Khẩu AK Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

Chương 21: 21





Bân tính cho bọn chúng tấn công đoàn buôn mới ra tay, nhưng hắn nghĩ mặc dù có vũ khí hiện đại trang bị và có trinh sát.

Nhưng tấn công bất ngờ dù có phòng bị tốt như thế nào vẫn bị chịu trận và có thương vong.

Hắn nghĩ nếu không kéo quân chặn trước thì ngoài thương vong còn có cá lọt lưới, chưa kể trời tối yếu tố hỏa lực bị hạn chế, nhân lúc trời còn sáng mang quân khi lúc 2 bên thiệt hại mà diệt gọn vừa phát huy tối đa hỏa lực, lại còn được lòng dân bên kia, dễ thu thập hơn.

Còn đám trong trại cướp thì không lo vì đã cso người đón lõng và bọn này quá ít quân.
Bân đang đi cùng đoàn quân , Các đặc công khác người thì Ak, người thì PK, người thì SVD, nhưng hắn lại cầm tay 1 cái hộp hình chữ nhật, người đeo túi đựng đạn của quân đội.

Đó là khẩu FMG9.

.Khẩu súng dành cho điệp viên và cơ quan bảo vệ bảo vệ nguyên thủ.

hắn đi cùng với lão Tùng 1 tay cầm đao, vai đeo điện đài
Súng tiểu liên gập FMG-9 do hãng Magpul Industries (Mỹ) chế tạo.

Khi không sử dụng, nó có thể gập lại, nhỏ gọn như phần pin của máy tính xách tay.

Nguyên liệu chế tạo chủ yếu là polymer nhẹ.Độ giật rất thấp nhưng vẫn đủ làm chệch nòng, tầm bắn hiệu quả 90m và đơn giản nó cực nhẹ với 1 đứa trẻ 10 -11 tuổi hiện đại, nó nặng có 1,1kg không băng đạn ,1,5kg nếu có cả băng đạn.

Bân dùng nó vì nó hoàn toàn phù hợp với hắn, trong hơn 1 tháng kia vì để phòng các trường hợp nguy hiểm hắn đã tập bắn súng này.
Hắn định chuyển sang khẩu KRISS vì khẩu này là một khẩu súng được thiết kế để giảm độ hất của nòng súng sau mỗi cú bắn tới 95%, cũng như độ giật về phía sau tới 60%.

Nhờ đó mà các phát đạn bắn đi sẽ chính xác hơn.

Nhưng nó nặng 2kg khi không có đạn và 2,5 kg khi có đạn.

Hắn từ bỏ vì ngoài nặng hơn nó có nhiều chỗ khá to, càm không chắc chắn, hơn nữa khẩu FMG-9 cầm vừa tay hắn tới vai.

Khẩu KRISS khi kéo báng thì hắn cầm không có độ trùng cánh tay phù hợp.
Hắn cũng trang bị cho đội đặc công thằng nào cũng có gang tay quân đội của Nga, Mĩ, Anh, Pháp dùng cả mùa hè lẫn mùa đông, bám tốt hơn và chống đâm chém.

Mấy thằng quân bên lão Tùng cũng từng chê vì dùng tay không sẽ thật tay hơn, nhưng khi bị bọn đặc công biểu diễn dùng đao kiếm đâm khứa ko sao thì cả lũ mới suýt xoa.

Đeo vào thử thì cầm kiếm ma sát tốt hơn hẳn, đã thế mùa đông không hề thấy lạnh, không thấm nước, đao, kiếm khứa vào thoải mái ko bị sao.

Chính lão Tùng còn mặt dày xin 1 cái.

Bân sợ lòng quân hoang mang nen phát cho lão tùng và các thập trưởng mỗi người 1 đôi và dặn ai lên thập trưởng sẽ có 1 đôi.

Hàng thằng khựa kia nhập vào cực nhiều , mấy nước tốp đầu công nghệ có thể kiểm soát chặt vũ khí săt thương nhưng quân trang, quân dụng, đồ bảo hộ đi kèm thì kiểm soát khá lỏng vì chúng không phải vũ khí.

Gang tay đặt bao nhiêu có bấy nhiêu, nhất là đám kia chủ phục vụ quân đội thì không đủ lợi nhuận, những cái này được bày bán công khai và không bị cấm.
Lan man đủ rồi, giờ là lúc nhân vật chính của chúng ta và lão Tùng đang di bộ đến trại nạn dân.

Với tốc độ này chắc khoảng nửa tiếng là đến, bân hỏi lão Tùng
-Lão Tùng này, sao bọn cướp không cướp trại lúc sáng sớm cho dễ mà phải đợi buổi chiều tối này.
Lão Tùng nói :
-Chúa công, theo tôi thấy thì chúng không cướp buổi sáng sớm vì lúc này vừa rét,quân đội không phát huy sức mạnh tốt nhất, mặc dù tập kích bất ngờ nhưng chắc chắn sẽ có khói lửa.

Mà có khói lửa nhưng trời chưa sáng, vì ánh lửa sẽ là báo động cho các làng khác có chuyện và chúng sẽ bị lộ phơi ra ánh sáng khi chúng chưa đủ sức thủ vững, có thể bị quân Tùy và các làng hội quân đánh giết.

Vì không ai muốn có 1 đám cướp lớn sau lưng mình cả, nhất đó là tuyến làm ăn độc đạo của mình lại bị bọn cướp mới thành lập 1 năm chặn đứng.

Quân Tùy cũng có có cớ để bắt phu và kiếm tiền .
-Nếu như đánh lúc chiều tà thì lại khác, có khói lửa nhưng không có ánh lửa, các làng không biết, lại là lúc trại nạn dân có quân phòng thủ ít nhất.

Mọi người cũng là lúc mệt moỉ nhất khi vừa cày bừa xong, lại dễ dàng bắt được người đi làm đồng về muộn làm con tin.

Chưa kể lúc này trời còn sáng, giờ này ít ai ra đường mà nhanh chóng về nhà, trời sáng cũng dễ dàng bắt người nếu chiếm trại ko có cá lọt lưới.

Cũng dễ dàng lợi dụng trời còn sáng tập kích đoàn xe chúng ta nhanh nhát.
Bân:
-Ngược với lẽ thường , nghe có vẻ ngu nhưng thực ra lại cực kì hợp lí với các trận đánh nhanh thắng nhanh, diệt gọn.

Chúng ta sẽ học hỏi chúng điểm này.
-Binh pháp tôn tử có câu “ Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau”.

Đám cướp này là bọ ngựa , còn chúng ta là con chim sẻ thịt cả 2.
-Bảo mọi người mau tăng tốc hành quân đi.
- Alo! Các Đội báo cáo tình hình đi.
Bân muốn xác định tình hình kẻ địch để đề ra phương án tiếp theo.
-Đội B báo cáo, quân đình đã giải người dân bị bắt ra trước cổng trại và đàm phán với trại
-Đội A báo cáo tôi thấy quân địch vẫn tập trung ở cổng trại ko có bất kì ai di chuyển vị trí khác.

Có mấy tên ngồi ngựa, xem có vẻ là thủ lĩnh.
-Đội D báo cáo , 50 tên chặn đường đã vào vị trí ẩn nấp, trên người trang bị kha khá cung tên.
-Đội C báo cáo , trại kẻ địch hiện nay có rất ít quân, khoảng có 20 tên đứng trên tường trại, có vài tên có cung, 1 tên đội khăn dỏ rên đầu có vẻ là chỉ huy.
Bân :
-Các đội chú ý, tôi còn 2 khắc nữa là đến trại nạn dân, Đội A và C ngoài bắn tỉa còn trên núi ra , tất cả di chuyển xuống, nhiệm vụ các ngươi bắn chết thủ lĩnh đối phương, có bao nhiêu thằng thì bắn chết bấy nhiêu thằng.
-2 người đội A đi ra vị trí cánh đồng phòng chúng chạy trốn, kẻ nào chạy về phía 2 người bắn chết.
-2 người đội C ra chỗ dấu đội tập kích trại Cướp dẫn 2 người cầm AK đi cùng để đánh đội phục kích từ phía sau
-Đội D và B khi nào đoàn người đến thì thì cho lộ mặt hội quân.
- Đội tập kích trại cướp, khi nghe thấy tiếng súng thì bắt đầu tấn công tại, phải để đội đặc công bắn áp chế đối phương mới được xông lên.

2 thằng cầm PK nhớ chưa.
-Các đội khi ta ra lệnh tấn công thì tất cả nổ súng, các đội lính bắt đầu tấn công.
Lão Tùng đi sau nói:

-Chúa công, cho 4 người phục kích 50 người phía sau có ổn không, mặc dù quân lão Lâm có đánh lên nhưng lên đến nơi sợ 4 người kia chết hết.
Bân nói:
-Lão Tùng, lão không phải lo, 4 người họ đủ chặn cả ngàn quân.

Tý nữa khi thấy sức mạnh của súng thì lão sẽ hiểu.
Lúc này , tại trại nạn dân, mọi người đang lăm lăm trên tay vũ khí căm phẫn nhìn xuống dưới cổng trại.

Dưới cổng trại, 1 hàng dài người cả đàn ông, đàn bà, trẻ em, người già dắt díu nhau đứng phía dưới, người nào cũng có vết máu, khuôn mặt hoảng sợ, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu.

Tay Dần giọng ồm ồm nói vọng:
-Người trong trại nghe đây.

Nếu tụi mày mở cổng đầu hàng thì tao sẽ tha cho những người ở đây.

Nếu không thì tụi tao sẽ giết mấy chục người này, sau đó tấn công trại và đồ sát cả trại này.

Tao cho chúng mày 1 khắc suy nghĩ và bàn bạc, nếu như đến giờ mà chưa quyết định thì tao sẽ giết đám này.

Tao hô 1 tiếng thì đầu tiên là đám người già chết, tiếng thứ 2 là tao sẽ bảo anh em giết đám đàn bà, tiếng thứ 3 tao sẽ giết đám trẻ con.

Sau đó đồ trại.

Lúc đấy bọn tao giết mấy chục người cảnh cáo rồi đấy.
Trần vân lúc này chêm thêm lời vào :
-Mọi người trong trại không phải lo, mọi người chỉ cần đầu hàng giao vàng bạc là chúng ta sẽ là người 1 nhà.

Đại ca sẽ không làm khó mọi người, mọi người lại có được sự bảo vệ của đại ca ta.

Sau này không ai có thể ức hiếp các người nữa, mọi người sẽ an toàn sinh sống không phải lo nghĩ.

Nếu không nghe lời thì CHẾT
Nói xong Trần Vân bắn 1 mĩu tên vào chân 1 người con gái khoảng 14 tuổi.

Cô gái kêu rên thảm thiết, ôm chân kêu gào nước mắt, nước mũi giàn dụa.

Lúc này đội đặc công báo cáo cho Bân tình hình, Bân ra lệnh:
-Tất cả tăng tốc, trong 1 khắc phải tới nơi.
Thời gian lúc này như chậm lại cả 2 nhóm người 2 thái cực khác nhau, trại dân đều bàn tán loạn cả lên sốt ruột mà kêu thời gian trôi nhanh quá.

Đám cướp thì kêu thời gian trôi chậm như rùa bò vậy.

Thằng Mộng nói :
-Đại ca, em nghĩ thế này ko ổn, để em treo 1 vài đứa lên giá củi rồi châm lửa đốt cho tụi nó quyết định nhanh,không quyết định hàng thì chúng sẽ nổi nổi máu điên mà xông ra khỏi trại cứu người.

Chúng ta cần giải quyết nhanh còn cướp đoàn buôn.
Dần suy nghĩ chốc lát quyết định cho thực hiện, vì hắn cũng muốn cướp đoàn buôn, Theo như chú chín nói thì đám này giàu lắm, mua nhiều lương, nhiều trâu, nhiều bò lắm,mà có 70 đứa hộ vệ, còn lại toàn là người bốc vác với nô lệ theo chở hàng.
Trong trại đang bàn bạc, thì nghe thấy ngoài kia báo vào,.

Những người đứng đầu chạy ra, họ đang thấy đám cướp kia đang dựng 1 cái cột, bắt đầu xếp rơm, củi, phía dưới có 2 người con gái và 2 đứa trẻ con bị trói dẫn đến gần đấy.

Tất cả bọn họ đều lạnh sống lưng vì họ biết bọn này định làm cái gì.

2 người hộ vệ đứng trên tường trại kêu gào
-Mình ơi! Con ơi
2 người họ dùng dằng trong những cái tay của mọi người đang ngăn cản người 2 đàn ông muốn chạy xuống cứu vợ con mình.

Phía dưới thằng Mộng đang chỉ huy người trói mấy người kia vào cột, những người dân bị ép tham gia nhóm cũng sợ hãi và tức giận.

Nhiều người trước kia là lính cảu Lí Phật Tử, cũng từng chém giết nhưng ko ai chứng kiến cảnh kinh hoàng này.

Đến đám người quan tướng cũng chỉ cho 1 nhát chém chết luôn chứ không đén nỗi làm thế này.
Họ sợ, họ sống cùng tụi này 1 năm rồi nên họ biết, ai chứ thằng Mộng thì nó dám làm thật đấy, nó không đánh được đối thủ thì nó cắn người ta 1 miếng thịt và nuốt luôn miếng thịt người đó vào bụng, còn khen ngon.

Đối thủ nó thấy vậy liền chạy mất dép, thịt người sống nó còn dám ăn thì việc gì nó không dám làm.

Nhiều người nắm chặt vũ khí, có người nhắm mắt không dám nhìn, nhiều người tay run, mồm nuốt nước bọt.

Có người sợ quá nôn ra thì bị thằng Tý chột đánh cho 1 trận
Khi mọi việc xong xuôi, 1 chồng cuiur to 3-4 người ôm, bên dưới nhét đầy rơm còn tưới cả dầu trẩu, thì thằng Mộng kêu lớn:
-Đại ca tao đổi ý rồi.

Nếu đến thời gian mà chúng mày không hàng thì tao thui 4 đứa này.

Nếu như không hàng nữa thì cứ 1 khắc tao sẽ ném 20 đứa vào nướng, gì chứ củi lửa tao đầy.

thời gian của chúng mày sắp hết rồi
Nói xong hắn đi châm lửa cây đuốc rồi tiến gần cái đoạn rơm tẩm dầu trẩu nối với đống củi cách đống củi 1 đoạn ngắn để châm lửa khỏi bùng vào người, hắn đứng im 1 chỗ tay cầm đuốc.

Hắn không biết rằng trên đỉnh núi cách đó đoạn ngắn theo đường chim bay khoảng 80 m có 1 khẩu súng bắn tỉa đã nhằm vào ngực hắn.

Người lính bắn tỉa nhìn qua ống nhòm chuyên dụng kia báo cáo với Bân với giọng vội vàng:
-Báo cáo, bắn tỉa đội A thấy bọn chúng định thiêu sống 4 người, 2 nữ, 2 trẻ con uy hiếp trại đầu hàng.

Cho phép được bắn .
Bân :
-Chờ chút bọn ta sắp tới rồi, bọn ta đã hội quân với 2 trinh sát, nếu như bọn ta chưa tới mà bọn chúng định châm lửa thì cho phép nổ súng.

Nhớ bắn vào ngực thì tỷ lệ trúng và chết cao hơn, nhớ đẻ ý hướng gió và gió thổi mạnh hay yếu.

Người lính đáp:
-Rõ
Người lính bắt đầu nhớ lại bài học chúa công dạy bắt đầu chỉnh hướng súng.

Chúa công dặn rồi, nếu sợ không bắn trúng thì bắn vài phát liên tục thể nào cũng trúng.

Bên kia Bân vẫn chạy thục mạng.

Hắn không muốn đến thì nhìn cái cảnh người khác bị thiêu sống mà vẫn kêu gào.

Hắn nhìn trên phim ảnh cũng đã thấy ám ảnh rồi, mà phim ảnh còn làm bớt rồi đấy khôn bị cấm chiếu hoặc cắt cảnh, ngoài đời còn khủng bố hơn.
Hắn không sợ nhìn thấy người chết, hắn nhìn thấy nhiều rồi, từ bé đén lớn hắn nhìn bao cảnh tai nạn chết ngoài đời hoặc ảnh người chết vì tai nạn giao thông trên mạng, giết người trên mạng cực kì dã man và khủng bố.Hắn cũng từng vào nhà xác bệnh viện rồi, Hắn cũng từng cầm người bố hắn bị tay nạn máu chảy bê bết.

Hắn xem có sợ, có ám ảnh 1 vài hôm sau rồi thôi.

Bây giờ mà xem cảnh dam chém nhau trên chiến trường có thẻ hắn bị sốc nhưng không bị ám ảnh tâm lý thành tâm ma như mấy đứa trẻ 10x hay genz tâm lý yếu lúc trước.

Mà hắn nghe nói đám này còn máu chiến hơn bọn hắn, thời của hắn làm gì xấu thấy công an là chạy, bọn nó còn dám xông vào đông hành hung công an cướp người cơ.Thời hắn tâm lý vững hơn tụi trẻ thời hiện đại, bị ép học hay bố mẹ đánh, bạn bè trong lớp cô lập cũng không tự tử hay trầm cảm.
Nhưng không có nghĩa hắn là kẻ máu lạnh, ra tay giết người dù dùng súng đứng khoảng cách xa hắn cũng không dám.

Bất kì 1 ai bình thường ở thế giới hiện đại cũng không dám ra tay giết người, đánh bị thương người cũng khó chứ nói gì đến việc kia.

Nhiều người chỉ lỡ tay giết người hay làm người khác bị thương tật nặng thôi mà suy nghĩ dẫn đến trầm cảm rồi tự sát hoặc hóa điên.

Con người thời hiện đại bị rằng buộc bởi rất nhiều thứ như gia đình,đạo đức, pháp luật, giáo dục, xã hội nên khi có 1 hành vi vượt mức thì họ sẽ rơi vào trạng thái sợ hãi , ám ảnh.
Tuy nhiên, dù rằng buộc nhiều như thế nhưng bản chất con người lại là hành động thiên về cảm xúc, cảm xúc chi phối hành động con người.

Những người thành công trong xã hội cũng như những người lãnh đạo có tầm ảnh hưởng thế giưới toàn là những người dùng lí trí đứng lên, không để cảm xúc xen vào hành động của mình.
Bân hắn là người bình thường, cũng là người bị cảm xúc chi phối.

hắn thúc dục đoàn quân tiến nhanh lên để cứu những người dân kia.

Vì hắn được dạy dỗ như vậy trong xẫ hội hiện đại.

Suốt trong lúc chạy, hắn vừa chạy vừa nghĩ mình có dám ra tay giết người không.

Hắn cố gắng hạn chế giết người ít nhất có thể, hắn không muốn mình biến thành con thú mà bị mất kiểm soát bản thân.

Hắn dặn người bắn tỉa kia nếu như mà có kẻ định châm lửa thì người đó bắn chết , đám cướp kia sợ sệt mà tạm dừng hành động vì không biết kẻ giết người kia ở đâu.
Hắn có thể bỏ qua thu phục nhân tâm nhưng người phải cứu.

Hắn sợ khi hắn đến, đám người kia châm lửa thiêu sống người, hắn không kìm chế được cảm xúc mà hạ lệnh tấn công khi bên mình chưa lập dội hình.

Như vậy thì dù thắng thì bên mình cũng có thiệt hại đáng kể.

Tết này nhiều gia đình lại lâm vào cảnh tang tóc, hắn không chịu nổi.

Hắn cũng sợ cảm giác giết người khi bị thấy cảnh thiêu sống, lúc đó chắc chắn hắn sẽ gào thét mà điên cuồng xả súng vào những người bình thường kia như mấy thằng xả súng bên Mĩ.

Rồi khung cảnh địa ngục diễn ra biết bao giờ mưới thoát được, mà thoát được cũng bị ám ảnh tâm lý gây ảnh hưởng đến quyết định sau này của hắn.

Thành bại cả đời, cả dân tộc đôi khi chỉ vì 1 khoảnh khác này.
Bân biết 1 điều.

Nếu như mà gặp các lãnh đạo thời phong kiến như Tào tháo, chu nguyên chương, lưu bị, tôn quyền, Lí Nam Đế, Triệu Việt Vương vv……vv cả thế giới này.

Chắc chắn họ sẽ để cho người bị đốt, 2 bên xông vào chém nhau, bên dân kia bắt đầu thua thì họ mới nhảy vào thu dọn tàn cuộc, thu thập nhân tâm và người bằng cách đem toàn bộ cướp giết sạch.

Nhưng Bân thì không, hắn đủ lí trí để nhận ra ai là cướp, ai là dân bị ép.

Hắn không muốn người Việt đổ máu nhiều vì chúng ta có ít người quá.
Hắn đến nơi rồi.

May mắn.

Khi đến thấy bóng dáng bọn cướp phía xa, chưa thấy khói là ổn rồi, mặc dù vẫn nghe tiếng hét.

Hắn cho người của mình dừng lại , đi bộ nhẹ nhàng vào.

Hắn và 12 người lính đặc công đi trước.

tay họ lắm lăm súng, người cầm khẩu PK thì dây đạn quấn quanh người.

Bân nhìn như Rambo vậy, họ chỉ học cách Hắn chỉ mà thôi.

Bân để 2 người cầm PK 2 cánh, còn đám người cầm Ak thì đi cạnh hắn, người dùng súng bắn tỉa đã chạy lên trước rồi trèo lên cây tìm chỗ chạc 3 mà ngắm bắn.
Cả đoàn quân chậm chậm bước lên.

Lúc này bọn cướp thấy tới giờ nói ra:
-Hết thời gian rồi, tụi mày không hàng thì tao châm lửa.

Mộng châm lửa.
Mộng cười hú lên.

-Vâng đại ca.

Đjt mẹ chúng mày ,nếu chúng mày đã không hàng thì bố mày cho chúng mày xem nướng lợn sống.
Hắn cầm lấy đuốc chuẩn bị châm lửa.

1 người dân bị bắt làm cướp không chịu nổi nôn ẹo khi đang dắt ngựa cho Dần, hắn tức khí chém chết người đó.

Những người đứng sau sợ run lên.

Hôm nay những người dân bị ép kia từ lúc nãy bị Dần ép lên đầu,mấy kẻ trung thành cho đứng sau, vì hắn biết khi đốt mấy người kia thì người trong trại sẽ xông ra.

Hắn cho mấy người lòng trung thành thấp này chịu công kích đợt đàu trước, có thiệt hại, có máu me, vì cầu sống mà sẽ điên cuồng chém giết lại.Cuối cùng sau trận này bọn họ vứt bỏ phần thiện đi, nhất là khi cướp đc đống của cải và đàn bà, tâm lí làm chủ nhân trỗi dậy thì đám này sẽ cùng hắn lao vào con đường làm cướp máu lạnh ko lối thoát, phụ thuộc vào hắn mà sống.
Thấy Mộng chuẩn bị châm lửa, mấy người bị trói gào khóc, trong trại mọi người không chịu được nữa mà chửi.
-DJT ME CHÚNG MÀY.

CHÉM CHẾT MẸ CHÚNG NÓ ĐI ANH EM
Họ đỏ bừng khuôn mặt giận giữ mà mở cổng.

cả vị trại chủ cũng vậy mặc lời khuyên can của các bô lão đứng gần.

Họ biết không cản được rồi, họ cũng xách đao lên mà xông ra.
Dần, Trần Văn cười lạnh.

Bọn chúng biết đã thành công rồi, đám cướp trung thành đang ở sau đám dân bị ép làm cướp mà dương cung lên chuẩn bị bắn.

Những người dân kia bị Tý chột nhắc giơ vũ khí lên.

Mộng vẫn điềm nhiên chuẩn bị châm lửa mặc tiếng kêu gào, hăn chờ thời điểm này lâu rồi.

Hắn đá bay cái đường rơm để dẫn lửa vào, hắn nghĩ thằng ngu nào làm, không phải ném đuốc vào là được sao.

Tay phải giơ đuốc ra đằng sau láy đà ném, dân trại mới mở đc của và bắt đầu xông ra thì .
Mộng thấy hắn bị 3 cái gì đó xuyên qua người ở 3 vị trí khác nhau, bụng, ngực, vai, đau điếng.

Sau đó hắn nghe thấy 3 tiếng
-ĐOÀNG ! ĐOÀNG! ĐOÀNG
Hắn ngã ngửa ra sau,hắn đuốc rơi xuống cạnh hắn, tay muốn với tới đuốc, muốn chống tay dứng dậy nhưng hắn không có sức, hắn đau quá.

Từ thời cha sinh mẹ đẻ hắn có thấy đau như thế này đâu.

Hắn thấy máu của mình chảy nhanh, tràn ra trước mặt hắn rồi, ngước mắt lên nhìn thì thấy đại ca nhìn hắn hoảng hốt, nhị ca thì mắt đang ráo rác nhìn sung quanh mặt cũng hoảng hốt không kém, mấy con ngựa thì đang hý hoảng sợ.

Hắn vẫn cố chút sức lực cuối cùng đẩy cái đuốc vào đường dẫn rơm tẩm dầu mà hắn ghét.

Rơm bắt lửa và bắt đầu dẫn vào đống củi.Khói bốc lên.
Đám cướp vẫn đang hoang mang vì tự nhiên có tiếng động vang trời, ngựa chồm lên.

Mộng bị ngã xuống , máu ồng ộc chảy ra, Dần 1 lúc mới tỉnh hồn hô lớn:
-Thằng Mộng.
Hắn chém đạp con ngựa nhảy xuống, chạy tới thằng tiểu đệ thân thiết, Mộng lúc này thờ nấc từng cơn máu từ miệng, ngực chảy theo tiếng nấc, mắt trượn tròn rồi chết.

Dần hô lớn :
-Giết
Đám dân trại cũng bất ngờ dừng lại ngơ ngác nkhi nghe thấy tiếng vang lạ và tên cầm đuốc nằm xuống đất chết.

Khi thấy dần hô giết và đám khói lửa bốc từ đường dẫn rơm họ cũng tỉnh hồn và hô lớn :
-Chém chết mẹ chúng nó!
Dần vừa nói xong thì 1 viên đạn xuyên qua ngực hắn tiếp và hắn gục xuống.

Đám cướp chết lặng lần nữa.

tiếp theo đó tất cả các thủ lĩnh cưỡi ngựa, băng trán đỏ đều bị bán vào ngực , bụng, tay, vai,lưng, mông với tiết tấu ngày 1 nhanh.

Hắn ngã ngựa trong sự hoang mang của đám cướp.

Đến lượt Trần Văn thì 2 khẩu súng SVD hết đạn, Trần Văn nhanh chí nhảy xuống ngựa dùng khiên gỗ tròn có miếng đồng ở giữa che cho mình.

Hắn biết mình bị nhắm vào.

Nhưng hắn ko biết có 2 tay bắn tỉa và cái khiên gỗ to tổ bố và cái khăn đỏ trên dầu hắn khác nào bia ngắm.

Người trước có thể không nhìn rõ vị trí bắn nhưng người sau thì OK .
-ĐOÀNG! ĐOÀNG! TẠCH!TẠCH, TẠCH
Trần Vân trúng đạn rồi, hắn thấy mình bị 2 thứ gì đó đục thủng sau lưng ra trước.

Chắc là tên bắn nhưng hắn không thấy mũi tên đâu.

Lạ nhỉ rồi hắn chết
Bân nghe thấy tiếng súng là biết chắc bên mình hành động rồi, Hắn lại nghe thấy tiếng giết vang lên, có cột khói, có tiếng kêu gào, hắn rùng mình nghĩ đến tình cảnh người bị thiêu sống.

người lính vừa Bắn nói:
-Báo cáo 40 thằng đằng sau là cướp , bên trên toàn dân bị ép thôi
Khi còn cách mục tiêu 50m, Hắn cũng đỏ mắt nhấn bộ đàm kêu:
-TẤN CÔNG! BẮN CHẾT MẸ TỤI NÓ.

BẮN CHẾT MẤY CHỤC THẰNG ĐỨNG SAU.

BỌN NÓ LÀ CƯỚP.
2 khẩu bắn tỉa bắn đầu tiên,2 khẩu PK vang lên tiếp tục , rồi Ak.

Mấy người lính này cũng muốn bắn lắm rồi, họ từng là lính chính quy, từng giết nhiều người, tâm lý họ rát vững.

Họ luôn nhớ lời Bân bỏ ngón tay ra ngoài cò súng, chốt an toàn mở rồi, cấc bắn liên thanh mở rồi, , họ luôn mong muốn thử thứ thần khí giết người như thế nào với viên đạn nhẹ hơn mũi tên nhiều mà bay xa hơn và nhanh hơn tên.

Họ luôn mong muốn cầm khẩu súng này càn quyets quân địch.

Khi Bân ra lệnh 1 tiếng họ liên tục xả đạn, họ kẹp súng vào hông mà xả, họ tập nhiều rồi.
Bân cũng điên cuồng bấm chốt cái hộp hình chữ nhật và nó biến thành khẩu súng FMG-9.

Sau đó hắn cũng điên cuồng xả vào đám quân đằng sau.

Súng lướt đến đâu, người ngã đến đấy, nó như máy cắt lúa vậy, người gục, người đổ mà bọn cướp vẫn đứng do mọi thứ xảy ra quá nhanh.


Nhưng chiến trường đúng là kì lạ, vì chỉ thấy có mười mấy người lính xông lên bắn phá giét người với tốc độ chưa từng có.

Chính ngay lão Tùng giày dặn kinh nghiệm trận mạc cũng giật mình đứng chôn trân sau khi nghe tiếng súng và nhìn cảnh giết người nhanh chóng kinh khủng kia.

100 lính cầm đao kiếm kia cũng vậy, họ không bước nổi nữa, không phải họ mệt mà là họ bất ngờ.

Họ nhìn thấy thần tích, họ nhìn thấy khung cảnh mà cả đời họ không quên, họ thấy 1 nhúm người đang cầm cái gậy sắt mà họ khinh bỉ điên cuồng phun lửa giết người mà người chết không tránh được.

Họ gục xuống, nhanh chóng mỗi khi 1 tia sáng đứt đoạn kia quét qua, khi mà ánh lửa léo lên soi sáng phía trước, bóng người cầm súng như là ác quỷ, khi mà cái tiếng nổ to cứ đùng đoàng bên tai họ.

Đám ngựa nghe thấy tiếng súng cũng đã thoát cương chạy loạn.
Giết được vài chục người thì nhiều người hết đạn và thay băng đạn mới, còn mỗi 2 ông cầm Pk vẫn xả.

Lúc này Bân mới bình tĩnh lại, đám cướp vì 1 thoáng lặng đó mà bắt đầu chạy toán loạn.

Bân cầm loa cầm tay hô lớn:
-DỪNG BẮN, DỪNG BẮN! DỪNG BẮN.

TẤT CẢ DỪNG BẮN
-THẰNG NÀO ĐẦU HÀNG KHÔNG GIẾT!
-THẰNG NÀO ĐẦU HÀNG KHÔNG GIẾT
-THẰNG NÀO ĐẦU HÀNG KHÔNG GIẾT
-THẰNG NÀO ĐẦU HÀNG KHÔNG GIẾT
-THẰNG NÀO ĐẦU HÀNG KHÔNG GIẾT
Bân hết sức mà gào, mà hét.

Chiến trường bỗng chốc đông lại, 2 khẩu PK cũng dừng bắn, nòng đỏ lên.

Những người lính cầm súng cũng bị tác động tinh thần, tất cả họ dừng bắn khi nghe Bân hét, mấy khẩu AK vừa nạp đạn xong chưa kịp bắn phát nào.
Sau đó lại nghe thấy tiếng súng phía cánh đồng nơi mà những thằng cướp đang hớt hải chạy trốn khỏi quỷ dữ khi chúng thấy khuôn mặt chớp lóe qua ánh lửa súng.

Những người lính phía đồng nghe lời Bân,thằng nào chạy về phía đấy giét hết.

đám cướp lại chạy lại về chỗ cũ, nơi chiến trường yên tĩnh nhất ngoài tiếng kêu gào của Bân.

Tất cả mọi người đều tĩnh lặng vì cái giọng vang vọng trời xanh lần đầu tiên nghe thấy.
Khi Bân dừng nói thì toàn bộ im lặng, chỉ còn hành động dập lửa mới bén của mấy người cha, người chồng đang cứu vợ con mình trên giàn thiêu.May mà lửa mới bén chưa lan , đám cướp đều đứng hình nên 2 nguời đàn ông mới hất được chỗ củi rơm cháy không cho đám cháy lan ra.

Họ chạy lên đang cởi trói cho vợ con mình còn đang sợ hãi, kêu gào.

Khi tiếng đầu hàng không giết hết nói.

2 đứa trẻ giật mình khóc to , đánh thức toàn chiến trường.

Mọi người cả 2 phe mới tỉnh hồn mới bắt đầu nghe thấy tiếng kêu rên của những người bị đạn bắn mà sợ hãi.

Bân nói tiếp qua loa:
-Tất cả ngồi xuống, hạ vũ khí , cho 2 tay ra sau đầu.

Thằng nào còn đứng hay cầm vũ khí bắn bỏ.
Tiếng nói oang oang vang vọng mọi nơi, nó khiến 2 phe cũng giật mình.

Mọi người ào ào ào ngồi xuống, mấy tên chưa tỉnh hồn vẫn cầm đao đứng lên.

Người lính bắn tỉa trên cây bắn 1 phát thằng đó nằm gục, không may đó là người đàn ông mang tên Tý chột.

đứng thứ 6 trong nhóm cướp.

Lúc này cả lũ mới hoàn hồn rắ rắp hạ vũ khí, ngồi xuống cho 2 tay sau đầu.

Bân đi tới đến chỗ bọn cướp nằm, hắn không dám đi nữa, hắn bảo đặc công đi lên canh chừng, thằng nào dám phản kháng bắn hết.

Bân bắc loa gọi đăng sau :
-Lão Tùng! Lão Tùng đi lên đây, lên tịch thu vũ khí đám cướp này rồi trói lại.

Cả đám đằng sau nữa.

Mau lên! Đứng đực 1 chỗ làm cái gì.

Mau Lên!
Bân lại hét qua cái loa khi cái đám này cú lầm lũi tiến lên không nói lời nào, chúng đi như những bóng ma chứ không phải lính.

Khi Bân hét lên, lão Tùng mới bừng tỉnh và vững Tâm Lý nhất nói to:
-Mọi người mau lên thu dọn chiến trường,.

Chúa công quát rồi kìa.
Lúc này bọn lính mới chạy nhanh đến nơi.

Bân nghĩ :” má nó mồm lão này to như loa”.

Hắn bật đèn từ súng lên vì lúc này trời bắt đầu xẩm tối, đám đặc công thấy thế cũng bật đèn pin lên.

Hắn lúc lấy cái đèn pin siêu sáng chiếu rọi.

Hắn sợ rồi, khi thấy khung cảnh khủng khiếp này, nhiều người đang kêu rên trong vũng máu.

Đèn chiếu đến đau mọi người nheo mắt, che mắt tới đấy, dưới chân hắn bây giờ toàn là máu, máu chảy thành vũng.

1 cánh tay đầy máu bám vào chân hắn và nói:
-CỨU TÔI VỚI!
Bân lúc này mới tỉnh hồn, thoát khỏi nỗi sợ, hắn quay về tâm người thầy thuốc mà hắn từng học từng thuộc về 1 phần qua giáo dục của ông và mẹ.Hắn không sợ nữa, qua cuộc bắn giết hắn đã về lại người.

hắn cũng hét to:
-CỨU THƯƠNG! CỨU THƯƠNG ! CỨU THƯƠNG ĐÂU? MAU CHẠY NGAY LẠI ĐÂY.

LÃO SĨ ĐÂU LẠI ĐÂY , CỨU NGƯỜI.
Hắn hét to hết mức như chưa từng được hét,hét lạc hết cả giọng.

Giờ hắn là 1 con người, 1 người thầy thuốc, 1 người đang cấp cứu cho đông bào mình.
Lúc này trận chiến bên kia cũng đã có kết quả.