Khách Mời

Chương 16: (Biết sao)



Tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Lam Yến ngồi ở trong xe nghĩ đến lời vừa mới nói ra, tim đau đớn từng trận, tựa hồ có người gắt gao vặn lấy, không để cô hô hấp, quay kính xe xuống, nhậm gió lạnh thổi tới, tài xế xe taxi thấy thế nghĩ đáp lời: "Tiểu cô nương đến tìm bạn sao?"

Bạn?

Cô cùng Giang Tẩm Nguyệt, liền bạn bè cũng không bằng.

Cần gì phải hỏi rõ ràng như vậy đâu, liền xem như không biết, không tốt sao? Chí ít về sau gặp mặt sẽ không như thế xấu hổ, nhìn cô xấu tính thế nào, lúc này còn đang nghĩ về sau gặp mặt.

Lam Yến đầu đau như búa bổ, không nói gì, sắc mặt tái nhợt, tài xế rốt cuộc không yên lòng, lại hỏi: "Tiểu cô nương, cô không sao chứ?"

Cô nói: "Không có việc gì." Lại nói: "Tài xế, chúng ta ra bờ sông đi."

Tài xế a một tiếng, nói: "Bây giờ sao?"

Tựa hồ rất lo lắng trạng thái tinh thần của cô, Lam Yến đóng lại cửa sổ, nói: "Tôi không sao, bác tài không cần lo lắng, tôi chỉ muốn đi hóng gió một chút thôi"

"Ayazz, trong cuộc sống không có trở ngại nào mà chúng ta không thể không vượt qua được, nghĩ thoáng một chút." Tài xế nói xong quay đầu xe, hướng bờ sông lái đi.

Bờ sông này trước kia là một địa điểm thu hút khách du lịch, trước khi Lam Yến ra nước ngoài, bờ sông hai bên đều là gian hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, ban đêm rất nhiều trẻ con sẽ quấn lấy người trong nhà đến nơi đây tản bộ, thuận tiện mua chút đồ ăn vặt, Lam Yến cũng bị Giang Tẩm Nguyệt kéo qua, đầy là thế giới của trẻ con, cô ấy ở bên trong hướng Lam Yến vẫy tay: "Ở nơi này có đậu hũ thối, mùi vị nhưng thơm, chính tông Trường Sa đậu hũ thối."

Nói xong bắt chước quảng cáo, mỗi lần chọc cho Lam Yến dở khóc dở cười.

Đằng sau hai người hẹn hò cũng ở nơi đây, nhiều người ở đây, hai người liền sẽ chọn khu vực tương đối ít người, ở bờ sông dựa bến đò có rất nhiều thuyền, bình thường trống không, hai người sẽ đến mạn thuyền, hoặc là sẽ đến chiếc thuyền bỏ hoang ngồi một chút.

Trong một màn hoàn toàn tối, bên ngoài là biển người chen chúc, những tiếng cười đùa của bọn trẻ con không ngừng, cô cùng Giang Tẩm Nguyệt ngồi ở bên trong, nắm tay, khẩn trương muốn nói cũng không biết nên nói như thế nào, vẫn là Giang Tẩm Nguyệt mở miệng: "Lòng bàn tay của cậu toát mồ hôi rồi."

Cô nói thầm: "Không có a."

Tay bị Giang Tẩm Nguyệt đẩy ra, đầu ngón tay đặt vào lòng bàn tay, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Cậu đang suy nghĩ gì?"

Cô vẫn không nói lời nào.

Giang Tẩm Nguyệt đè vai cô xuống, tiến đến bên môi cô nhẹ nhẹ chạm một cái.

Cô đứng người lên, đầu va vào đỉnh chóp, lại bị Giang Tẩm Nguyệt cười vài tiếng, Lam Yến đứng tại chiếc thuyền bỏ hoang, thuyền vẫn còn, chỉ là phụ cận phong cảnh không giống nhau, hai bên bán ăn vặt đã bị quy hoạch dời đến góc đường khu vực kia, nơi này vắng vẻ hơn, ngẫu nhiên còn có thể nhìn người qua lại, nhưng lác đác không có mấy.

Cùng sự náo nhiệt trước đây, hoàn toàn khác biệt.

Lam Yến nghĩ mấy giây, đi vào, thuyền két két hai tiếng, quơ thân thuyền, chỉ là xóc nảy một chút, cô đi vào, bên trong vẫn là đen như mực, chỉ có ánh đèn nhỏ bên ngoài đường chiếu vào, Lam Yến ngồi vị trí bên trên trước kia, khoanh tay lúc trong tay sờ đến vết khắc, là khắc đang ngồi trên gỗ, cô mở điện thoại di động lên chiếu sáng, cúi đầu nhìn, thế mà lại là tên của cô.

Giang Tẩm Nguyệt khắc sao?

Cô lấy tay sờ lên vết khắc, nhất thời lại nhớ không nổi tới đây là cô ấy lúc nào khắc xuống, mỗi lần hai người đều là đến cùng nhau đi cùng nhau, có lẽ, là cô ấy khắc ở thời điểm mình đã rời đi.

Thời điểm đó Giang Tẩm Nguyệt, cùng hiện tại còn không giống nhau.

Lam Yến ngón tay tinh tế ma sát vết khắc, tưởng tượng thần sắc lúc khắc chữ của Giang Tẩm Nguyệt, nhưng tất cả những gì cô nghĩ đến đều là lời mà người con gái vừa rồi đã nói.

"Làm sao? Tôi hiện tại đã vạch trần mộng tưởng đẹp đẽ của cậu sao? Cảm thấy tôi không phải là tiên nữ bất thực ngũ cốc của trước kia sao? Có phải hay không thất vọng rồi?"

Cô cho tới bây giờ không cảm thấy Giang Tẩm Nguyệt là mộng tưởng đẹp đẽ, cô ấy vẫn luôn có máu có thịt có tính tình thất thường, còn có rất nhiều đáng yêu, Lam Yến ấn lấy đầu, càng phát ra đau, cô đứng dậy lúc đó nhận được cuộc gọi của Lam Tề, kia đầu vội vã cuống cuồng: "Lam Yến, không có quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ?"

Vừa mới nghe tới Lam Yến muốn đi tìm mối tình đầu, cô ấy tranh thủ thời gian liền trở về nhà, chờ rất lâu không đợi được tin tức, dù sao Lam Yến cũng uống rượu, cô ấy không yên lòng, liền gọi điện thoại tới hỏi một chút.

Lam Yến nói: "Không có việc gì."

Lam Tề nghe ra ngữ khí không thích hợp: "Cậu ở đâu đâu?"

Lam Yến nói: "Bờ sông."

"Làm gì?" Lam Tề khẩn trương lên đến: "Cậu đừng đừng đừng nghĩ quẩn a."

Lam Yến mím môi, Lam Tề từ trên ghế sofa đứng dậy: "Tớ đến tìm cậu."

"Không cần đâu." Lam Yến nói: "Tớ một lát liền trở về."

Lam Tề vẫn là rất không yên lòng, cô ấy nói: "Thật không cần tớ đến bồi cậu sao?"

Lam Yến không có trả lời cô ấy, một lúc sau nói: "Lam Tề, cậu nói người sẽ thay đổi sao?"

"Điều đó là tất nhiên a." Lam Tề nói: "Người làm sao có thể không thay đổi, tớ khi còn đi học..." Nói còn chưa dứt lời, Lam Tề giống như là bị người kẹp đầu lưỡi, cô đột nhiên ý thức được Lam Yến vì cái gì hỏi như vậy, không khỏi rẽ ngoặt nói: "Bất quá đi, thay đổi không thay đổi cái này cũng không tuyệt đối." Cô ấy đang suy nghĩ tìm từ, Lam Yến lại cười khẽ một tiếng.

Lam Tề tê cả da đầu.

Bình thường cô ấy còn rất biết an ủi người, lúc này lại bế tắc, không nói được lời nào, Lam Yến nói: "Tắt đây."

Lam Tề ai một tiếng: "Cậu trở về nói cho tớ một tiếng."

Lam Yến: "Uh."

Điện thoại cúp, Lam Yến ở trong chiếc thuyền bỏ hoang khoảng chừng mười phút, cũng tỉnh rượu, buổi tối chính là lạnh, khi cô bước xuống thuyền liền nghe đến có người gọi đến: "Lam Yến!"

Lam Tề đi nhanh tới: "Thật đúng là cậu, vừa mới tìm một vòng không tìm được người cậu, tớ còn cho rằng cậu đã về nhà."

Lam Yến nói: "Làm sao đến đây a?"

"Đón xe a." Ý thức được cô muốn hỏi cái gì, Lam Tề nga một tiếng: "Đây không phải không yên tâm cậu sao."

Khuya một người ở bờ sông, ai có thể yên tâm, nhất là cô còn uống rượu, có chút trạng thái thất tình hai lần, bất quá dạng này Lam Yến còn thật không thấy nhiều, Lam Tề nhớ kỹ cô trước kia ở trường học, mặc kệ người trước người sau, đều rất tự tin, phảng phất cũng không có cái gì có thể làm khó được cô, khi đó còn nghe các bạn học thảo luận, không biết cô yêu đương lên có phải là cũng là thế này, chiếm hết quyền chủ đạo.

Trong trí nhớ, Lam Yến liền hẳn là thế này, hết thảy nắm hết trong tay ưu nhã cùng tự tin.

Không nghĩ tới cô cũng sẽ như thế chật vật.

Dường như trong chuyện tình cảm, bất cứ ai gặp phải đều sẽ như mất đi một nửa cuộc đời, Lam Tề nói: "Trở về sao? Hay là tớ cùng cậu đi dạo?"

Lam Yến nói: "Không đi dạo, về nhà."

Lam Tề gật đầu: "Nếu không tớ lại bồi cậu uống thêm vài ly?"

Lam Yến lắc đầu, cô không phải rất thích mùi rượu, hai người đi trở về, câu được câu không nói chuyện phiếm, Lam Yến nói: "Chị họ tớ kết hôn, tớ liền phải trở về."

Lam Tề nhìn xem cô: "Đây là, không dự tính quay lại sao?"

Bất quá cũng có thể hiểu được, là cô cũng không khả năng trở về, cô ở một nơi xa lạ, vì bạn gái cũ trở về, hiện tại lại thế này, không có trong đêm mua vé máy bay chạy, đều là một sự kiên trì tuyệt đối.

Lam Yến nói: "Khả năng, không trở lại." Cô nói trong lòng đều đau đớn, bị siết chặt đến khó thở, Lam Yến sắc mặt tái nhợt, khi rời khỏi bờ sông cô quay đầu lại nhìn.

Trong trí nhớ những trường hợp kia, từng cái hiện lên, Giang Tẩm Nguyệt sẽ tránh trong đám người, đột nhiên nhảy ra, ở trước mặt cô nhăn mặt.

Hoặc là cô ấy sẽ từ phía sau lưng che ánh mắt của cô.

Có lần cô xem phim truyền hình, hai cái nhân vật chính mang mặt nạ gặp được, hái mặt nạ trường hợp cô vô cùng thích, quả thực là lôi kéo cô tập luyện đến trưa, Giang Tẩm Nguyệt kéo xuống mặt nạ của cô, cười với cô, thanh âm mang theo ý cười, có vẻ mát lạnh tiếng nói dễ nghe hơn, cô ấy gọi: "Lam Yến."

"Lam Yến."

"Lam Yến —— "

Hoặc là kéo dài âm cuối.

"Lam Yến..."

Mỗi một cái âm điệu đều để cho cô vô cùng quen thuộc.

Lam Tề thấy cô không đi, không khỏi tò mò thuận ánh mắt nhìn trở lại, cái gì cũng không thấy, mặt sông một màu den, chỉ có hai ba chiếc thuyền lớn phát ra ô ô ô tiếng vang, cách xa, trên thuyền quang ấn ở trên mặt nước, sóng nước lấp loáng, từng vòng từng vòng đẩy ra, cô ấy nhìn hồi lâu nhịn không được hỏi: "Lam Yến, cậu nhìn cái gì đấy?"

Lam Yến lấy lại tinh thần, mắt nhìn cô ấy, nói: "Không có gì."

Cô đã từng cho là có rất ít ký ức về nơi này, nhưng thật ra là khắp nơi đều có, bởi vì Giang Tẩm Nguyệt ba năm đã lôi kéo cô, chạy khắp cả khu này.

Hai người sẽ vì mua một món đồ vật, từ thành đông ngồi xe đến thành tây, sẽ vì ăn một miếng ngon, từ thành nam lái xe đi thành bắc, Lam Yến cười cười, hỏi: "Lam Tề, cậu biết chạy xe đạp sao?"

"Chắc chắn rồi a." Lam Tề không biết cô đang suy nghĩ gì, hỏi: "cậu có thể sao?"

Lam Yến trầm mặc.

Là Giang Tẩm Nguyệt dạy cô, lần thứ nhất nắm tay chặt đạp xe, Giang Tẩm Nguyệt chụp tay cô: "Thả lỏng một chút." Kia xe đạp là thương hiệu lâu năm, phượng hoàng, trước kia là do mẹ của Giang Tẩm Nguyệt chạy, sau đó mẹ cô ấy đi làm ở nơi gần nhà, liền đem xe để ở trong nhà, Giang Tẩm Nguyệt không có việc gì sẽ lái xe đưa cô ra ngoài chơi, cô ấy luôn luôn thở nhanh khi chạy, nói muốn chỉ dạy cho cô, cách chạy xe đạp.

Cô trước đó không có chạy qua xe đạp, trước kia đều là bà chạy xe chở cô, lại sau đó khi đi học liền ở ngay bên cạnh, cô đi bộ, cho nên thật đúng là sẽ không, Giang Tẩm Nguyệt đỡ ghế sau, nói: "Đúng đúng đúng, chính là thế này, chậm một chút, hướng phía trước, cậu mắt nhìn phía trước."

Cô chạy theo đường xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không phải một đường thẳng, như thể cô không thể điều khiển được một chiếc xe đạp, Giang Tẩm Nguyệt buồn cười: "Lam Yến, cậu nói cậu xem học tập giỏi như vậy, học chạy xe có khó như vậy đâu, nhìn về phía trước, cậu đừng nhìn!"

Khi tức giận, sắc mặt căng thẳng, đôi má phồng lên, dưới ánh nắng thiêu đốt, thái dương ướt đẫm mồ hôi, Giang Tẩm Nguyệt thật đáng yêu, xinh đẹp như vậy.

Cô nhìn về phía trước, sau lưng Giang Tẩm Nguyệt nâng đuôi xe, không biết lúc nào buông lỏng tay.

Cô nghĩ quay đầu, lại nghĩ tới Giang Tẩm Nguyệt sẽ tức giận, không khỏi vẫn luôn nhìn về phía trước, sau đó Giang Tẩm Nguyệt chạy đến phía trước, nói: "Cậu biết rồi!"

"Lam Yến, cậu biết chạy xe!" Cô ấy rất hưng phấn, phảng phất như là cô ấy đang chạy xe, Giang Tẩm Nguyệt nói: "Chạy mau một chút, hướng nơi này!"

Cô nhìn về phía Giang Tẩm Nguyệt không có chú ý đến cục đá phía dưới bánh xe, xe xóc nảy một chút, Giang Tẩm Nguyệt cấp tốc phóng tới cô, hai người đồng thời ngã xuống tại bãi cỏ của công viên, cũng không đau, chỉ là xe đè lên phái trên hai người, Giang Tẩm Nguyệt đẩy ra xe, cùng cô nằm ngang, quay đầu cười: "Cậu biết chạy rồi, sau này lái xe đưa tớ đi mua đồ ăn."

"Được." Cô gật đầu: "Vậy tôi mỗi ngày đều đưa cậu đi."

"Mỗi ngày đều đi ăn sẽ mập a" Người bên cạnh rất bất mãn, thì thì thầm thầm, thân người bên cạnh hương vị sữa tắm thoang thoảng, bên tai nghe tới tàu thuỷ ô tiếng ô ô vang, càng ngày càng rõ ràng, cô hoàn hồn, thấy Lam Tề còn nhìn xem chính mình.

Cô tựa hồ hỏi bản thân có thể hay không lái xe?

Lam Yến cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Tớ không thể."