?”
Ta hỏi.
Thẩm Vân Lãng gật đầu.
Đối phương có năm sáu người, cho nên chúng ta giải quyết rất nhanh chóng.
Vương Chí còn tưởng rằng mình sẽ được cứu.
Lúc quay lại doanh trại, hắn bị bắt giữ đưa vào trong lều của ta.
Ta đi đến trước mặt hắn, dùng đuôi thương ấn vào vết thương trên đùi Vương Chí.
“Thi thể Tạ Ba đâu?”
Theo sau đó là việc đuôi thương càng lúc càng lún sâu khiến hắn đau đớn phải kêu thành tiếng.
Hắn hít một hơi “ Long khê cốc! Ở Long khê cốc!”
“Vì sao lại hại ông ấy?”
Vương Chí nằm trên mặt đất “ Hắn đã già.... già...”
Ta thu thương, ngồi ở một bên, chậm rãi ung dung lau máu trên thương.
“Biết ta là ai không?”
Vương Chí sợ hãi quỳ xuống, khuôn mặt máu me bê bết trông vô cùng chật vật.
“Ti chức...ti chức không biết”
Trước khi cây thương xuyên qua yết hầu của hắn, ta nói “ Ta là Tạ Yểu, nữ nhi của Tạ Ba”
2
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Dù là một tia hi vọng, ta đều muốn đi.
Long khê cốc địa hình hiểm ác, gần đây lại có bão tuyết nhiều cho nên bên dưới đáy cốc là một mảng tuyết lớn trắng xóa.
Thẩm Vân Lãng cao mày “ Đều đã bị tuyết vùi lấp dày như này”
Ta im lặng đào một lúc lâu, Thẩm Vân Lãng cũng không nói nhiều mà phân phó người đào cùng với ta.
Có lẽ là trời cao chiếu cố, quả thực ta đã đào được.
3
“Đây có phải là chiếc trâm của mẫu thân ngươi không?”
Ta nhìn đống lửa, khẽ gật đầu.
Nương ta thích nhất là cài trâm gỗ.
Sau khi bà ấy đi, cha ta thường mang theo cây trâm của bà ấy chinh chiến Nam- Bắc.
Thời điểm tìm được cây trâm, ở đó ngoại trừ có thêm một vết máu đã bị đông lại thì cũng không phát hiện ra điều gì khác.
Ta vuốt v e những hoa văn trên trâm rồi nói “ Cha ta nói, nương ta là người xinh đẹp nhất trong kinh thành, cũng là nữ tử lợi hại nhất. Bà ấy cái gì cũng biết, mỗi tội là đi quá sớm”
“Cha ta cũng chưa bao giờ thích nữ nhân khác, hiện tại ông ấy đã tử trận, ta phải đưa ông ấy về nhà”
“Nương ta vẫn đang chờ ông ấy, chắc chắn bà ấy nhớ cha ta rất nhiều”
Thẩm Vân Lãng im lặng một lúc, rồi đưa cho ta một chén trà nóng.
“Tạ tướng quân, ngài ấy luôn nhắc tới ngươi, ngài ấy nói, cả đời này người mà ông ấy cảm thấy có lỗi nhất chính là ngươi”
Đôi mắt ta chua xót, ngửa đầu ra sau.
Những ngày vừa qua, ta chưa từng khóc.
Ta nghĩ đến Lão Tạ thích nhất chính là bộ dáng một người lãnh đạo không sợ hãi khi đương đầu với thử thách.
Thẩm Vân Lãng cảm thấy bản thân lỡ lời, xong rồi, nói sai rồi.
Hắn bối rối mở miệng, muốn nói sang chuyện khác “ Trước kia cha ngươi đem kẹo mừng tới cho mọi người, ngươi chắc đã thành thân được nửa năm rồi, sao điện hạ không đi cùng ngươi tới đây vậy?”
Ta lặng lẽ lau đi nước mắt.
“Trước đó vài ngày ở Lĩnh Nam xảy ra thiên tai, chàng ấy bị dòng nước xiết cuốn đi vẫn chưa rõ sống chết”
Thẩm Vân Lãng “...”
Nửa ngày sau, hắn mới ngập ngừng xin lỗi ta.
Ta lắc đầu.
Chợt nhớ ra điều gì đó, ta nhìn Thẩm Vân Lãng cười “ Còn nhớ năm đó ngươi tới nhà ta cầu thân không”
Ngoài lều có dị động, ta cùng Thẩm Vân Lãng vô thức cầm binh khí bên người.
“Tướng quân! Tướng quân!”
Binh sĩ vọt vào, sắc mặt mừng rỡ “ Tạ tướng quân trở về!”
Lão Tạ? Lão Tạ?
Nghe vậy, ta chạy ra ngoài.
Lão Tạ một nửa đầu tóc bạc trắng, một nửa đầu máu dính bê bết trông khá luộm thuộm.
Bên cạnh ông ấy là Thù Cự, hai người đỡ lấy nhau.
Lão Tạ cười đến thoải mái, cùng những người bạn cũ chào hỏi.
“Lão Tạ! Ngươi không chết!”
“Tạ tướng quân không chết!”
“Không chết được, không chết được! Người Tạ gia ta mệnh cách cứng rắn!”
Nước mắt nhịn một hồi lâu rốt cuộc cũng rơi xuống, ta nhìn ông ấy gọi lớn, thanh âm khàn khàn khó nghe.
“Cha!”
Lão Tạ giật mình một lúc, chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Bờ môi ông ấy run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ta chạy nhanh tới ôm lấy ông.
Lão Tạ! Lão Tạ!
Không chết là tốt! Không chết là tốt!
4
Ta cầm chặt tay Lão Tạ, đau lòng nhìn những vết thương trên tay ông ấy.
Lão Tạ sờ mặt ta, nghẹn ngào.
“Cô nương, gầy rồi, nhưng trên mặt con sao lại có hai cái vết đỏ xấu vậy?”
Ta vừa cười vừa khóc.
Ừm, đúng là Lão Tạ đây rồi.
Thù Cự lải nhải nói, hắn là do Tiêu Hoài phái tới.
Tiêu Hoài nói sau khi tới Lĩnh Nam, trái tim hắn thường xuyên đập mạnh.
Luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Nghĩ đến ta ở kinh thành có phụ hoàng mẫu hậu chăm sóc, cho nên hắn liền để Thù Cự tới Gia Lan Quan kiểm tra xem Lão Tạ có an toàn hay không.
Lúc Thù Cự đi qua Long khê cốc, vừa lúc cứu được Lão Tạ đang hôn mê.
“Hoài ca ở Lĩnh Nam sao rồi?”
Hắn đột nhiên hỏi.
Ngực ta nhói lên một cái, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Thẩm Vân Lãng bỗng nhiên tiến đến, đưa cho ta một phong thư “ Phía Nam đưa tới”
Ta chần chờ nhận lấy, bàn tay có chút khó khống chế mà run lên.
Chỉ nhìn một chút, ta liền cười ra tiếng, sống mũi cay cay.
Là chữ của A Hoài.
[Ái thê A Yểu, hồng thủy chảy xiết ta kịp thời tránh thoát, giữ lại được một mạng. Thù Cự cứu được cha rồi, cho nên nàng cứ yên tâm. Cách xa đã lâu, ta rất nhớ nàng, ngày ngày ngóng chông được ôm người thương vào lòng, được hôn lên mái tóc người thương. Tình hình lũ lụt ở Lĩnh Nam đã dần chuyển biến tốt đẹp, rất nhanh liền có thể trở về Kinh, chờ ta]
5
<<Những ngày ngọt ngào sau khi về Kinh>>
Dưới chiến lược chung giữa ta cùng Thẩm Vân Lãng, Phiên tộc bị đánh cho hoa rơi máu chảy.
Trong gió lạnh, quân kỳ Đại Chiêu tung bay phấp phới.
Chúng ta toàn thắng.
Trở lại kinh thành, Lão Tạ vui vẻ đem tấm bài vị còn chưa khắc xong của mình đặt bên cạnh bài vị của nương.
Ông ấy vừa lau vừa lải nhải “ Đa tạ liệt tổ liệt tông, đa tạ nương tử phù hộ, nếu không hai ta đã ngồi chung một hàng rồi”
Ông ấy cầm lấy hai quả ở trên bàn đặt trước mặt bài vị.
Cười tủm tỉm “ Ăn hoa quả đi”
Ta cười rời đi, trở lại trong cung cùng phụ hoàng mẫu hậu đoàn tụ.
Tiêu Nguyệt sinh một nữ sinh ngoan ngoãn trắng mềm thơm thơm, ta cũng đi qua chăm sóc vài ngày.
Cô mẫu lo lắng từ trong cung chạy tới, nắm lấy tai Lão Tạ mắng.
“Tuổi đã cao rồi có thể đừng cậy mạnh được không! Về sau ngoan ngoãn thành thật ở lại kinh thành cho ta!”
Thời điểm tuyết rơi xuống, Tiêu Hoài vừa lúc đi tới cửa Đông cung.
Ta ở trong sân, chờ phu quân đã lâu.
Tiêu Hoài mặc y phục màu đen giống như ngày bắt tú cầu.
Chỉ là tú cầu bây giờ đổi thành một nhánh mai hồng.
Hắn bước về phía trước vài bước rồi đột nhiên tăng tốc.
Hương mai quanh quẩn, hắn đem ta ôm vào lòng.
Bờ môi lạnh lẽo lưu luyến từ vành tai cho đến giữa lông mày rồi đi tới chóp mũi ửng đỏ.
Ta nghe thấy Tiêu Hoài thỏa mãn thở ra một tiếng.
“A Yểu, A Yểu, A Yểu....”
Mỗi một lần gọi là một nụ hôn rơi xuống.
“Ta cho rằng mình sẽ không còn gặp lại nàng nữa”
Hắn nghẹn ngào, đôi mắt đỏ rực.
Ta ôm eo hắn, nhón chân lên kéo gần khoảng cách “ Ta cũng vậy”
Tiêu Hoài nắm lấy tay ta, hướng vào trong ngực hắn tìm kiếm.
Ở đó, có một lá bùa bình an nho nhỏ.
Là bùa bình an ở trong quả tú cầu kia.
Là lương duyên của ta....
A Hoài, A Hoài của ta.
A Hoài của ta đã bình an trở về.
6
<< Phiên ngoại đặc biệt>>
Tiêu Hoài ( Bản tổng tài): Cầm lấy vàng đi tới phủ tướng quân làm theo những gì ta đã dạy.
Đại sư (Trời sinh không có tóc): Được, được, được, chỉ là việc nhỏ ạ!