Tháng mười đạp lên đuôi tháng chín đã đến, trường học bắt đầu nghỉ Quốc Khánh.
Dụ Minh xem như là thanh mai trúc mã của Mộ Gia Hủ, quan hệ cũng không tệ, cậu ta học ở đại học A cách đây khá xa, bình thường thời gian hai người gặp nhau không nhiều. Lần này cậu đến chơi, đương nhiên Mộ Gia Hủ rất vui vẻ, sáng sớm đã đến trạm xe để đón Dụ Minh, hai người dạo chơi một vòng quanh thành phố A, Mộ Gia Hủ lại đưa cậu ta đến trường học đi dạo.
Tả Ngạn không nghỉ Quốc Khánh, lúc còn đang nghĩ có nên hẹn cô gái nhỏ ra ngoài đi chơi không thì nhìn thấy Mộ Gia Hủ kéo một nam sinh khác đến, mặt anh lập tức sa sầm.
Một Gia Hủ cũng không nghĩ đến anh sẽ trực, khi thấy anh còn có hơi luống cuống, ngày đó sau khi anh hỏi câu đó, Mộ Gia Hủ không trả lời, chỉ cười ha ha cho qua. Nhưng trái tim lại như một mặt biển tĩnh lặng bị ném mấy cục đá xuống, nháy mắt từng tầng sóng rung động cuộn trào.
Sợ rằng anh đang thật lòng, cũng sợ anh chỉ đang nói đùa.
Sau khi điều tiết tâm lí, Mộ Gia Hủ mỉm cười tươi, chào hỏi với anh một tiếng: “Hi!”
Nhưng không ngờ vẻ mặt của Tả Ngạn lại lạnh lùng mà trước đó chưa từng có, đường cằm kéo căng, trong con ngươi là sự lạnh rét.
Đầu tiên là Mộ Gia Hủ hơi sững sốt, mới ý thức được ánh mắt anh đang chú ý đến Dụ Minh phía sau lưng cô.
“Cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi đưa cậu ấy đến thăm quan trường học một lúc.”
Khuôn mặt Tả Ngạn không có cảm xúc gì: “Người ngoài không thể đi vào trường học.”
Mộ Gia Hủ kinh ngạc, “Vậy để cậu ấy điền tin tức về bản thân đi, có được không?”
“Không được, lượng người trong Quốc Khánh rất lớn, quy định của trường học nghiêm.”
Rõ ràng trước đó hai người đã có thể nói chuyện trời trăng mây đất, nhưng bây giờ lại không còn chút cảm tình như khi đó nữa, trong lòng Mộ Gia Hủ bừng lửa giận, kéo Dụ Minh xoay người rời đi.
Còn Tả Ngạn phía sau lưng, tay nắm chặt, thở dài một hơi nhỏ rất khó để phát hiện.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đưa cậu đi ăn chút gì đó trước đã, sau đó vòng về một cửa khác.”
Khuôn mặt Dụ Minh đầy vẻ hóng hớt: “Người đàn ông vừa rồi thích cậu à?”
Mộ Gia Hủ chợt dừng bước, lạnh lùng nói: “Cậu đừng nói nhảm!” Sau đó tiếp tục tức giận đi về phía trước.
Dụ Minh đứng tại chỗ, âm thầm đếm ngược.
Thời điểm đếm đến một, quả nhiên Mộ Gia Hủ hung hăng đi ngược trở lại, ngửa đầu hói: “Tại sao cậu lại cảm thấy anh ta thích tớ?”
“Ánh mắt của anh ta đó, rõ ràng là ghen, hận không thể xé xác tớ đấy.”
Hồi tưởng Tả Ngạn tràn đầy địch ý vừa rồi, Dụ Minh không rét mà run.
Lúc ăn cơm, Mộ Gia Hủ kể lại câu chuyện một cách đơn giản cho Dụ Minh nghe, vẻ mặt rất phiền muộn.
Dụ Minh ăn xiên nướng: “Vậy cậu cũng thích anh ta sao?”
“Tớ cũng không biết.” Mộ Gia Hủ chống cằm, “Tớ còn chưa từng nghĩ đến việc yêu đương với đại ca xã hội đen.”
“Vậy cậu có thể xem xét thử đi, cảm giác rất kích thích.”
Mộ Gia Hủ liếc mắt nhìn cậu ta, biểu cảm như có điều suy nghĩ.
Mộ Gia Hủ không yên lòng đi chơi với Dụ Minh ba ngày, sau khi tiễn cậu bạn đi, chạy thẳng đến cửa đông.
Tả Ngạn không có ở đây.
Cô lại chạy đến ký túc xá của anh, cửa đã khóa chặt.
Mộ Gia Hủ chỉ có thể đợi đến hôm sau lại đến, nhưng kết quả vẫn giống như vậy.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ, cô đứng ngồi không yên, đi hỏi thăm chú bảo vệ, chỉ biết Tả Ngạn đã xin nghỉ, thậm chí anh đã đi đâu, chú ấy cũng không biết.
Mộ Gia Hủ cảm thấy cực kì mất mát, nghĩ rằng có phải Tả Ngạn cảm thấy mình lả lơi ong bướm, gây thương tích vì tình không?
Mấy ngày nay, đầu óc cô đều rối loạn thành một mớ, ngay lúc này mà còn có người đến tham gia náo nhiệt hết lần này đến lần khác.
Buổi tối hôm nay, cô đang ở ký túc xá xem phim, đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng loa kèn gào thét, âm thanh có hơi thô ráp, cô nghe một hồi lâu mới có thể nghe rõ là đang gọi tên mình.
Nhìn xuống từ sân thượng, trên mặt đất là một hình trái tim được xếp từ cánh hoa hồng, có một nam sinh đứng ở giữa, mặc một bộ đồ giả trang thành chú gấu, đang cầm loa tỏ tình.
Xung quanh nhanh chóng có một vòng người bao trùm, âm thanh mập mờ ồn ào thay nhau vang lên.
Một Gia Hủ không ném người này đi được, quyết định đi xuống dưới ngăn lại.
Chờ đến khi cô đi xuống, nam sinh đó đã không nói nữa, nơi vốn chỉ có một người đứng, bây giờ đã có hai người. Mộ Gia Hủ cho rằng mình hiểu lầm, lúc định trở về, thì phát hiện một người khác, là Tả Ngạn, người mà cô đã tìm mấy ngày nay.
Anh mặc áo đen và quần đen, cả người sạch sẽ gọn gàng, đứng trước mặt cậu sinh viên kia tạo cảm giác cực kì áp bức.
“Làm sao, tôi tỏ tình cũng không được à?” Nam sinh lấy hết can đảm hỏi.
Tả Ngạn tắt chiếc loa đi, già dặn kinh nghiệm đáp: “Người khác có thể”, anh hết cằm về phía Mộ Gia Hủ, “Cô ấy thì không thể.”
Mộ Gia Hủ cảm giác trái tim mình run lên bần bật.
Quản lí ký túc xá cũng đi ra cản lại, học sinh vờ làm chim bay đi.
Tả Ngạn kéo Mộ Gia Hủ đến một nơi không có người, xoay người, tức giận mỉm cười: “Em được lắm, cùng lắm anh chỉ mới đi có mấy ngày, em đã tìm cho anh hai tên tình địch!”
Mộ Gia Hủ có hơi chột dạ: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Tả Ngạn đến gần, con ngươi đen nhánh khóa chặt cô lại: “Thật sự không hiểu à?”
Một Gia Hủ lắc đầu.
“Anh thích em, không nhìn ra hửm?”
Trong đầu cô vang lên tiếng “bùm” của pháo bông nở rộ, cảm giác ngọt ngào lan tràn khắp cơ thể và tứ chi.
Mặc dù đã sớm suy nghĩ đến điều này, nhưng khi chính tai mình nghe được, Mộ Gia Hủ vẫn có cảm giác tựa như đang nằm mơ.
Cô kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên, nói lầm bầm: “Làm gì có ai tỏ tình như anh đâu?”
“Anh là người cao lớn khô khan, sẽ không làm mấy trò lãng mạn, nếu em thật sự thích những thứ kia, anh sẽ làm cho em, vừa khéo vẫn chưa được thu dọn lại đâu.”
Tả Ngạn dứt lời thì định đi, Mộ Gia Hủ vội vàng kéo anh lại.
“Em không thích, ấu trĩ chết được.”
Tả Ngạn cười như không cười nhìn cô, lúc này Mộ Gia Hủ mới ý thích được mình còn đang nắm cổ tay anh, buông ra như thể bị điện giật.
Không khí như thể ngưng đọng lại, chỉ nghe thấy tiếng huyên náo cách đó không xa.
“Anh nói thật đó, anh rất thích em, em cân nhắc thử xem.” Trong giọng nói của Tả Ngạn mang theo mấy phần ý cười, nhưng vẻ mặt lại có sự nghiêm túc chưa từng có trước đây.
Mộ Gia Hủ “à” một tiếng, cúi đầu giả bộ làm đà điểu.
Nhưng hai lỗ tai nhỏ ửng đỏ lộ ra đã bán đứng cô, Tả Ngạn không vạch trần.
“Suy nghĩ xong thì gọi điện thoại cho anh, gần đây có thể anh sẽ không ở trường học.”
Mộ Gia Hủ “phắt” cái ngẩng đầu lên: “Anh muốn đi đâu?”
“Anh từ chức công việc bảo vệ này.” Tả Ngạn mỉm cười không chút thiện ý, “Tiền lương quá thấp, sợ rằng không nuôi nổi bạn gái.”