-Trương Hành, ta biết ngươi luôn nghĩ cho dân chúng và đại Tùy, nhưng ngươi phải biết rằng hiện tại ko đánh Cao Câu Ly thì sau này ko có cơ hội nào tốt hơn để tiêu diệt chúng nữa. Chỉ cần diệt được Cao Câu Ly thì ta đảm bảo trong 20 năm tới chúng ta ko có ngoại xâm nữa. Cao Câu Ly giầu có, chỉ cần cướp được thì ta có thể xá miễn thuế trong dân chúng 5 năm mà vẫn có đủ tiền xây dựng và quân bị. Chúng ta đánh 1 trận này cho con cháu đời sau khỏi phải đánh trận, đánh 1 trận mà nước ta có vài chục năm ổn định phát triển thì tội gì ko đánh.
Trương Hành :
-Nhưng thưa bệ hạ
Dương quản nói:
-Đủ rồi! chúng ta phải sớm nhất đưa quân đánh Cao Câu Ly, nếu chờ thêm 1-2 năm nữa chúng hồi sức bằng đống của cải đó thì chúng ta muốn đánh cũng ko đánh nổi.
-Tất cả nghe đây. Ta lệnh cho Vũ Văn Thuật dẫn binh đánh Cao Câu Ly cả 2 đường thủy bộ, các ngươi cố gắng chuẩn bị lương thảo, khí giới ,dân phu trong thời gian sớm nhất mà đánh Cao Câu Ly.
Các đại thần hô:
-Rỗ thưa bệ hạ.
Trương Hành vẫn cố lần nữa mà nói:
-Bệ hạ! Lần xuất chinh này máu sẽ đổ nhiều và bất mãn trong dân chúng sẽ tăng cao chưa từng có đấy ạ.
Dương quảng ko nói gì, hắn phất tay cho chúng đại thần lui ra để hắn còn nghỉ ngơi sau cuộc nhậu và buổi họp bàn mệt mỏi, một số vị đại thần .
Còn nhân vật chính của chúng ta lúc này đang ngồi 1 chỗ mà đau với đớn vì hắn tính sai khi nhập nhầm dữ kiện lịch sử. Lần đầu tiên Dương Quảng đánh Cao Câu Ly vào tháng 2 năm 611, lần 2 vào 612, cả 2 lần là hơn 1 triệu quân. Hiện giờ , hắn làm Lưu Cầu cù nhây Quân Tùy nên lần 1 ko đánh đc, phải đánh luôn 2 lần, mà lần 2 này ít nhất phải đầu năm 612 lúc vừa vào mùa xuân quân Tùy mới có đủ thời gian tập trung lực lượng mà đánh. Thế là hắn làm lỡ mất 1 năm , Lịch sử lại vẫn đi vào những gì mà nó có thể xảy ra. Hăn đang ngồi nhà đấm ngực dậm chân , ngồi xem nguyên bộ Tùy đường diễn nghĩa cho đỡ chán và lượm nhặt kiến thức lịch sử.
Thôi kệ vậy, hắn ta ko biết Triều Tùy hiện giờ như thế nào nên cố gắng chờ cuộc chiến này diễn ra, chỉ cần Đậu Kiến Đức phất cờ khởi nghĩa là hắn cũng phất cờ khởi nghĩa luôn. Chỉ cần vài năm thôi là các cuộc khởi nghĩa chống nhà Tùy mọc lên như nấm, lúc đấy thì thoải mái mà hành sự. Thật sự hắn đang bị bó chân bó tay cực lắm do nhân sự hiện nay còn trẻ, Tuy trình độ cao so với thời này nhưng nó quá non trẻ và thiếu kinh nghiệm. Đất đai cắm dùi chưa có, làm cái gì cũng phải dấu dấu diếm diếm, ko làm lớn đc. Đơn cử làm sắt để rèn vũ khí thôi mà đã ko dám làm lớn, vì làm lớn khác nào tạo 1 vùng khói mù mịt, khác gì lạy ông con ở bụi này. Trồng lúa gạo cũng vậy, ko dám làm lớn để tích lũy lương thực mà phải dấu diếm từng chỗ , ko bị phát hiện thì chết cả đám.
Hiện nay cái trấn chỗ hắn đã bị hắn khống chế hoàn toàn trong tay, hắn đi vào đấy như đi chợ, cái thành này quân lính người Việt đầu phục hắn, Tên quan huyện bị hắn biến thành con nghiện ma túy nặng, mà có phải chỉ có mình hắn đâu, Bân cho cả nhà thằng này nghiện ma túy, từ con trai đến vợ, lúc nào cũng có người theo dõi sát sao. Bân đi vào huyện đường mà ngồi hẳn chỗ chủ vị còn tên quan huyện phải quỳ mà tiếp đón, Sĩ quan người hán thì dùng đủ mọi cách để lũ này phạm tội , thằng thì bệnh chết, thàng thì uống rượu say chết, thằng thì dánh nhau bị cướp giết. Chạy chọt quan trên, tên huyện lệnh lấy lí do cho người mình vào mà toàn người của Bân, người Việt 100%. Vì vậy mà cái thành này quân đội thuần 1 màu lính của Bân, giờ hắn mói thấy có đất cắm dùi nó tốt cỡ nào khi mà cái thành này và những vùng đất xung quanh thành 1 công trường, thành 1 nơi mà Bân có thể thoải mái mà thi triển công việc.
Nói đoạn mấy cái làng giàu có nhiều kẻ liên hệ mật thiết với quân Tùy,những gia tộc giàu có nắm quyền ngôi làng đã được Bân dựa vào mấy phim cung đấu để tiêu diệt đám này. Tất nhiên mấy trò trong phim cung đấu chỉ là trò vặt ở đây, thực tế nó loằng ngoằng hơn rất nhiều. Bân sau khi nghe xong còn phải chửi thề :
-What the Fuck ! phim ảnh lừa người.
Tóm lại đám này sau khi điều tra của Bân thì bọn chúng có những phe riêng biệt. Đầu tiên là loại biết thời thế, có công đánh giặc từ thời Lí Nam Đế, sau đó theo Triệu Quang phục khi Lí Phật tử thắng thì theo lí Phật Tử. Khi Quân Tùy bức hàng được Lí Phật Tử thì họ là những người đầu tiên cởi giáp về quê đầu hàng quân Tùy. Những người này biết đại thế mất, nước mất rồi, ý chí tan rã bèn quay về quê cũ, dựa vào tài sản tích góp được buôn bán mà giàu, lựa theo thời thế mà sống. Thứ 2 là loại chịu nhục nhưng vẫn nuỗi giữ lực lượng mà chờ thời cơ đến mà khởi nghĩa, loại này điền trang rất rộng , quân đội tư nhân riêng biệt, loại này nắm địa vị nkhas cao trong làng. Loại thứ 3 đầu hàng quân Tùy 1 cách triệt để, bọn này đầu hàng quân Tùy còn trươc khi lí Phật tử đầu hàng, làm tình báo cho chúng , giờ thì nhờ vào quân Tùy mà phất như diều gặp gió. Trong 3 loại này thì Loại thứ 3 Bân cố tìm cách tiêu diệt, loại thứu 2 thì lôi kéo bằng được, loại thứ 1 thì cố gắng sử dụng, vì loại này thì cứ tahwngf mạnh nó theo, gió chiều nào xuôi chiều ấy, giết ko đc mà ko giết cũng ko được. tốt nhất là cố gắng sử dụng triệt để giá trị thằng này. Tóm lại là sau 7 năm, hắn đã khống chế được cả cái huyện này, người của hắn ko phải sống chốn chui lủi sợ sệt nữa, cũng coi là có đất cắm dùi.
Tuy nhiên hôm nay, toàn bộ bộ ban ngành đi vào họp ngay huyện đường của cái trấn này để đi ra quyết định 1 vấn đề cực kì quan trọng đó chính là tuyên truyền. Ko có tuyên truyền thì ko tạo được làn sóng ủng hộ, vì ko ai biết đến mình, ko ai đánh thức lòng yêu nước khi con người ta bắt đầu quen với thân phận an nhàn.thân phận nô lệ nhưng vẫn có thể bình thản mà sống qua ngày. Người của Bân đã có thể đánh dấu mật thám mà các vị thái thú đi qua cái trấn này để đi nam, ngược bắc tìm hiểu thông tin về cái thương đoàn đã cung cấp vũ khí cho Lâm Ấp, hay chủ đạo những cơn sóng ngầm trong thời gian gần đây của các cường hào người Việt.
Đúng vậy, các quý tộc người Việt hiện nay đã ko còn danh xưng này nữa vì nó tồn tại từ thời Hùng Vương tới sau này, ý nghĩa của nó phai nhạt rất nhiều. Sau thời Hán, mấy cái danh xưng này chả còn tác dụng mẹ gì nữa, lúc này các quý tộc người Việt biến đổi mình thành cường hào, 1 dạng lai giữa quý tộc và địa chủ cho phù hợp xu thế. Cái thứ cường hào này suốt hơn 1000 năm sau làm khổ biết bao triều đại phong kiến Việt Nam , muốn dẹp cũng ko dẹp được, muốn trấn áp cũng ko được vì bẩn thân vua chúa cũng xuất thân từ cường hào mà ra cả.
Anhr của đám này được phân phát cho tất cả các cứ điểm tình báo của hắn, để nhận diện mặt mũi. Thằng nào cần phải chết thì có ngay đội điện báo báo cáo đi hoặc báo cáo về, chính vì vậy mà các Thái Thú thông tin mù tịt , có cũng chỉ là những thông tin sai lệch. Chính vì thế mà các thái thú cáo gìa tại đất Giao Châu này càng sợ, chúng cực kì sợ , có thông tin là còn may, ko có thông tin tức là cả hệ thống tình báo bị diệt. Kẻ có thể làm đến bước này thì thế lực, sự xâm nhập lớn đến mức nào nữa chứ, chúng đang đối đầu với 1 con ngáo ộp trốn trong bóng tối luô ra những chiêu cắt tỉa bọn chúng dần dần mà chúng vẫn chưa có cách nào chống lại vì ko có bất kì thông tin hay hình ảnh gì từ kẻ địch, chỉ nằm im chịu trận.
Quay lại với Công cuộc tuyên truyền của hắn đang bàn với mọi người gần đây, những lính của hắn đều được hắn dạy 1 lớp chính trị và tư tưởng. Hắn dạy về lịch sử chính trị, các bài học rút ra, dạy về lập trường chính trị, về tư tưởng Hồ Chí Minh, 1 phần chủ Nghĩa Mác – Lennin, hắn rất tâm đắc vì môn này hắn học thuộc dạng loại giỏi . Bân chưa dạy phần dân tộc và thuộc địa vội vì dạy phần này tuy dân tộc mình cứu được nhưng khi áp vào những dân tộc khác mà mình quản lí trong tương lai với những cái đầu đầy sạn của các cường hào họ hoàn toàn có thể áp dụng mà đòi độc lập. Nếu như vùng đất của hắn thành 1 nước và bao năm cày sâu vào đầu óc người dân thì dạy nó cũng ko muộn, dạy nó còn thắm tình yêu nước hơn. Nhưng nếu mà trong lúc lỏng lẻo, ai cũng muốn làm thổ hoàng đế, đất nước mình còn chưa thành hình vào trong tư tưởng người dân, thì dạy vào chả khác nào phá hết khối đại đoàn kết dân tộc mà hắn muốn sau này từ trong trứng nước. Điều này ko thể so sánh như thời Pháp thuộc được vì dù bị Pháp đô hộ thì đất nước ta đã thành hình in sâu trong tâm trí người dân cả ngàn năm, chưa kể ý thức dân tộc của dân chúng cực kì cao, thế nên khi cuốn dân tộc và thuộc địa phổ biến thì nó càng kích thích tinh thần yêu nước của người dân hơn.
Bây giờ hắn đang họp bàn về thể thức đáu tranh trên mặt trận tuyên truyền. Chữ quốc ngữ hiện nay chỉ có vùng hắn quản lí là có thể đọc được, dân số hiện nay tỉ lệ biết chữ còn ít hơn năm 45, lại đa phần là người Hán biết chữ Hán hiện nay, chưa kể số biết chữ người Việt cũng đa phần là cường hào hoặc những kẻ làm cho người Hán dù có tinh thần dân tộc hay không. Vì vậy mà Bân chơi trò truyền đơn thời chống Mĩ và truyền đơn thời chống Phát xít nhật đó là vừa dùng hình vẽ , vừa dùng chữ kết hợp tại tất cả vùng nông thôn hay các thành trấn. Chữ là dùng cho người biết chữ viết, còn tranh vẽ là cho người ko biết chữ biết và hiểu, nhờ vậy mà ai cũng hiểu được ý nghĩa, ai cũng hiểu được thông tin cần truyền đạt. Hắn cũng sẽ cho người của hắn đọc mấy tờ truyền đơn theo kiểu ngồi nơi trà lầu, xó chợ nói chuyện phiếm để phân tích, đọc hiểu cho mọi người nghe, cả dân thường lẫn thị dân, cả người có tiền hay nghèo. Với cái thói ngồi lê mách lẻo, cái thói kể chuyện chém gió truyền nhanh ngang mạng internet của người Việt được thừa kế từ tổ tiên thì thông tin tuyên truyền của bọn hắn truyền khắp xứ giao châu này chỉ trong thời gian ngắn. Người của hắn ở rất nhiều nơi, có thể dùng cả những thương đoàn của hắn tỏa đi khắp cái xứ này mà rải truyền đơn 1 cách bí mật mà không ai biết.
Nhưng cũng từ đây hắn biết hắn sẽ bị lộ ra ánh sáng, hoạt động tuyên truyền lần này hắn sẽ mất nhiều nhân viên tình báo vì chính bọn tình báo của các thái thú cũng sẽ hoạt động mạnh nơi là sân nhà bọn chúng. Chưa kể lúc này hắn sẽ bị nhiều nhân viên phản bội do không chịu được đòn roi hoặc dụ hoặc của đám thái thú kia đưa ra. Nhưng Bân đã từng lường trước tình hương này lâu rồi, kinh nghiệm đọc tiểu thuyết hay xem hồi ký của các vị tướng tình báo nổi tiếng Việt Nam cũng như xem phim ko phải chỉ chưng cho có. Những thể loại này nó có thể nói quá hoặc ko đúng sự thật cũng như nói giảm nói tránh, nói thiếu, tuy nhiên nó vẫn đưa ra các tình huống mà các cơ quan tình báo đã quá rõ, cho dù có nói cũng chả sợ lộ bí mật vì nó chẳng còn là bí mật nữa rồi, vì vậy mà 1 phần những tình huống ở đây là thật có thể học hỏi. Hắn chỉ điều 1 số người làm trưởng cụm tình báo, còn lại là những tình báo được phát triển bởi chính nhân viên này. Đội này ko biết mặt đội kia, chỉ trừ khi cần thâm nhập chỗ quan trọng mới cần nhân viên chủ chốt mới vào. Nơi đào tạo thì ngoài 1 số người biết , còn lại ko 1 ai biết được vì khi được mang về đây đào tạo tình báo chuyên sâu những người được giới thiệu triển vọng có khả năng phát triển thì tất cả được bịt mắt, đánh thuốc mê và đưa đi nơi khác mà không phải căn cứ chính. Có thằng còn đưa đi vào hẳn trong miền trong hay vùng biên giới giáp Lào, vì vậy chỉ khi người căn cứ chính cũ phản bội thì Khâu Hòa mới biết được vị trí còn ko họ đều có đường thoát riêng lập ra thành công trước khi tuyển người mới làm chân rết để có cơ hội trốn đi cao hơn.