Lạc Trần không nói gì, chân khí trong cơ thể tụ lại ở hai cánh tay. Mơ hồ mà tản mát ra một loại khí thế vô cùng áp đảo. Thanh Vân Tử lúc này cũng liền cảm nhận được một cỗ khí thế áp đảo lao đến bản thân, nó cuồn cuộn mà không dứt, phát ra một cách vô cùng mãnh liệt từ người thanh niên trước mắt này.
Chưa hiểu chuyện gì thì liền thất kinh.
Cánh tay của Lạc Trần thoăn thoắt, lại rất nhanh chóng mà kết thành một cái thủ ấn như trường long cuồn cuộn, phá không mà lao đến lão. Thanh Vân Tử lúc này cũng hiểu ra là việc gì, tay cũng nhanh chóng mà tạo thành ấn kết để đỡ lại, cương khí trong cơ thể cũng cuồn cuộn cả lên, như muốn tập trung hết vào bàn tay của lão
#Cương khí là một dạng khá giống với chân khí nhưng lại yếu hơn vài phần, đây là pháp lực của đạo sĩ, dùng dương khí trong cơ thể mà nuôi dưỡng thành, lại qua tu dưỡng nhiều năm. Người có pháp lực càng cao thì tu luyện càng lâu.
( Còn kết ấn vừa nãy, là phương thức chiến đấu văn minh nhất giữa các pháp sư, giống như chỉ luận bài so tài với nhau mà thôi, uy lực ấn pháp tuy không mạnh, nhưng vì hai người mặt đối mặt đấu pháp, gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, hết thảy đều xảy ra ngay tức khắc, là cách thức khảo nghiệm khả năng ứng biến cũng như pháp lực cao thấp của pháp sư.(Lạc Trần cũng biết cách giao thủ này, nhưng còn ấn kết thì đành chịu. Ấn mà hắn đang kết là trong bộ Naruto khi xem thấy hay nên cũng học theo.)
Hai thủ ấn khi vừa chạm nhau thì liền tạo ra một luồn xung chấn mạnh mẽ lan ra xung quanh. Thủ ấn của Lạc Trần thế không thể đỡ mà lao đến lão, rồi đánh bật nó ra khiến cho thân thể của ông ta cũng chao đảo vài phần, cơ hồ như sắp đổ, đường đường là Thiên Sư đạo môn, pháp lực cũng đã tu luyện hơn chục năm.
Thế mà lại không đỡ được một đòn của vị thiếu niên trước mắt này, tuy cũng chỉ xuất ra vài phần thực lực nhưng đúng là không thể xem thường. Tâm thần cũng liền chấn kinh trong giây lát, nhưng rất nhanh chóng mà chấn định lại thân thể lấy lại được bộ dạng bình tĩnh vốn có của một chưởng môn.
Lạc Trần cũng liền thu tay, ổn định lại thân thể, chấp tay rồi giới thiệu:
- Tại hạ là Lạc Trần. Giờ chưởng môn đã có thể tin được hay chưa?
Trên gương mặt của Thanh Vân Tử lúc này cũng hiện lên bộ dạng như muốn nhân nhượng, mà liền cất tiếng nói:
- Được rồi ta tin, ta tin. Thế ngươi muốn làm gì tại đây? Tuy muốn học đạo pháp nhưng với thực lực này nếu nhận ngươi làm đệ tử thì cũng không có phải phép.
Lạc Trần cũng cười rồi vui vẻ trả lời:
- Vậy làm Hộ Pháp đi! Bảo vệ Mao Sơn chấn áp tất thẩy giáo phái khác là được rồi. Tránh các rắc rối đến việc tu luyện về sau
Thanh Vân Tử cũng liền gật gù như muốn tán thành. Nhưng trong lòng liền nghĩ:
- Dạo gần đây Mao Sơn cũng thường có người đến khiêu chiến tông môn, với cả cũng có những thành phần phá rối, gây mất an ninh trong lúc dân hương.
- Bản thân cũng đã già, các để tử nội môn thì đã xuống núi gần hết. Hiện thì đang thiếu cao thủ như nầy. Nếu có thể kết nạp thì mượn cơ hội này cảnh cáo cáo các phái khác. Tuy hơi cuồn vọng nhưng chác có thể.
- Được rồi cậu có thể ở lại, nhưng các bí tịch quan trọng thì cần có cống hiến mới có thể xem được. Nếu cậu đồng ý thì có thể ở lại đây.
Thấy đã đạt được điều mình muốn, hắn cũng gật đầu đồng ý. Thấy được cái gật này Thanh Vân Tử cũng đã yên tâm mà liền bảo đạo đồng bên cạnh nản thân, đã chứng kiến từ nãy đến giờ nhanh chóng dẫn hắn lên trên rồi sắp xếp chỗ ở.
Lạc Trần liền được dẫn tới một trong các tòa lầu các dưới chân tượng, tiểu đồng với bộ dạng không xiềm nịnh cũng không ngạo mạng liền giới thiệu:
- Dẫy lầu các này là nơi ở cho các đệ tử nội môn và vài vị quan trọng. Nếu như có căn dặn nhớ gọi cho ta.
( Mao Sơn được chia làm 2 loại đệ tử là ngoại và nội không phân biệt lứa tuổi)
đẩy cừa bước vào, hiện lên trước mắt là một căn phòng được trang trí theo phong cách trung hoa cổ, kết hợp với khí chất hiện tại cả thẩy toát lên một vẻ tao nhả đến lạ.
Nói chuyện qua loa, rồi cũng đuổi được đạo đồng kia đi. Tiến đến chiếc giường trong phòng mà xếp bằng tu luyện, vừa nãy khi giao thủ với chưởng môn thì trong từ phủ chân khí cũng đã cuộn trào thành từng đợt, tựa hồ như đã không thể chế ngự nổi nữa.
Cảm nhận được điều này khiến hắn vô cùng kích động, tu luyện cả một năm trời cuối cùng củng có thể chào đón thời khắc có thể đột phá tâng tiếp theo. Lẳng lẳng mà đẩy nhẹ cánh cửa rồi bước ra ngoài, thoắt một cái thân ảnh đã hiển hiện tại một khu rừng cách đó khá xa.
Hắn sợ động tĩnh khi đột phá quá lớn không thể kiểm soát được thì sẽ gây ra khá nhiều rắc rối nên mới chọn nơi này. Ngồi xuống tại một khoảng đất trống xếp bằng lại, tịnh tâm rồi đưa trạng thái tinh thần đến mức tốt nhất, chân khí trong cơ thể nhường như đã không thể chiệu nổi nữa.
Lúc này mới có thể vào việc chính, Lạc Trần cũng bắt đầu nén những luồn khí cuồn cuộn này lại tại trung tâm từ phủ. Quá trình này giải phóng ra một lượng lớn năng lượng dư thừa nhưng được cơ thể hắn hấp thụ lại, bổ sung cho các khối cơ làm cho chúng thêm phần săn chắc.
Hắn phải duy trì trạng thái này khá lâu thì mới có thể nén tất cả lại để thoái biến thành dạng mới. Xung quanh thân thể lúc này vô số linh quang mà vây lấy hắn làm trung tâm tạo thành một cơn lốc xoáy mạnh đến khó tin, các cây xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi sức gió mà đều đã đổ rạp.
Một lúc lâu sau, các điểm linh quang này cũng hóa thành một cột sáng rồi chiếu thẳng lên trời, như muốn xuyên qua vô số tầng mây để đến được không gian. Đồng tử Lạc Trần cũng trợn to mà chiếu ra từng luồng sáng mạnh liệt.
Chân khí trong cơ thể lúc này cũng đã sắp thoái biến thành công, năng lượng dư ra cũng đã bị hấp thụ toàn bộ làm thân thể hắn tiến thêm một bậc. Bên ngoài cột sáng cũng dần tản đi nhưng không tiêu tán mà bắt đầu tụ lại phía sau ót tạo thành một vòng bạch sắc quang luân, cứ thế mà sôi rọi khắp nơi phạm vi ước chừng chiếu đến vài dặm.
Đôi mắt lúc này cũng đã bắt đầu khép lại, ánh sáng trong đó cũng dần tắt đi, như muốn báo hiệu việc đột phá đã gần xong. Trong cơ thể chân khí cũng đã thoái biến thành công hóa thành một cỗ sức mạnh còn cường đại hơn lúc trước gấp nhiều lần.
Thì bỗng lúc này có một luồn chân khí không chịu sự khống chế mà lao ra khỏi từ phủ, rồi phóng nhanh lên não hắn. Cảm nhận được điều đó, bất giác đôi mắt nhắm chặt lúc nào cũng đã dần mở ra.
Đập vào mắt hắn lúc này là cảnh vật xung quanh đã rất hoang tàn đổ nát còn có nhiều góc cây to cũng bị thổi cho bật cả góc. Khung cảnh như mới vừa có một cơn bão rất to vừa thổi qua. Khi đã tỉnh hẳn hắn mới để ý đến luồn ánh sáng phía sau đầu, bạch sắc quang luân vẫn cứ như thế mà chiếu rọi cả một vùng, khi đã thu liễm lại hơi thở, chân khí đã ổn định thì nó mới tắt liệm đi, trả lại một màu đen tối vốn có cho khu rừng.