- Lão phu nói chuyện, há lại để thứ tiểu bối như ngươi xen vào.
Dứt lời một đạo chưởng ấn mang theo kim quang vườn quanh đánh thẳng đến người vừa cất tiếng. Đạo chưởng ấn như dời sơn đảo hải mang theo uy lực kinh người, nếu dính phải đòn này chỉ với bằng ấy tu vi thì cái chết là chuyện hiển nhiên.
- Đại… đại nhân cứu ta
Bỗng có một tấm phù lục đang được thiêu đốt tỏa ra hồng quang nhàn nhạt mà bay đến trước người trẻ tuổi hóa thành một lớp kết giới bao bọc rồi nhẹ nhàng đở lấy chưởng ấn. Lão Âm Dương sư cũng phải nhăn mặt.
- Các hạ đến đây là có mục đích gì. Tại sao lại vô cớ muốn đả thương người của ta?
Lạc Trần cũng chỉ vuốt râu cười:
- Bản tọa làm gì cũng cần phải nói cho ngươi biết sao?
- Vừa nãy cũng là do người của ông quá phách lối nên ta thay mặt răng dạy thế lại còn không cảm ơn mà còn trách cứ.
Nhưng lời này rơi vào tai lão, hỏa công tâm, trầm giọng trả lời:
- Người của lão phu không cần đến kẻ khác quản thay.
Bầu không khí dương cung vạc kiếm như muốn bóp ngạt cả đám, xung quanh hai người bắt đầu tỏa ra cuồn cuộn sát khí như có thể động thủ bất cứ lúc nào. Lão Âm Dương sư ra lệnh:
- Các ngươi lui ra xa chúc, kẻo trâu bò đánh nhau ruồi mũi chết thì không đáng.
Ai cũng phải e sợ trước chưởng vừa nãy của Lạc Trần sợ người tiếp theo sẽ là bản thân. Nghe được câu này như tóm được cọng rơm cứu mạng nhanh chóng đồng thanh đáp:
- Tuân mệnh!
Người nào người nấy đều lùi ra xa, chỉ sợ như không đủ khoảng cách thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cứ thế mà đã chạy ra xa khoảng trăn trượng rồi mới nhìn lại quan sát. Lạc Trần chỉ nở nụ cười:
- Lời này quả hợp ý bản tọa!
- Từ trước đến nay tay ta còn chưa nhuốm máu của địa tiên đâu.
Tay bắt pháp quyết:
- Cuồng vọng, cũng chỉ là một thiên sư nho nhỏ thế mà lại đòi giết địa tiên.
- Đúng là chán sống, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là cách biệt giữa tiên và phàm là lớn đến thế nào!
Miệng lầm rầm khẩu quyết. Vô số các ngôi sao trên trời vốn là từng tảng thiên thạch to lớn bắt đầu rơi xuống theo khẩu quyết cứ như là mưa sao băng vậy.
Ai cũng phải trầm trồ trướ cảnh tượng này. Lạc Trần không nghỉ gì nhiều liền vung tay trên các đầu ngón tay có 5 chữ triên lớn" Liêm, Thanh, Văn, Cõ, Cách " kim quang ẩn hiện tung chưởng đánh đến.
Các ngôi sao cũng đã rơi xuống trước thân thể lão, nương theo khẩu quyết mà lượn vòng quanh cơ thể kết thành từng đạo trận pháp mang hình dạng bát quái đồ hình thái cực, cao đến chục trượng nhầm đỡ lấy đòn đánh.
Chưởng ấn từ một hóa 5 mang theo sống sung kích mạnh mẹ phả thẳng đến đạo kết giới. Ầm ầm từng tiếng vang lên hai bên dằn co kịch liệt, tia lửa cứ thế tóe ra sung quanh.
Vẫn gương mặt điềm nhiên chấp tay phía sau kết giới, bất giác cười khẩy:
- Dọa người đến đâu thì cũng chỉ là thiên sư.
Tiếng cộng hưởng nguyên khí vang lên ong ong từng hồi. Năm chưởng hợp lại chấn cho đạo kết giới cũng phải kêu răn rắn.
Lão có chút ngơ ngác:
- Ồ, bán bộ địa tiên à!
Nhưng vẫn biểu môi khinh thường ra mặt, gia tăng lượng pháp lực rót vào. Lam quang sáng tỏa khiến cho đạo chưởng ấn cũng dần tiêu tán theo thời gian.
Lạc Trần cũng không nghĩ rằng địa tiên lại mạnh đến thế:
- Cái danh địa tiên cũng không phải để chưng nhỉ.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, dung nhập lực lượng rót vào 5 chữ triên lớn lóng lánh kim quan hoành kích đánh vỡ thế dằn co.
Bất ngờ trong giây lát, nhưng cũng lách người né tránh đòn đánh tới. Chưởng ấn mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa tiếp tục lao thẳng. Cứ thế mà rơi thẳng vào ngôi đền phía sau lưng lão.
Ầm, cả ngôi đến cứ như vỏ bánh thị vụn dễ dàng mà bị một chưởng đập nát. Khói bụi bay mịt mù. Mây mù xua tan, trơ trọi tại đó cũng chỉ còn vài cây cột gỗ loe ngoe như muốn đổ sập bất cứ lúc nào.
Lão cũng đôi chút ngớ người:
- Thiên sư từ khi nào có thực lực kinh khủng thế!
Nhưng miệng vẫn gáy rõ to:
- Khá khen cho cái danh thiên sư có thể phá được lớp phòng ngự của ta.
- Bây giờ ngươi chết cũng không quá đáng.
- Ta không giết hạn người vô danh, mau xưng tên
Lạc Trần cũng khịch mũi mà khinh, mặt hiện lên chút tức giận nhưng rất nhanh đã hòa hoãng, trả lời: