-Thưa bệ hạ quả thật với số vũ khí chúng có thể cung cấp và giá cả chúng đưa ra quả thực mê người. Tuy nhiên dù chúng ta bị chúng lợi dụng vào mục đích gì của chúng thì chúng ta cũng phải tranh thủ mọi điều kiện để chúng ta đạt được lợi ích lớn nhất.
Anh Dương Vương:
-Khanh nói đúng đấy
Cận thần 3:
-Thưa bệ hạ, thần cùng suy nghĩ ới đại nhân đây, chúng khá là nguy hiểm và khó khăn.
-Dù chúng ko có điều kiện gì nhưng thế mới nguy hiểm vì chúng có điều kiện để đàm phán để sự việc theo ý chúng ta, nhưng chúng ko có điều kiện gì mà cho chúng ta những thứ tốt nhất làm chúng ta ko có gì để đàm phán cả, chúng ta chỉ có 2 lựa chọn chấp nhận và ko chấp nhận. Việc này đẩy chúng ta vào thế khó , vậy nên chúng ta phải chọn lựa thật đúng để cho chúng ta có lợi nhất, hoặc cả 2 cùng thắng để giữ mối hàng này lâu dài. Thần chỉ sợ chúng ta ko đồng ý thì chúng lại bán cho các đại gia tộc thì lúc đấy chúng ta còn mệt hơn.
Anh dương vương
-Chúng ta chấp nhận vụ mua bán này vì chúng ta ko còn đường mà đi nữa rồi. Nếu thực trạng hiện nay mà cứ tiếp diễn dù thắng quân Tùy thì chúng ta càng dưới cơ bọn chúng,thực lực ta giảm mà chúng lại tăng. Nếu như ta chết, các khanh chết thì sau này con cháu chúng ta phải lam sao, con cháu chúng ta sẽ bị bọn chúng làm bù nhìn, rồi khi lực lượng chúng mạnh, nhất là đám hị tộc thì chúng sẽ làm cỏ gia tộc ta và các khanh, lúc này nước mất nhà tan.
-Chúng ta phải súc tích sức mạnh ngay bây giờ qua việc lợi dụng cuộc buôn bán này mà tích lũy lực lượng cũng như những vũ khí hiện đại hơn. Theo như các khanh nói thì họ chỉ đưa hàng mẫu, ngoài ra có nhiều vũ khí hiện đại hơn, tốt hơn chúng chưa đưa sang, khi nào gặp ta chúng sẽ đưa bản vẽ và giới thiệu tính năng cho chúng ta.
-Hiện tại và sau này chúng ta sẽ tạm thời dựa vào nguồn cung vũ khí của chúng, nhất là các lực lượng cấm quân, ngự lâm quân và lực lượng các khanh nắm. Vũ khí mà triều đình rèn cứ cung cấp hết cho quân đội các phương đi dù ta biết chúng có chỗ sản xuất vũ khí bí mật, tuy nhiên chúng ta có vũ khí tốt hơn thì tội gì dùng những vũ khí kém chất lượng hơn. Vũ khí tốt nhất và hiện đại nhất này cứ dùng cung cấp cho quân đôi chúng ta, vì giá rẻ hơn 3 - 4 phần so với vũ khí chúng ta rèn đức nên số tiền còn thừa ta nghĩ dành 1 phần cho mua thêm vũ khí và 2-3 phần còn lại để chúng ta mở rộng và huấn luyện thêm lực lượng. Chúng ta sẽ dùng vũ khí tốt nhất để trang bị cho quân đội chúng ta
-Vải vóc, lương thực, muối thì chúng ta cũng có thể nhập đa phần để tiêu dùng cho quân đội, cồn lại thì chúng ta bá cho người dân giá rẻ hơn, vừa thu được lợi nhuận, vừa có thể ép hàng hóa các thương đoàn của đám gia tộc phải hạ giá xuống. Chúng ta có thể cung cấp hoặc bảo cho Hoa ban đỏ có thẻ dùng 1 phần để bán cho đám gia tộc và thị tộc, tuy nhiên giá cả do chúng ta định.
Cận thần 4 :
-Thưa bệ hạ, chỉ với 1 phần này giá cả chỉ có thể giảm nhẹ nhưng với lũ hám lợi kia thì khó mà đảm bảo chúng sẽ giảm giá. Lúc này dân chúng vẫn sẽ sống khổ như cũ.
Anh dương vương:
-Cái ta cần là hiệu quả này, giá giảm xuống đôi chút thì người dân đỡ khổ, từ đó nâng cao tinh thần người dân cũng như cuộc sống dân chúng
-Tuy nhiên nếu như giá ko giảm mà có các ngươi giảm thì sao?, chúng sẽ phá các ngươi, chúng sẽ chèn ép các ngươi, các ngươi ko buôn bán đc càng tốt,dâ chúng càng bất mãn . Lúc này mọi oán hận người dân sẽ chĩa hoàn toàn mũi dùi vào chúng vì người dân trong đất nước này ai chả biết sau mỗi thương đoàn ai là kẻ đứng sau thao túng.
-Chỉ cần dân chúng bất mãn , thì chỉ cần chúng ta hô 1 tiếng thì bao nhiêu người tình nguyện giúp sức chúng ta, bao nhiêu người tình nguyện theo ta để lật đổ bọn chúng.
-Lúc này nhân tâm, sức dân, quân đội, vũ khí ta đều có lợi thế thì chúng ta lật đổ bọn chúng là chuyện sớm muộn.
-Đám này có thể lợi dụng chúng ta làm gì đó nhưng tựa vào khẩu âm tiếng Hán ko sõi, khuôn mặt tựa như người phương nam nhà Tùy, có thể chúng ở xa chúng ta rát nhiều nên ko phải lo chúng có ngày đem quân sang nước ta.
Mấy vị cận thần đồng thanh hô:
-Bệ hạ anh minh
Đó là câu chuyện trước khi có cuộc gặp với người của Bân, hiện giờ anh dương Vương đang đi đến cái hồ này, từ xa nhìn vào hồ đã thấy có 2 người đàn ông và 3 người hộ vệ đang đợi. Anh dương vương cũng dong thuyền ra, đi cùng với ông ta là 2 cận thần, những người khác ở nhà tránh bị lộ, bên cạnh có 15 hộ vệ nữa đi trên 3 thuyền. Người bảo vệ của 2 lão Phần, Chí tuy chỉ có 4 người nhưng họ đều dùng vũ khí nóng hạng nặng, thêm cả lựu đạn đến 2 lão Phần và chí mỗi người có 2 khẩu súng K54 cùng 10 băng đạn, vì cẩn tắc vô áy náy.
Anh dương vương cập bến và lên chiếc thủy đình giữa hồ, hộ vẹ cua tất cả 2 phe đều tự giác đứng trên thuyền canh trên hồ cách cái đình 20m, 2 người Phần và Chí đứng dậy chắp tay nói bằng tiếng Hán tiêu chuẩn:
-Thảo dân là tổng quản thương đoàn Hoa ban đỏ kính chào Anh dương vương bệ hạ
Anh dương vương:
-2 vị ko cần đa lễ, mời các vị ngồi
-Người đâu dâng trà
2 người nói:
-Tạ bệ hạ
Anh dương vương:
-Hôm nay ta đến gặp 2 vị để bàn về vấn đè làm ăn của chúng ta. Ta đã xem hàng mẫu và giá cả các vị đưa của từng loại mặt hàng, nói thật ta ko ko phải thương nhân nhưng nhìn đống đồ vừ tốt vừa rẻ này ta cũng động lòng.
-Ta không quản các ngươi vì mục đích gì mà bán cho chúng ta hàng hóa giá rẻ như vậy, trong khi đay là mặt hàng chiến lược mọi đất nước, buôn bán nó ngày đấu vàng ko ngoa. Vì ta đang cần chúng, cần rất gấp, số lượng càng nhiều càng tốt.
Anh dương vương lần này ông ko dài dòng văn tự với người của Bân, vì đơn giản đối phương ra 1 cái giá quá hời, hời đến mức hắn ko thể từ chối hay đàm phán giá cả. Vũ khí thì giá đủ hắn trang bị cho gấp rưỡi quân đội, nếu như quân đội 10-20-30-50 vạn, lúc tổng động viên có thể lên đến cả trăm vạn thì hắn cần bỏ ra số tiền bằng là cả 1 con số khổng lồ, đấy là còn chưa kể lương thực, vải vóc, muối nữa. Bây giờ, Nếu như hắn có 100 vạn quân thì hắn chỉ cần bỏ ra tiền trang bị vũ khí cho 100 vạn quân là hắn có thể mua được ngoài vũ khí thì còn vải vóc, lương thực muối cho 100 vạn quân đó. Từ đấy quốc khố đỡ gánh nặng và hắn có thể ko phải tăng thuế cho dân chúng, trong nước đỡ bạo loạn cũng như các đại gia tộc ko vì đất nước mới chiến tranh mà làm loạn. Cuộc chiến với Nhà Tùy theo như tình báo thì khi sứ thần Cao Câu Ly ko chịu cho vua sang xưng thần nên Tùy Dạng đế đang cực kì nóng mặt. Chỉ cần nhà Tùy tích đủ sức và các cuộc xung đột biên giới vẫn diễn ra theo trình tự hiện nay thì đảm bảo trong vòng 1-2 năm tới Nhà Tùy ko đánh Cao Câu Ly mới lạ. Với những hiểu biết của Anh dương vương về Tùy dạng đế thì thằng này 1 khi đã đánh là đánh lớn, nhất là với Cao Câu ly , hắn ko đánh diệt quốc mới lạ. Lão Phần nói:
-Bẩm bệ hạ, bệ hạ thấy giá cả chúng tôi đưa ra thế nào ạ?
Anh dương vương nói:
-Như ta nói từ trước thì giá này khá rẻ khiến ta cũng phải động tâm, giá này khá tốt. Ta có thể đặt hàng các ngươi với số lượng lớn như những thương đoàn mà chúng ta mua hiện nay với giá này.
Lão Phần và lão Chí nháy mắt với nhau vì họ được chúa công phân phó, vì giá này bọn hắn đã là ăn lãi 300% rồi, chúng ta có thể lấy sản vật hoặc vàng bạc trao đổi chứ ko lấy tiền đồng, nhất là tiền đồng nhà Tùy vì bọn này ko có thiếu, dùng sản vật và vàng bạc có lợi hơn. Tuy nhiên, 2 lão này vẫn ko bằng lòng với câu nói “ Khá Rẻ” của anh dương Vương vì theo câu này thì nó có thể hiểu là chỉ rẻ hơn 1 phần so với ngoài thị trường, giá này có thể khiến đối phương đặt nhiều hàng hơn nhưng ko khiến đối phương đặt hàng số lượng lớn hoặc cực lớn được. Mặc dù bọn hắn biết giá này cực rẻ vì bọn hắn biết rõ giá sắt thị trường và giá công lao động tạo ra 1 món vũ khí đội lên còn hơn hơn nhiều, giá bọn hắn đưa ra đã đánh động được Anh dương vương và khiến vua Cao Câu Ly phải hạ nước xuống gặp bọn họ. Nhưng theo chúa công nói phải cho bọn này mua nhiều nhất có thể, cúng ta ăn lãi giảm hơn 1 phần cũng ko sao, chúng ta ko thiếu chút tiền. Cho nên bọn họ phải làm mọi cách để thằng này phải công nhận cực kì rẻ, mua luôn số lượng lớn ko cần bàn tới giá cả, chỉ như thế thì cuộc chiến Cao Câu Ly và Tùy mới sớm diễn ra. Bọn này chiến tranh diễn ra sớm ngày nào thì đất nước, dân tộc của họ mới nhanh chóng giải phóng, giành độc lập và đỡ tốn xương máu, tiền bạc có thể kiếm nhưng mạng người nhất là với dân tộc ít dân như người Việt thì cực kì quý giá.
Lão PhẦN và Chí đang trầm ngâm suy nghĩ xem có cách nào tăng số lượng mua bán ko, vì mấy tháng này việc sản xuất để đáp ứng cho các đơn hàng tương lai này mà hàng chất đống trong kho cực kì nhiều, việc sản xuất diễn ra liên tục. Các loại vũ khí như giáo, khiên đồng, đầu mũi tên, đao, kiếm diễn ra liên tục, các sinh viên các cơ sở đào tạo cũng phải sắn tay vào mà giúp sức những khâu ko cần quá nhiều kinh nghiệm kĩ thuật để bọn chúng tích lũy kinh nghiệm, để tăng năng suất. Căn cứ trên đảo đã xây dựng xong, hàng hóa đã được bốc dỡ vè đấy khá nhiều, từ giờ đến lúc mang chuyến hàng đầu tiên đến đây thừa sức đầy các kho đã xây dựng xong. Cần phải thanh lí gấp cũng như phải cho đám này tăng số lượng lên.
Lão Phần lúc này đang suy nghĩ lại xem các chiêu bán hàng của chúa công dạy đám kinh doanh mới có cái gì ko thì lão mới nhớ ra là nếu giảm tiền 1 cái với các khách hàng lớn họ còn ngần ngừ, khi giảm lớn lúc tổng tiền thì khách hàng có thể chốt đơn ngay và luôn. Chưa kể chúa công bảo cái gì khuyến mãi mua 2 tặng 1, mua 3 tặng 1 hay mua 2 tặng 1 lấy tiền 3 lão mới bắt đầu hu động hết noron thần kinh đưa ra câu nói quyết định Anh dương vương bắt buộc phải mua luôn và ngay vũ khí cũng như hàng hóa của họ. Lão Phần nói:
-Thưa bệ hạ, đây là danh sách lễ vật chúng tôi muốn tặng ngài để mở đầu cho cuộc làm ăn chúng ta.
Sau đó lão Chí đưa cuộn lụa cho vị cận thần, vị cận thần đọc:
-Thương đoàn hoa ban đỏ đến đây cầu kiến Hoàng Đế Cao Câu Ly để được xin phép mở rộng buôn bán. Đoàn buôn có tặng ngài Hoàng đế 1 số lễ vật như sau: đao bằng thép tốt 500 thanh, đầu mũi tên 5 vạn đầu, lụa thượng đẳng 200 cuộn, đầu mũi giáo 1000 đầu, cung 500 thanh, vàng 100 thỏi, ngọc trai 5 đấu, bạc 1 vạn lượng, ngoài ra có 5 nỏ liên châu 3 tầng loại mới, hồ tiêu 200 cân( cân ta), mã não 100 viên, tượng phật vàng 10 tượng, ngà voi 10 cặp, sừng tê 10 cặp, da cá sấu 20 bộ, da hổ 10 bộ, da gấu 10 bộ, muối 500 bao.
Anh dương Vương mặc dù biết là nhiều khi nghe cận thần báo cáo nhưng ko nghĩ nó nhiều và quý giá thế, các cận thần cũng hít khí lạnh khi nghe thấy, vì đám này cũng tặng họ 1 ít và họ cũng chỉ chăm chăm kiểm tra vũ khí nên ko để ý. Giờ mới thấy sự khủng bố, chỉ cần nguyên vũ khí thôi đã đủ trang bị cho quân đội tư binh của 1 quý tộc tầm trung, đấy còn chưa kể các sản vật đằng sau, bán hết đi đủ nuôi sống, trang bị 1 quân đội cả vài vạn người. Nhiều thương đoàn lớn của Cao Câu Ly cũng chỉ có 200 cuộn lụa dự trữ lót kho mà thôi, thế mà thương đoàn này mang lễ vật tương đương với thuế má 1 phủ của họ nộp cho triều đình. Đây là cho ko bọn họ 1 phủ, 1 đội quân vài vạn người rồi, chưa có thương đoàn nào tặng lễ hậu đến như vậy, điều này cho thấy thương đoàn này có tài lực cực kì hùng hậu, vượt xa toàn bộ các thương đoàn của Cao Câu Ly. 1 vị cận thần nói:
-Tổng quản thương đoàn Hoa ban đỏ, các ngài tặng lễ hậu như vậy chắc có việc gì quan trọng nhờ chúng tôi giúp đỡ, chứ ko bình thường tặng nhiều lễ vật như vậy mà ko có ý đồ gì tôi quả thực ko tin.
Lão Chí :
-Thưa bệ hạ, thú thực thì chúng tôi coi trọng nước các ngài, và muốn làm ăn với hoàng thất nên mới đưa ra lễ vật hậu đãi như thế. Chúng tôi muốn làm ăn độc quyền với hoàng thất quý quốc trong 5 năm về 1 số mặt hàng chúng tôi đưa ra buôn bán như vũ khí, vải và muối.
- Ngoài ra nếu như áo giáp chúng tôi trên thuyền có vài bộ làm mẫu về mẫu áo giáp mới của chúng tôi để cho lính của ngài dùng, nó nhẹ hơn, rẻ hơn, độ bền chắc ko kém giáp vẩy cá dùng cho binh lính. Nhờ vậy mà các ngài có thể bớt tiền may áo giáp cho quân sĩ cũng như giảm nhẹ gánh nặng chi tiêu cho quân đội.
Anh Dương Vương:
-Thế thì tốt quá, nếu như có loại giáp như vậy thì chúng tôi cảm tạ.
-Thứ 2 việc kinh doanh độc quyền thì việc này khó dù ngài có lễ hậu. 2 vị cũng biết là nhu cầu của chúng tôi rấ lớn, 1 thương đoàn của 2 vị dù lớn cũng ko cung cấp đủ.
-Thứ 2 về mặt quốc gia ko đặt chung trứng vào 1 giỏ chắc các vị cũng hiểu, nhiều thương đoàn cạnh tranh trăm hoa đua nở, mỗi người mỗi cơ hội. Nếu như tôi như thế sẽ làm các thương đoàn khác lạnh lòng với triều đình, mà các vị vì buôn bán chúng tôi mà lỡ những vụ làm ăn khác .
Lão Chí :
-Đạo lí ko bỏ chúng rứng vào 1 giỏ chúng tôi hiểu. Bên chúng tôi cũng có câu nói : “ ăn hoài 1 món cũng ngán”, Tuy nhiên như ngài biết, trên đời có 1 món ăn hoài ko ngán đó là cơm gạo, thứ chúng ta hàng ngày ko thể thiếu mà con người cũng chỉ cần cơm với muối là hết bữa cơm.
-Giống như trong quân đội hay người dân cũng vậy, ko thể thoát khỏi ăn 2 thứ hàng ngày là gạo và muối. Quân đội có thêm 1 thứ khác là vũ khí, vũ khí chính là cơm của quân đội, quân đội của Cao Câu Ly hiện nay thường trực có khoảng hơn 30- 40 vạn quân, đó là tính hết cả lính đóng tại các thành trì. Lúc chiến tranh các ngài có thể huy động tráng đinh tòng quân huấn luyện, tôi cho cả số giải ngũ các ngài có gấp đôi quân số khoảng 60-80 vạn quân. Khi đi đánh nhau với quân địch thì giỏi lắm các ngài mang được 20-30 vạn quân để chặn địch, còn lại phải đóng tại các thành trì và bổ sung quân cho thiệt hại của đoàn quân chặn địch kia.
-Ví dụ khi đánh với Tùy, các ngài luôn phải huy động tổng lực khi quân Tùy sang xâm chiếm, khi nhận được tin đến lúc quân địch đặt chân đến biên giới thì họ phải chuẩn bị 6 tháng đén 1 năm, điều này gián điệp của nài chắc chắn sẽ báo ngài biết, các ngài có thể huấn luyện tân binh. Nếu như dưới thời gian này thì chúng mang khá ít quân nên các ngài ko phải huy động tổng lực để đánh, các ngài ko phải huy động lượng lớn tráng đinh tòng quân.
-Dù tổng lực hay ko tổng lực thì các ngài vẫn cần 1 lượng lớn vũ khí để thay thế ngay tại chiến trường để có đủ thời gian sửa chữa, rèn đúc lại các vũ khí bị hỏng để ko ảnh hưởng tới cuộc chiến. Dù các ngài có vũ khí dự trữ trong kho nhưng tôi hỏi thật nó có đủ cho cuộc chiến tiêu hao hay ko khi mà về mặt thay thế vũ khí hỏng thì Nhà Tùy có nhiều hơn các vị nhiều, chả lẽ các vị cho quân sĩ dùng đao kiếm hỏng chiến đấu hay sao. Chưa kể vũ khí còn mất mát trên chiến trường ko thu hồi được nữa chứ, 1 lượng người khổng lồ được huy động vào cuộc chiến thì số lượng vũ khí dùng để trang bij thôi cũng là con số thiên văn rồi chứ đừng chỉ nói đến số hỏng hóc.
-Thợ rèn khắp vương quốc các vị hợp cách thì có thể làm ra bao nhiêu vũ khí 1 ngày, mất bao lâu để trang bị cho toàn quân hay thằng ở nhà chỉ tập luyện đồ bằng gỗ còn vũ khí gửi hết lên chiến trường ngay sau khi rèn. Tôi nói thẳng với tốc đô rèn vũ khí của các vị, thì nói thật thời bình các vị chắc mất 10 năm mới trang bị đủ cho 30 vạn lính đó là tôi tính rộng rãi rồi.
-Muối cũng vậy, hiện tại các vị dân ko có đủ muối mà ăn, quân đội cũng chắt bóp muôi mới cho quân sĩ có muối ăn mà có sức. Muối hiện tại là độc quyền triều đình, cho dù nhập muối ngaoif cũng ko đủ và cực kì đắt , ko phải ai cũng có, 1 cân muối chắc cho cả gia đình 10 người ăn trong cả năm.
-2 vấn đề này chúng tôi có nguồn cung lớn có thể giải khát trong mùa hè cho bệ hạ. Về mặt độc quyền thì chúng tôi cũng ko cần độc quyền toàn bộ, đạo lí ai cũng có cơ hội chúng tôi hiểu nên chúng tôi cần đa số lượng mà các ngài mua bán chứ ko phải toàn bộ. Bệ hạ cứ cho 1 con số, xem chúng tôi có đáp ứng dược hay ko đã rồi chúng ta bàn tiếp
Anh dương vương nhìn qua vị cận thần 1 nói:
-Khanh nói đi.
Cận thần 1 nói:
-Phần tổng quản , Chí tổng quản chúng tôi về vũ khí cần ít nhất 500-1000 vũ khí các loại từ gươm, kiếm, giáo trong 1 ngày, đầu mũi tên thì là 3000-5000 đầu 1 ngày, cung nỏ 500 bộ 1 tháng, muối 1000 cân 1 ngày. Đó là số trong 1 năm của thời bình, còn thời chiến nhất là chiến tổng lực là gấp đôi hoặc gấp 3 lần con số đó, ko có số lượng cụ thể, chỉ là càng nhiều càng tốt.