Bân thấy mọi người đang trầm mặc tâm tư liền nói lên kế hoạch của mình.
Hắn muốn áp dụng chính sách của chủ tịch Hồ Chí Minh năm 1945 là diệt giặc đói , giặc dốt, giặc ngoại xâm, nội xâm.
Khổ cái là bây giờ dân Việt vẫn còn rất đói và thiếu muối, trâu bị bọn giặc cố gắng vơ vét , người dân mất trâu không làm gì được đành hè nhau đi săn trâu rừng về thuần.
Trâu rừng đi theo đàn, dù là động vật ăn cỏ nhưng chúng cực kì máu chiến, thường xuyên đánh nhau với hổ ,báo,sói.
Chính vì vậy phải diệt giặc đói đầu tiên, không mắc sai lầm như cách Liên Hợp Quốc coi khinh Việt Nam và họ thấy Việt Nam không có gì đáng để học tập lúc Viện trợ châu phi bị bệnh dịch sốt xuất huyết và sốt rét.
Khi Châu phi bị đại dịch này quét qua họ cấp tốc viện trợ thuốc và màn, trong khi cái họ cần nhất là lương thực chứ không phải 2 thứ đấy, vì nó chết người còn ít hơn nhiều so với người chết đói, tả, kiết lỵ.
Khi người châu phi được phát thuốc,bệnh giảm và họ không sợ muỗi nữa, nhưng màn thì khác.
Những người được phát thuốc hay không đều đi đến 1 quyết định là dùng màn để đánh cá để giải quyết con đói trước mắt.
Tai hại hơn họ lại yêu thích dùng màn để đánh cá vì mắt màn rất nhỏ nên họ đánh bắt được rất nhiều cá từ to đến bé,thậm chí cá con.
Điều này khiến cho nền thủy sinh của nhiều nước Châu phi cạn kiệt, môi trường bị tàn phá nghiêm trọng.
Dù họ biết màn để chống ,uỗi gây bệnh cho họ.
Thế mới biết cơn đói có thể khiến con người làm bất kì thứ gì và những người bên ngoài không ai biết họ hành động thế nào .
Người Việt thiếu muối, đói ăn, vũ khí chủ yếu bằng đồng và cũng không nhiều, dù có bẫy hay thuốc mê thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, chuyến nào đi nhẹ thì thương tật, nặng thì có người chết.
Bắt được trâu, thuần hóa xong lại bị cướp rồi lại đi bắt, người chết, rồi lại bắt trâu lại bị cướp.
Cái vòng luẩn quẩn này cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi Vạn xuân thành lập,không còn tình trạng này nữa, nhưng khi nước mất thì lại diễn ra nhưng với tốc độ nhanh hơn vì phục vụ các toan tính xây dựng vương triều,nền móng cũng như chinh phạt các nước thời Ngũ Đại.
Muối cũng bị chúng kiểm soát chựt mang về Nhà Tùy.
Họ quá khổ rồi nên có cơ hội liền nóng máu muốn khởi nghĩa giành độc lập, nói đúng hơn là vì có độc lập 60 năm nên quen rồi, sướng rồi, khổ không chịu được.
Cảm giác của họ Bân hiểu, nó giống như cách mạng tháng 8 vậy.
Tuy nhiên, cách mạng tháng 8 là lúc đế quốc Nhật Bản đã suy yếu và đầu hàng quân đồng minh.
Đây là đương lúc Nhà Tùy mạnh nhất.
Phải nói rằng thời kì 10 năm cuối Tùy Văn Đế và 5 năm đầu Tùy Dạng đế là lúc Triều Tùy cực thịnh.
Quân đội tinh nhuệ, khí giới trang bị chính quy toàn quân, kinh tế cực điểm, nhân tài rất nhiều, thậm chí lúc này Lí Uyên vị vua đầu tiên Nhà Đường cũng chỉ đang làm Lưu thủ Thái Nguyên (Sơn Tây ngày nay).
Phải đợi khi Nhà Tùy suy yếu do một phần hậu quả từ cuộc xâm lược Triều Tiên thất bại cộng với cơ cấu hành chính sai lầm, trao quá nhiều quyền cho các thủ lĩnh châu phủ địa phương.
Ngoài ra nhà Tùy còn tiến hành các cuộc xây dựng hoành tráng quy mô lớn không chỉ đền đài cung điện mà còn các đại công trình phục vụ dân sinh xây dựng cùng 1 lúc nhưng lại lại xây dựng trên việc bắt phu và tăng thuế má chứ không phải phát triển kinh tế tăng thu nhập.
Lúc này chư hầu các phương mới nổi dậy chống Nhà Tùy, nhưng tùy dạng đế vẫn không thay đổi chính sách vẫn tiếp tục.
Năm 617, Lý Uyên cùng các con khởi binh tạo phản ở Thái Nguyên.
Mùa đông cùng năm, ông chiếm được kinh đô Trường An, lập Thái tử Dương Hựu làm hoàng đế, tôn Tùy Dạng Đế làm thái thượng hoàng, đồng thời giữ vai trò nhiếp chính cho hoàng đế bù nhìn.
Ngày 18 tháng 6 năm 618, sau khi nhận được tin Dạng Đế bị Vũ Văn Hóa Cập sát hại, Lý Uyên phế Dương Hựu, tự lập làm hoàng đế, đổi quốc hiệu thành Đại Đường.Đến năm 618 bị Lý Uyên đánh và kinh thành.
Bân biết các dữ kiện này nên cũng muốn như ĐCSVN thực hiện chính sách này.
ĐCSVN không phải chỉ hô 1 tiếng mà đã cướp được chính quyền, họ có 15 năm tuyên truyền gây ảnh hưởng sâu rộng trong quần chúng, công thên 10 năm của tổ chức tiền thân Hội VNCMTN gây ảnh hưởng sâu tới nhân dân lao động và tầng lớp tri thức trẻ, tích lũy nhân lực , tiền bạc, vũ khí cộng với giặc và chính quyền bù nhìn suy yếu mới giành được độc lập trong thời gian ngắn.
Bân biết như vậy, hắn muốn chính danh nhưng hiện tại lực lượng của hắn quá mỏng, các lực lượng cùng chí hướng cũng mỏng và yếu.
Đồng thời lòng trung thành ngoài lực hiện tại , thì các lực lượng khác vấn đề trung thành theo thang điểm 10 chắc được 2 khi thấy vũ khí của hắn.
Khi cấp vũ khí, tiền bạc cho họ thì sẽ tuyển người và đánh đấm máu lửa dấy, nhưng sau khi thành công thì sao, hoặc có khó khăn bước đầu thì sao.
Lúc này, nếu may mắn sẽ có trận 12 sứ quân sớm hơn 300 năm với vũ khí hiện đại hơn, hoặc bị mua chuộc bị diệt sớm hơn như khởi nghĩa Bà Triệu hay Mai Thúc Loan 1 năm là tàn.
Sau đó , thì sẽ là quân Đường đánh tới, khoa học kĩ thuật của mình sẽ bị người Hán chiếm và chắc chắn Quân dường sẽ đồng hóa và tiêu diệt dân tộc chúng ta triệt để hơn.
Hắn không dám dùng vũ khí hiện đại khi thằng Khựa kia mua đủ cho quân đội 1 quốc gia đánh đấm nhiều năm, khi mà mọi người không trung thành với hắn, mọi người không ai đủ tri thức nhận định sự nguy hiểm của nó khi mang nó ra dùng trong chiến tranh.
Loài người thế giới cũ phải mấy mấy trăm năm mới học được điều này, thế nên người ta mới phát triển các vũ khí chiến lược hủy diệt hàng loạt nhưng mang tính chất dọa nhau là chính.
Những vũ khí cầm tay không thay đổi nhiều sau chiến tranh thế giới thứ 2 và chiến tranh lạnh, nó chỉ được làm vật liệu mới hay thiết kế để bắn chính xác, ổn định hơn chứ không thiên về phá hoại như các súng thế kỉ 18-19.
Bân nhìn xuống mọi người đang xì xồ bàn tán, hắn nói :
-Ta nói với các ngươi này, ta cực kì muốn khởi nghĩa ta cực kì muốn giành độc lập cho dân tộc này, cho đất nước này.
Ta di qua nhiều nơi ta thấy cảnh những dân mất nước thì dân tộc sẽ là nô lệ, họ sống không bằng súc vật,từ trước đến nay người Hán luôn đối xử với chúng ta như vậy.
Chúng luôn gọi ta Nam Man rồi sau khi bình định hủy diệt văn hóa thì gọi là Man di mọi rợ.
Chúng ta có kém gì chúng đâu, chúng ta thời An Dương Vương xây thành Cổ Loa, làm nỏ Liên châu 1 lần bắn được nhiều mũi tên.
Trong khi người Hán chỉ có mỗi cái Vạn lí trường Thành xây bằng cách nối nhiều thành biên giới với nhau.
-Nhưng mọi người xem, đất nước hồi phục được 60 năm nhưng lòng người vẫn bị chia cách vì Ông nội ta hay dòng Lí Nam đế.
Ta khởi nghĩa xưng cháu nội Triệu việt Vương thì cũng có đống kẻ xưng cháu Lí Nam Đế khởi nghĩa.
Lúc này trong nước khởi nghĩa tùm lum, Các nghĩa quân mới đầu có thể liên kết nhau chống Tùy, nhưng khi họ và chúng ta lớn mạnh thì sao, lúc đánh hại nhau, đánh nhau là không tránh khỏi.
Quân Tùy chưa đuổi còn đã thế, đến lúc đuổi được quân Tùy thì còn loạn hơn thời kì Triệu Việt Vương và Lí Phật Tử đánh nhau.
-Ngoài ra, còn sự trung thành nữa.
Các vị ở đây trung thành với ta, ta rõ, nhưng những kẻ khác ngoài kia có trung thành với ta hay không thì không biết được.
Họ có sẵn sàng vứt bỏ quyền lợi cá nhân vì đất nước không thì không biết.
Lúc này, người dân lại phải đứng giữa lựa chọn 2 phe Họ Lý và Họ Triệu thì lòng người ly tán.
-Mà lúc này quân Tùy đương mạnh sẽ đánh xuống thì loạn trong giặc ngoài chống làm sao.
Mà có chống được thì cũng cạn kiệt sức lực, lại nội chiến trong nước , suy kiệt cùng kiệt, không đến 20 năm không phục hồi dược.
Lúc này Quân Tùy đánh xuống nữa thì sao.
Hoặc giả dụ lúc này Phương bắc kia không chia rẽ nữa mà được 1 triều đại nào đó thống nhất thì lúc này chúng ta phải đối đầu với con quái vật mạnh hơn nhiều lần với nhà Tùy mà chúng ta đang lúc suy yếu nhát cả kinh tế lẫn con người.
-Chưa kể người Hán còn nắm trong tay huyết mạch kinh tế chính của toàn thiên hạ là “ con đường tơ lụa”, nơi người Hán có thể giao thương với những quốc gia phía Tây cách đây cả vạn dặm.
Chúng có thể buôn bán trao đổi nguồn tài phú khổng lồ ở đấy, chúng có thể học hỏi những vũ khí mới , cách rèn sắt mới, những tri thức mới từ các quốc gia kia.
Đám người ngồi trầm tư, đăm chiêu suy nghĩ, mất 30 phút, lúc này Lão Lương mới đứng lên phá bầu không khí im lặm này nói:
-Thưa chúa công, hiện tại chúng ta nên làm gì cho con đường về sau thế nào?
Mọi người cũng bắt đầu nhao nhao lên, lúc này họ đã nhận ra quá nhiều vấn đề phát sinh, vấn đề con người , vấn đề chính trị, quân sự, kinh tế,lương thực ….v…vv… quá nhiều vấn đề.
Họ trước nay chỉ tính toán trong phạm vi vài làng và không quá 5000 người.
Bân trấn tĩnh mọi người và nói ra ý định của mình :
-Ta không muốn khởi nghĩa lúc này
Mọi người lại xôn xao , Bân lúc này lại trấn an mọi người nói tiếp:
-Ta nói là không khởi nghĩa lúc này chứ không phải không khởi nghĩa.
-Ta muốn nuôi dưỡng lực lượng, cả con người cũng như quân đội, kinh tế, nhân tâm.
Đến 1 lúc nào đó khi đầu đủ mọi thứ ta sẽ khởi nghĩa.
Ta cần mọi người chờ và chuẩn bị mọi thứ trong thời gian chờ đó
Lão Tùng đứng dậy nói:
-Thưa chúa công chúng ta bao lâu.
?
Bân nói :
-Nhanh nhất 10 năm chúng ta sẽ tự chủ, đến năm thứ 15 năm chúng ta sẽ khởi nghĩa, duổi quân tùy xong chúng ta sẽ chuẩn bị lực lượng đón đợt xâm chiếm đầu tiên.
Sau đó chúng ta sẽ nhanh chóng nhất khôi phục đất nước và sẽ có khoảng 5 năm xây dựng đất nước chuẩn bị cho cuộc xâm chiếm thứ 2 và có thể 5-10 năm sau sẽ là cuộc chiến thứ 3.
Có thể tiếp theo là cuộc chiến thứ 4 nhưng đó là sau vài chục năm., sau đó chúng ta kê cao gối mà ngủ.
-Lần đầu có thể vài vạn quân nhưng lần 2, lần 3, lần 4 thì các ngươi cứ xác định Người Hán sẽ mang số quân gấp đôi mỗi lần.
Các ngươi nhớ chúng ta có thời gian xây dựng lực lượng thì người Hán cũng có.
Lần 1 lần 2 có thể không nhiều nhưng chắc chắn sẽ toàn quân tinh nhuệ, lần 3 lần 4 thì sau bao năm nuôi dưỡng người Hán sẽ không điều ít hơn vài chục vạn xuống nước ta đâu.
Mà ta dám chắc lần 3 lần 4 quân đội tinh nhuệ không kém gì lần 1 lần 2 mà vũ khí và trang bị sẽ tốt hơn, nhiều hơn, có nhiều cải tiến cũng như kinh nghiệm tác chiến vùng chúng ta đâu.
Mọi người lúc này mới hiểu ra khi nhận thấy sự hợp lý của Bân , họ có quá ít thời gian xây dựng củng cố, dẹp yên nội loạn đất nước trước khi đối đầu với các cuộc xâm lược của người Hán.
Mỗi cuộc chiến thời gian đến càng xa thì càng nguy hiểm hơn vạn phần nhất là với những dân tộc có sức đẻ cũng như sống sót dai dẳng như người Hán.
Nhất là khi họ đang nắm huyết mạch quan trọng nhất của nền kinh tế thé giới là “ Con đường tơ lụa”.
Bân nói tiếp:
-Bây giờ chúng ta có rất nhiều việc phải làm.
Tất cả những điều chúng ta làm vì con người, vì Người Việt đầu tiên.
Hiện nay trên đất nước chúng ta tính đi tính lại trong 10-15 năm tới chỉ có mấy việc như sau : diệt giặc đói, giặc dốt, giặc nội phản, giặc ngoại xâm.
-Trong khoảng thời gian từ năm thứ 10-năm thứ 15 tùy tình hình thích hợp chúng ta sẽ khởi nghĩa giành độc lập.
Cố gắng trong 1-2 năm chúng ta phải độc lập hoàn toàn với các triều đại của người Hán.
Không cần chúng ta chiếm nhiều đất mà chỉ cần chúng ta chiếm được tới nơi chiến lược, chúng ta có đủ sức để bình định, củng cố lực lượng đứng vững chân, phát triển kinh tế, nông nghiệp con người.
Nếu vùng giáp ranh chỗ chiến lược đó mà xây dựng được nhân tâm, xây dựng được lực lượng thì cứ chiếm thêm để chúng ta có thêm lực lượng chống giặc Hán.
-Sau này mỗi lần chúng tiến chiếm nước ta 1 lần là ta sẽ cho quân đánh mở rổng lên các vùng đất khác mà chúng ta không chiếm được lúc khởi nghĩa.
Như vậy sau vài lần tiến chiếm, sau 5 năm chúng ta có thể khôi phục hình dáng đất nước như thời Âu Lạc, 10-20 năm thậm chí thời Hai Bà Trưng mà vẫn có thời gian bình định và người Việt phát triển văn hóa, kinh tế , khiến cho người Việt không sợ người Hán về dân số và đàn áp văn hóa nữa.
-Các ngươi có đồng lòng mà vì đại nghiệp dân tộc sát cánh cùng ta không?
Tất cả cùng đứng lên đồng thanh hô:
-Chúng tôi nguyện đi theo phò trợ chúa công
Bân nói tiếp:
-Tốt! ta sẽ cùng đồng hành với các ngươi chiến đấu với đám giặc Hán tới cùng vì đại nghĩa dân tộc
-VÌ ĐẠI NGHĨA DÂN TỘC
Bên dưới đồng thanh hô :
-VÌ ĐẠI NGHĨA DÂN TỘC
Bân :
-TỘC VIỆT TRƯỜNG TỒN
Đám người :
-TỘC VIỆT TRƯỜNG TỒN
BÂN cũng học theo bộ phim Lưu Bang của TQ về cuộc đời Lưu Bang mà hắn xem hồi cấp 3.
Khi Lưu Bang thua trận Bành thành 10 vạn quân mang đi bị Hạng Vũ dùng 3 vạn quân đánh chét còn 1 vạn.
Lúc Tiêu Hà và Hàn Tín chiêu mộ được 5 vạn quân đến tiếp ứng thì Lưu Bang nói ;” hỡi các các tướng sĩ hãy cùng ta đánh chết 18 đời bọn chó SỞ”.
Bân cũng áp dụng câu này vào trương hợp này , hắn nói:
-MỌI NGƯỜI HÃY CÙNG TA ĐÁNH CHẾT 18 ĐỜI BỌN CHÓ HÁN
Người dưới cũng đồng thanh hô:
-CÙNG CHÚA CÔNG ĐÁNH CHẾT 18 ĐỜI BỌN CHÓ HÁN.
Tiếng vang hội nghị lan sang cả những người lính canh ngoài kia, họ cũng máu nóng mà muốn xông lên ăn thua đủ với người Hán ngay bây giờ.
Hội nghị kết thúc, mọi người cùng nhau nâng chai Number One vàng chóe mà Bân chuẩn bị lúc đầu cho mọi người có sức cho cuộc họp dài.
Tất cả cùng cầm bằng 2 tay và cùng hô to 1 tiếng
-CẠN
Uống xong Bân hỏi :
- Hôm nay, muộn rồi, ai nhà xa thì ở lại ăn cơm với ta, ai nhà gần đây thì về ăn cơm cho người nhà mong.
Họp từ sáng sớm giờ trưa rồi, ai cũng đói cả.
-Thế Ai ở lại ai về nhỉ để ta còn chuẩn bị cơm
Mọi người đều im lặng, ngồi yên tại ghế.
Bân thấy lạ nên nói lại:
-Ai ở lại ăn cơm giơ tay lên
Tất cả mọi người đều cùng nhau giơ tay, cả đám canh cửa ở ngoài cũng giơ.
Mặt Bân nghệ ra, lòng thầm nghĩ” ĐM, đông lòng thế.
Khôn thế bao giờ chét.
Cả đám khôn thế là cùng.”