Khách Mời

Chương 2: (Trùng phùng)



Cô ấy sắp kết hôn?

  Màn hình lại tối đen, lần này Lam Yến không có dũng khí mở ra, thà rằng vừa rồi cô không mở điện thoại ra, nhưng tin nhắn của Trần Lâm đã thâm nhập vào đầu cô.

  Phải a, giống như tôi, là phòng cưới.

  Tay cô đột nhiên mất đi sức lực, cây bút tuột khỏi kẽ ngón tay, rơi xuống sàn, lăn hai vòng, Lam Tề quay lại gọi cô: “Lam Yến?”

  Lam Yến tỉnh táo lại, Lam Tề hỏi: “Sao vậy?”

  Cô mở miệng, giống như một cục bông gòn nhét vào cổ họng, mềm yếu đến mức cô không thở được, một lúc lâu sau, Lam Yến mới trả lời: “Không có chuyện gì”

  Nói xong cúi xuống nhặt cây bút lên, ánh mắt vô thức rơi vào điện thoại.

 Vừa rung vừ đổ chuông, nên cô bình tĩnh lại lấy điện thoại ra, cô thấy trong ứng dụng kết bạn còn có thêm một lời mời, sử dụng hình đại diện hai chiều, một cô gái rất năng động, hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

  Đó chỉ là một bức ảnh đại diện, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến, có phải hay không là tình đầu.

  Không biết được người cùng cô ấy kết hôn, là người như thế nào.

  Lam Yến vẫn chưa đồng ý kết bạn, cô ấy lại đưa ra một yêu cầu kết bạn khác và nói thêm: [Xin chào, tôi là Giang Tẩm Nguyệt. 】

  Cô bấm Đồng ý.

  Đầu bên kia hiện lên một biểu tượng cảm xúc tươi cười: [Trở về Trung Quốc? 】

  Lam Yến suy nghĩ một lúc, trả lời cô ấy: [Ừh. 】

Giang Tẩm Nguyệt: [Cậu trở về Trung Quốc khi nào? 】

  Lam Yến: [Vừa trở về. 】

  Giang Tẩm Nguyệt: [ Là Lâm Lâm đã nói với tôi, tôi vẫn chưa biết. 】

  Lam Yến bấm điện thoại, cô muốn tạo bất ngờ cho Giang Tẩm Nguyệt, cho cô ấy một cuộc gặp gỡ bất ngờ nên chưa có thời gian, may mắn là cô cũng không có thời gian.

  Cô cụp mắt xuống, suy nghĩ vài giây rồi gửi tin nhắn cho Giang Cẩm Nguyệt: "Gần đây cậu thế nào?" 】

  Giang Tẩm Nguyệt: [Tôi ổn, còn cậu thì sao? 】

  Lam Yến: [Cũng không tệ. 】

  Vấn đề này có chút xa lạ.

  Giang Tẩm Nguyệt: [Nhân tiện, tôi nghe Lâm Lâm nói rằng hiện tại cậu đang làm thiết kế nội thất, tôi cũng muốn nhờ cậu giúp đỡ. 】

  Lam Yến ấn ngón tay vào mép điện thoại, đầu ngón tay đau nhức, móng tay tái nhợt vì mất máu, vài giây cô không trả lời, một lúc sau, Lam Yến mới trả lời cô: “Ừ, Hiện tại tôi đang thiết kế, còn cậu thì sao?" 】

  Giang Tẩm Nguyệt: [Tôi mới từ chức không lâu, hiện tại tôi muốn trang trí nhà cửa. 】

Trang trí ngôi nhà, đã sẵn sàng kết hôn sao?

  Lam Yến không có dũng khí để hỏi câu hỏi này, giọng nói trong trẻo của Giang Tẩm Nguyệt vang lên bên tai cô: "Lam Yến, cậu có quay lại không?"

  "Lam Yến, tôi sẽ đợi cậu."

  "Lam Yến, đừng để tôi đợi lâu."

  Cô vẫn bắt cô ấy, đợi lâu quá sao?

  Lam Nhan mất hết sức lực tựa vào ghế, đột nhiên đau đầu, cô cầm cốc cà phê bên cạnh máy tính lên, lạnh lẽo, hơi đắng, khó nuốt, điện thoại lại rung lên hai lần, cô không mở ra. Lam Tề vẫy tay: "Buổi trưa ăn gì?"

  Họ thường đặt đồ ăn mang đi hoặc cùng nhau đi ăn nhà hàng, gần đây họ quá bận rộn và chỉ có thể gọi đồ ăn mang về.

  Lam Yến nhìn cô, đứng dậy nói: “Tôi không ăn, mọi người ăn đi”

  Lam Tề bối rối: “Này, cậu đi đâu thế?”

  Lam Yến không quay đầu lại: “Tôi đi xem nhà Trần Lâm trước.”

  Phía sau, Lam Tề vẫn đang nói gì đó, cô ấy dường như bị điếc, không nghe thấy gì, khi cô bước ra khỏi tòa nhà, có một hàng xe dài, xdcủa cô đậu dưới tán cây, có vẻ râm mát, vừa mở cửa xe, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, tháng chín cô thực sự cảm thấy lạnh.

  Lam Yến cười nhợt nhạt, lên xe, thắt dây an toàn

Cô không đến nhà Trần Lâm mà lang thang không mục đích trên đường, cô mới sống ở thành phố này được ba năm, ba năm cấp ba, trường tiểu học, trung học cơ sở của cô đều ở thành phố khác, bố mẹ cô đã ở quanh năm ở nước ngoài, cô để lại cho bà ngoại, bà bị bệnh và mất vào năm thứ hai trung học cơ sở, bố mẹ cô muốn cô ra nước ngoài nhưng cô không muốn nên cô đã một mình chọn một ngôi trường ở thành phố này..

  Việc chuyển giao diễn ra suôn sẻ, bố mẹ cô quanh năm không hề chăm sóc cô, họ biết mình sai nên cũng không ép cô ra nước ngoài, cô chỉ liều lĩnh lao vào thành phố này mà thôi.

  Người đầu tiên cô làm quen là Giang Tẩm Nguyệt.

  Cô ấy có giọng nói lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp, biết cô đến trường một mình nên cô ấy chủ động mời cô đến nhà vào cuối tuần, Giang Tẩm Nguyệt sống với mẹ, tuy họ không phải là một gia đình giàu có nhưng họ có một gia đình rất đặc biệt. Mối quan hệ tốt đẹp Giang Tẩm Nguyệt rất ngoan ngoãn, cô nói rằng mẹ cô không dễ gì khi chăm sóc cô, vì vậy cô sẽ cân nhắc đến cảm xúc của mẹ cô trong mọi việc cô làm.

  Ngoại trừ cảm xúc.

  Lam Yến đỗ xe bên đường, nhắm mắt lại, đặt tay lên mép cửa sổ đang mở, anh không hiểu sao nghĩ đến lời Giang Tẩm Nguyệt vừa nói: “Có lẽ tôi đã làm điều gì đó có lỗi với bà ấy rồi.”

  "Lam Yến, chúng ta ở bên nhau có được không?"

  "Lam Yến, mẹ tôi sẽ hiểu chúng ta, bà ấy rất thích cậu, bà ấy sẽ hiểu chúng ta, chúng ta hãy chậm chậm lại..."

  Tiếc là mẹ cô không thể hiểu được.

"Lam Yến, con cùng Nguyệt Nguyệt không giống nhau, con không đi học nữa, con vẫn còn cha mẹ, con vẫn có thể có rất nhiều cơ hội. Nhưng Nguyệt Nguyệt chẳng có gì cả, con bé không có gì cả, ngoài việc phải học hành thật tốt, con bé cái gì cũng không thể làm được."

  "Hai người không quan tâm tới tin đồn, hai người bao nhiêu tuổi rồi? Hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện?"

  "Dì xin con, buông tha cho con bé đi....."

  Mẹ cô ấy cũng là người có trái tim ấm áp, đặc biệt sẽ mua bánh sinh nhật cho mình, khi bố mẹ mình không nhắn tin, bà ấy sẽ nói với mình rằng: "Yến Yến, chúc mừng sinh nhật."

  Lúc ốm cô ra ngoài mua thuốc, bị xe tông bị thương ở chân, sau đó mỗi khi giao mùa cô phải nhờ đến thuốc để giảm đau.

  Nếu, nếu bà ấy không tốt như vậy.

  Có lẽ cô sẽ ở lại không chút do dự và không quan tâm họ nói gì.

  Nhưng cô cũng không thể làm được điều đó.

Chia tay không phải là thỏa hiệp, chỉ là để cho bọn họ có không gian để trưởng thành mà thôi, cô nhớ tới trước khi rời đi, Giang Tẩm Nguyệt ôm cô khóc nức nở: “Lam Yến, mẹ tôi tạm thời không thể tiếp nhận được, tôi sẽ thuyết phục bà.”

  Cô hỏi: “Lam Yến, cậu sẽ quay lại chứ?”

  Cậu sẽ quay lại với tôi chứ?

  Cô ôm Giang Tẩm Nguyệt nói: “Sẽ quay lại.”

  Giang Tẩm Nguyệt lại càng khó chịu kêu lên: “Vậy thì đừng bắt tôi đợi quá lâu.”

  Tay Lam Yến chạm vào gò má có chút ươn ướt của cô, cô cụp mắt xuống, tầm nhìn mơ hồ, mấy năm nay, mỗi lần cô tỉnh lại từ trong giấc mơ đều là về Giang Tẩm Nguyệt từng chi tiết của hai cô. những năm cấp 3, từng lời cô nói, từng ánh mắt, biểu cảm đều hiện rõ một cách sống động.

  Nhưng vừa rồi cô chợt nhận ra những chuyện đó đều đã là quá khứ.

  Niềm tin mà cô đã ôm ấp bao năm bỗng sụp đổ nhưng cô không đủ tư cách để đổ lỗi cho ai.

  Lam Yến xuống xe, đứng ở đầu đường mới toanh, nhìn lại, cô thấy có người lạ đến lui, điện thoại cô đặt trong xe vang lên mấy lần, Lam Yến tỉnh táo lại, cô đi ra ngoại, điện thoại nhìn thấy tên Trần Lâm, cô im lặng một lúc rồi mới nhấc máy: “Alo”

  Trần Lâm mỉm cười: “Khi nào thì cậu tới?”

  Lam Yến nói: "Một chút nữa."

  Trần Lâm nói: “Cậu ăn trưa chưa?”

Lam Yến mở miệng, Trần Lâm nói: " Vẫn chưa, đến đây ăn cùng nhau? Tôi có một vấn đề nhỏ muốn hỏi cậu."

  “Được.” Cô ấy nói, "Tớ sẽ qua ngay.”

  Cần phải đáp ứng yêu cầu của khách hàng, Lam Yến tự thuyết phục bản thân, giả vờ không để ý đến mong muốn hỏi thăm suy nghĩ của Giang Tẩm Nguyệt, nhưng suy nghĩ của cô lại rõ ràng và đọng lại trong lòng, kết quả là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Lâm, cô gần như buột miệng thốt ra lời của Giang Tẩm Nguyệt.

  May mắn, đã nhịn được.

Trần Lâm cùng cô đi xuống nhà hàng ngay cạnh khu dân cư của cô ấy, vào giờ ăn trưa, có rất nhiều người, phải mất vài phút họ mới tìm được một chỗ trống. Trần Lâm đặt túi xách xuống, ngồi đối diện cô ấy nói rằng: "Mệt chết đi được, còn chưa bắt đầu hôn lễ, đã có rất nhiều việc phải làm, đến lúc kết hôn sẽ mệt chết đây.".

  Cô chăm chú lắng nghe, Trần Lâm hỏi: “Đúng rồi, cậu đã kết hôn chưa.?”

  Lam Yến ngẩng đầu nói: "Vẫn chưa."

  Trần Lâm nói: “Vậy cậu đang hẹn hò sao?

  Lam Yến lắc đầu: "Cũng không có."

  Trần Lâm ngạc nhiên: "Không phải chứ? Cậu xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa hẹn hò với ai à?"

  Lam Yến nói: “Tớ đang bận công việc.”

  "Không thành vấn đề, ngày mai tớ sẽ giới thiệu cho cậu." Những người sắp kết hôn và những người đã kết hôn dường như đặc biệt nhiệt tình giới thiệu người yêu, Lam Yến nói: "Không vội, cậu vừa rồi muốn hỏi tớ chuyện gì?"

  "Ah, tớ muốn tư vấn về gạch men." Cô mang hai bức tranh đến cho Lam Yến: "Tớ không biết nên dùng cái nào, cậu có thể tư vấn giúp tớ được không?"

  Lam Yến nhìn xuống và nói: "Cái này có màu sắc phổ quát, giá cả phải chăng." Cô chỉ vào một cái khác: "Cái này là đá vi tinh thể, đẹp, nhưng rất đắt tiền, ở Trung Quốc có rất nhiều hàng nhái, nếu cậu cần cái này, tớ có thể giúp cậu liên lạc với nhà sản xuất.”

  Trần Lâm vẻ mặt vui mừng: "Thật sao? Tớ chỉ sợ mua phải hàng giả, dù sao thì chúng cũng đắt như vậy."

  Lam Yến gật đầu, nhìn thấy Trần Lâm cất hai bức ảnh đi, liền nói: "Một lát nữa Nguyệt Nguyệt sẽ đến đây, tớ cũng phải nói chuyện với cô ấy, Nguyệt Nguyệt đã liên lạc với cậu chưa?"

Một lát nữa Nguyệt Nguyệt sẽ đến.

Ngón tay của Lam Yến lạnh ngắt, cô nhìn Trần Lâm, dừng lại và nói: "Đã liên lạc."

  Trần Lâm mỉm cười: "Cô ấy có thể có nhiều yêu cầu hơn tớ, cô ấy theo đuổi sự hoàn hảo, tớ đã cùng cô ấy đi tìm một số công ty thiết kế trước đây, nhưng cô ấy không hài lòng lắm..."

Những suy nghĩ ngẫu nhiên vang lên trong tai Lam Yến, Lam Yến cầm cốc lên nhấp một ngụm nước ấm, nước chảy xuống cổ họng, trở nên lạnh lẽo.

  Cô nghe thấy mình hỏi: “Vậy khi nào cô ấy sẽ kết hôn?”

  Trần Lâm nói: “Cái này vẫn chưa nói, chắc sẽ nhanh thôi, một lát cô ấy đến tớ sẽ hỏi."

  Lam Yến đặt cốc xuống.

  Trần Lâm ở phía sau vẫy tay: "Ở đây!"

  Cô nói, mỉm cười với Lam Yến: "Nguyệt Nguyệt ở đây, cô ấy đang đi mua sắm gần đây, tớ tưởng chúng ta không có kinh nghiệm trang trí nên rủ cô ấy đi cùng, cậu có phiền không?"

  Lam Yến tập trung lại, lắc đầu: "Tớ không sao."

  Lắng nghe kỹ, giọng nói này có chút căng thẳng.

  Phía sau có tiếng bước chân nhẹ, trong quán ăn đông đúc rất dễ bị bỏ qua, một mùi thơm thoang thoảng bay tới, theo sau là một đôi giày thường ngày màu trắng, quần jean và áo sơ mi cổ chữ V nhiều màu, Lam Nhan nghe thấy người ở phía sau kêu lên: "Lâm Lâm"

  Trần Lâm đứng lên giới thiệu: "Lam Yến."

  Sau đó, thanh âm vang lên vô số lần trong giấc mơ của cô vang lên kèm theo nụ cười: “Lam Yến.”

  Cô quay đầu lại, Giang Tẩm Nguyệt đứng cách cô một cánh tay, cô choàng khăn choàng dài, đôi mắt to sáng dưới mái tóc bồng bềnh, trang điểm nhẹ nhàng, làn da rất trắng, đôi môi đỏ mọng, hai màu rõ ràng từ làn da trắng trẻo của cô, cô ấy không có gì thay đổi lớn, ngoại trừ việc cô ấy cao hơn, các đường nét trên khuôn mặt đã mở rộng, toàn bộ con người cô ấy trông trưởng thành và dịu dàng hơn.

  Cô mỉm cười nhìn Lam Yến, nhưng nó không khác gì cách cô nhìn

  Chỉ là một người bạn tốt.

  Bạn bè đoàn tụ sau thời gian dài xa cách.

  Lam Yến hai tay buông xuống hai bên, trong mắt có chút nóng rực.

  -------------------

  Tác giả có lời muốn nói:

  Cảm ơn các bạn dễ thương đã nhận xét, tôi yêu các bạn rất nhiều!