Hắn nhớ 1 loạt khu công nghiệp và các đảo gần bờ mà địa lí kín gió cũng như là khu du lịch mà lúc này các cảng thời cổ chỉ là cảng cửa sông do không có điều kiện làm đường xá nên không khai thác được.
Các vùng này toàn là vùng hẹp ven biển cùng núi đá, đáy biển xấu, nông hoặc lắm đá ngầm, không có đường nên không có ai ở cũng như mở cảng.
Chưa kể vùng này kín gió , bí mật nên thoải mái đê.
Vị trí hắn chọn chủ đạo có rất nhiều nhưng hắn phân ra 2 loại, 1 là hải đảo gần bờ, 2 là bến cảng heo hút cách xa cửa sông.
Hiện tại, số căn cứ của bọn hắn toàn ở trong nội địa.
Hải đảo hắn chọn các đảo là Hòn mê , Cồn Cỏ, Cô tô, đảo Vân Hải thuộc quần đảo Vân đồn, Long Châu, Cát Bà…...!Những đảo hắn chọn toàn loại có khoảng cách dưới 20 hải lí nhưng lại có đất và nước ngọt.
Còn bờ biển thì chọn các vùng bờ biển như Vũng áng, nghi sơn, đồng minh, Cửa hiền, Bãi lữ, hòn la,…..
Tất nhiên hắn không làm hết 1 lúc mà chọn những vị trí nào nhiều người Việt nhưng không có người, vị trí đẹp làm cảng hay bãi tắm làm muối, thủy tinh.
Hắn sẽ làm từ từ, phân người từ từ, vì hắn còn kế hoạch ATK , người hắn không đủ để xây dựng nhiều thứ như thế, nhất là các nơi hải đảo dù gần bờ.
Người mới hắn thu lưu trong cuộc chiến Lâm Ấp – Tùy chưa đủ tin tưởng vì tam giáo cửu lưu rất nhiều, không biết có đứa nào phản bội không nữa.cái gì cứ phải từ từ ăn chắc.
Lâm Âp 10 năm nữa mới đánh lên chiếm lại mấy vùng này trừ thanh hóa, Nghệ An.
Hắn còn 10-12 năm để đấm nhau với 2 thằng Hán và Chămpa.
Chưa kể mùa này theo kinh nghiệm thì là mùa mưa bão, người dân đoán bão về theo sự biến đổi khí hậu hoặc kinh nghiệm dân gian nên không biết bão về lúc nào mà tránh, Hắn cũng chưa muốn người của hắn ra bờ ngay lúc này.
Bỗng hắn lóe lên 1 ý tưởng, Hắn nói:
-Thông báo Tất cả các người đứng đầu lại đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói.
Bảo họ chiều mai vào căn cứ họp
Người hộ vệ tức tốc thông báo tới các vị thủ lĩnh của từng chỗ thông qua bộ đàm và điện đài.
Trưa hôm sau mọi người đã đến, sau khi đánh chém 1 bữa no nê với tài nấu nướng mà Bân đã dạy cho các đầu bếp, 2h chiều cuộc họp bắt đầu.
Bân nói:
-Hôm nay, đã mời các vị ngồi đây đều biết kế hoạch của ta để bắt đầu độc lập sau 10-12 năm.
Tuy nhiên , vì lí do có nhiều thông tin mới mà chúng ta thay đổi 1 chút ít kế hoạch.
Chính vì vậy mới có cuộc họp hôm nay .
Nói xong Hắn chiếu hình ảnh bản dồ lên máy chiếu thông qua kết nối với cái máy tính bảng.
Màn hình chiếu sang, mọi người đã quen với nó nên không ai thấy lạ.
Trên bản đồ là các chấm màu đò, cam trên cái bản đồ 3 màu của dải đất miền Trung , chỗ nào có chấm màu đỏ là chỗ đấy có người của họ ở, chấm cam là vị trí tương lai hắn sẽ cho người đến khai phá.Bân nói:
-Thưa mọi người, theo như trinh sát chúng ta báo về thì các chỗ chấm đỏ dân cư đã ổn định, nhiều chỗ đã tự túc được lương thực, chỉ còn muối là khó khăn, vẫn cần chúng ta trợ cấp.
Khu vực dân cư mới lập đã lập thành các trại, mỗi trại có vài trăm đến 2000 người.
Thỉnh thoảng chúng ta có nhận thêm 1 số người lang thang gia nhập.
-Thực ra có thể nhận thêm nhưng do chúng ta mới vào chưa đủ vật tư cung ứng, mang nhiều quá lại sợ bị cướp hoặc bị quân Tùy thu mất.
chưa kể trình độ quản lý của chúng ta còn yếu, dân cư tạp nham nhiều thành phần.
Cung ứng lương thực, vật tư của chúng ta với họ còn nhiều khó khăn do đường xá và khí hậu.
- Nhân viên các mặt nông nghiệp , giáo dục, y tế còn nhiều thiếu thốn, trình độ chưa cao.
Thuốc men còn nhiều hạn chế, nhất là các loại thuốc ta mang từ chỗ thầy ta cũng thiếu trầm trọng vì mỗi lần cung ứng không mang được nhiều.
Lần trước đi vào ta cung ứng cho 1 số lớn những loại thuốc cơ bản như cảm, kháng sinh, sốt rét, tẩy giun….
Tuy nhiên họ phải tiết kiệm.
Thuốc nam thì trong đấy có nhiều loại thuốc quý, tuy nhiên nó lại ở sâu trong rừng nguy hiểm, nhiều loại có ở bên ngoài nhưng cũng thiếu rất nhiều loại mà ở phía bắc này có.
-Ngoài ra còn nhiều nguyên liệu thô mà không phải qua chế biến quặng như các loại nguyên liệu trên đất chỉ có biển mới có độ tinh khiết cao.Ví dụ như muối.
Chỉ cần có muối là bài toán muối của các căn cứ và buôn lậu cũng như mở rộng căn cứ sang vị trí khác để thực hiện kế hoạch khác chắn chắn thành công.
-Tất cả là do chúng ta có bờ biển, cảng và thuyền đi biển,để thu thập chúng.
-Đây là các chấm màu cam thể hiện các vị trí bãi biển, vùng đất thích hợp làm cảng hay hải đảo gần bờ không người mà chúng ta có thể làm cảng hoặc căn cứ bí mật, làm muối, huấn luyện quân, sản xuất.
-Giờ mọi người cho ý kiến của mình đi
Lão Phần là 1 thương nhân chính gốc đứng lên nói:
-Thưa chúa công , 2 năm qua tôi nghe theo lời chúa công đi lên các cảng biển, cảng sông vùng Vân Đồn, , Nhị Hà tìm hiểu mua thuyền đi biển hoặc thuyền sông.
Các thuyền đi biên chỉ có thể đi được gần bờ, cách bờ vài chục dặm thì được chứ ra xa hơn sợ sóng đánh vỡ Tàu.
Bân nói:
-Không sao , chúng ta chưa thể lập căn cứ hải đảo nhưng những căn cứ lập bờ biển cảng lậu thì hoàn toàn có thể.
Qua thông tin bên dưới truyền về thì chúng ta có thu lưu nhiều người từng là thợ mộc , đóng tàu biển tàu đánh cá của Lâm Âp nên chúng ta sau này có thể tự đóng, bảo dưỡng tàu.
Chưa kể không chỉ người Hán biết đóng tàu Biển, Người Việt cũng biết mà, chúng ta sẽ mua tàu gần bờ của các xưởng đon gs tàu người Việt.
Tất nhiên nhiều kích cỡ , loại lớn nhất dành cho thuyền buôn mà dân chúng được phép đóng cũng mua.
Chúng ta thứ không thiếu nhất là tiền.
Lão Lương nói:
-Chúa công, những căn cứ chúng ta lập lúc này đã ổn định, bây giờ lại phải rời đi chỗ khác thì tôi sợ nhân tâm không ổn.
Chưa kể những vùng chưa ổn định mà bây giờ lại bắt đi thì ho0j chưa hồi phục lại sức lực.
Nhiều người lo sợ mà chạy trốn thì chúng ta bị lộ.
-Chưa kể người chúng ta điều đi đã rất nhiều để làm công tác quản lý những căn cứ này, người ở dưới có trình độ cao không còn nhiều, người đã học xong hoặc đang học bậc cao thì chưa có kinh nghiệm.
Lão Tùng nói:
-Thưa chúa công ngoài vấn đề người quản lý hành chính còn cả vấn đề về nhân lực của quân đội nữa.
Trong thời gian qua chúng ta cho nhiều thannh niên tình nguyện của các làng , trại tham gia quân đội, thậm chí cả các làng chúng ta thu phục.
Hiện tại, thực sự thì chúng ta không có người để điều đi thêm, quân số vẫn thường trực 500 nhưng các vùng khác cũng cần bảo vệ.
Sau 2 năm chúng ta có tăng quân số nhưng phải đi vào căn cứ mới nên quân số các làng vẫn y nguyên.
-Giờ có điều đi thì đám lính mới tuyển không huấn luyện kịp.
Chẳng may bị tấn công không đủ người bảo vệ làng và căn cứ mới.
Tôi nghĩ chúng ta nên tuyển lính từ các căn cứ ổn định mới lập thành đội bảo vệ trang bị vũ khí như chúng ta.
Nếu như lính của chúng ta tại căn cứ dùng vũ khí mà chúa công cho đám Cục 2 của lão Lâm dùng thì tôi đảm bảo có thể điều hơn nửa lượng lính vào nam với trang bị đao kiếm như giờ.
Đám ở nhà dùng vũ khí chúa công cho đám cục 2 thì thừa sức bảo vệ căn cứ chính..
Hề Hề…
Lão Tùng nởi nụ cười khả ố, nói rõ ý định của mình nhằm vào số thần binh kia.
Lão Lâm nói luôn:
-Tùng, ông khôn nó vừa vừa thôi! Nói đi nói lại ông vẫn nhằm vào đám vũ khí của chúng tôi chứ gì.
Mơ đi !
-Chúng tôi neo người lại phải hoạt động độc lập không hỗ trợ nên cần đống thần binh kia.
Ông có cả biển người mà đòi, lỡ đánh nhau mà đống kia rơi vào tay địch thì đúng là thảm họa.
Mới cả ông có 1 đống nỏ liên châu cũng như nỏ bắn nhiều mũi batixta, nỏ bắn tên tự động rồi còn gì.
Cho đám lính của ông mang đống đấy theo thì bao đủ.
-Thưa chúa công nhân việc Lão Tùng đây thì tôi cũng đồng ý việc chúng ta neo người quá, các làng , các trại vùng Trường Yên này chúng ta có tổng người quản lí là 1 vạn.
Chúng ta giởi lắm tổng động viên khoảng 3000 người làm lính, nhưng bình thường thì là 1,5 nghìn.
Bên cục 2 chúng tôi mỗi năm tuyển được 50-70 người, thêm đám nhóc 15 tuổi đổ lên để đào tạo trước thì mới có 100 người 2 năm qua số người được đào tạo bài bản đều được phân ra bên ngoài hết rồi.
Giờ bên trong chỉ có hơn 100 người, số mới tuyển huấn luyện ít là 30 tổng có 130 người , giờ phân ra thực sự khó.
-Lão Tùng còn có cách lấy người căn cứ mới làm dân binh, chứ chỗ tôi không phải ai cũng vào được nhất là độ trung thành thấp như mấy người tại căn cứ mới lập.
Nói thật, chuyến này mà đưa vào trong nữa thì cố gắng lắm đưa 30 người, trong đó 1 nửa mới tốt nghiệp, 1 nửa có kinh nghiệm là hết sức.
Số còn lại phải công tác tại đây và xử lí thông tin cũng như huấn luyện đám mới.
Thị Vân nói:
-Chúa công, chúng tôi cũng thế, người được đào tạo có đủ trình độ của chúng ta mang vào trong giờ sẽ không còn bao nhiêu , mà lượng công việc giờ ngày càng nhiều.
Số còn lại chưa được đào tạo xong, 1 số đào tạo xong nhưng chưa tiếp xúc công việc lấy kinh nghiệm, chưa kể còn phải phân ra cho các bộ phận khác, họ cũng cần người làm văn thư, tính toán.
Bân nói:
-Chung quy lại chúng ta thiếu người trầm trọng.