Giờ ra chơi, Hoàng An dọn dẹp sách vở chuẩn bị đi đến văn phòng của thầy chủ nhiệm dự định hỏi thầy một số hướng đi chi trường đại học mà cậu còn chưa rõ. Thấy cậu đứng dậy muốn đi thì Đông Anh gọi lại.
"Lớp trưởng, lớp trưởng ra ngoài hả? Mua đồ dùm em được không?"
"Mua gì?" Hoàng An hỏi cô.
"Mua dùm em chai chanh muối nhé, em làm nốt bài tập tiết sau đã, hôm qua em làm sót mấy bài". Đông Anh gấp gáp nói.
"Ừ, làm đi!" Hoàng An gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cậu đi sang căn tin trước mua cho cô một chai chanh muối, khi đang định đi tìm thầy thì cậu nghĩ sẽ mất thời gian, trùng hợp có một cậu bạn cùng lớp đi ngang, cậu gọi bạn kia lại.
"Tùng, có vào lớp không?"
"Có á!"
"Đưa chai nước cho Đông Anh dùm tôi nhé!"
"Ồ, được rồi!"
Hai người trao đồ vật cho nhau rồi cậu đi vè hướng văn phòng. Đông Anh trong lớp đang cắm đầu làm bài thì nhận được chai nước đặt trên bàn.
"Anh An nhờ tôi đưa cho Đông Anh đó". Tùng đặt chai nước xuồng rồi nói.
Đông Anh ngơ ngác nhìn bạn Tùng rồi xoay ra sau nhìn cái bàn trống, cô hỏi.
"Ủa anh ấy đâu rồi?"
"Không biết, chắc thầy gọi. Tôi thấy đi lên văn phòng".
"À, cảm ơn Tùng nhiều nha!" Đông Anh cười cười nói lời cảm ơn.
Ngồi làm bài tập một hồi lâu thì phía sau cũng có động tĩnh, cô vội xoay người hỏi cậu.
"Lớp trưởng mới đi đâu vậy?
"Đi gặp thầy chủ nhiệm".
"À, nước bao nhiêu á em trả tiền!"
"Thôi Đông Anh uống đi, không có bao nhiêu đâu".
"Vậy lần sau em mời lớp trưởng nhé!"
Hai người nhìn nhau cười cười, Đông Anh thấy cậu nhìn mình đỏ mặt xoay người lên.
Thời gian cứ dồn dập đã đến lúc thi học kì cuối năm diễn ra, vẻ mệt mỏi đều hiện rõ lên gương mặt của mỗi người. Thầy giáo đập bàn nghiêm túc nói.
"Được rồi, các em tươi tỉnh lên nào. Sau khi thi xong nhà trường vó tổ chức hoạt động ngoại khóa, lớp mình có muốn tham gia không?" Thầy giáo hỏi.
"Là đi đâu thầy?" Các bạn trở nên hào hứng.
"Đi Đà Lạt!" Thầy trả lời.
Cả lớp ồ lên một cái rồi cùng nhau đồng thanh trả lời: "Đi ạ!"
Thày chủ nhiệm cười, thầy biết thừa cái lớp này, một lớp thích chơi hơn thích học nhưng thành tích học tập lại từ khá đến giỏi không hề bị ảnh hưởng nhiều nên thầy cũng không ý kiến gì về việc ham vui của tụi nhỏ.
"An! Lần này em cũng tham gia để phụ thầy quản lớp!"
Thày hướng mắt đến cậu ngồi ở phía cuối lớp, cậu gật đầu đồng ý.
"Đi hai ngày một đêm nên mấy đứa nhớ chuẩn bị đồ đạc nhé, dự kiến cuối tuần sau sẽ đi. Sau khi ngoại khóa kết thúc thì sẽ tổng kết và kết thúc năm học luôn nhé!"
"Dạ!" Cả lớp đồng thanh.
Đến ngày đi, những chiếc xe khách lớn đã dừng trước cổng trường. Hoàng An cầm trên tay danh sách lớp điểm danh từ người lên xe. Đông Anh tên đầu danh sách nên được ngồi phía trước, và đó cũng là điều may mắn vì cả lộ trình đi Đông Anh cứ mơ màng vì bị say xe.
Khi Hoàng An hoàn thành việc điểm danh, cậu báo cáo lại với thầy giáo rồi lên xe. Lúc này trên xe đã ngồi chật chội, chỉ còn vị trí bên cạnh Đông Anh là trống, cô nhìn cậu cười cười ra hiệu ngồi cùng. Cậu liếc nhìn toàn bộ xe một cái rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Thấy Hoàng An ngồi cạnh Đông Anh, tụi con gái nhóm Thúy Kiều cười khúc khích.
Chuyến đi khá dài, mọi người khởi hành từ 4 giờ sáng, tầm khoảng 10 giờ họ mới đến được điểm đến. Theo sự hướng dẫn của giáo viên mà mọi người nhanh chóng đem đồ đạc cất vào phòng nghỉ và nhanh chóng trở lại khu vực tập trung.
Nơi họ đến là thác Dantanla, mọi người chia từng lớp thành nhiều khu khác nhau để trải nghiệm, vừa có giáo viên giám sát vừa có đội ngũ của hướng dẫn viên du lịch bảo đảm nên mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Mọi người được giới thiệu về các thông tin, cũng như các truyền thuyết ở thác Dantanla, khi đến đứng trước thác nước hùng vĩ, có bạn học đã hỏi.
"Thầy ơi em thấy có bán vé vượt thác, tụi em tham gia được không thầy?"
Thầy giáo nhìn học sinh của mình, thầy cũng biết tụi nhỏ này ham vui bằng con mắt, với tính cách của tụi nhỏ này muốn bắt tụi nó đứng im cũng không được.
"Có, nhưng phải thực hiện theo từng lớp, lớp mình muốn tham gia thì thầy đăng kí với ban phụ trách, hiện tại thầy chưa thấy có lớp nào tham gia cả. Hơn nữa nếu muốn tham gia vượt thác các em phải tuân thủ các nguyên tắc an toàn và giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ sự an toàn của tất cả các thành viên trong lớp thì mới được tham gia".
"Dạ!" Cả lớp đồng thanh.
Thầy chủ nhiệm nhanh chóng đăng kí cho lớp 11D tham gia vượt thác, là lớp đầu tiên tham gia nên công tác chuẩn bị cũng làm cho những lớp khác chú ý. Cả lớp cùng chụp hình kỉ niệm rồi chuẩn bị theo lời hướng dẫn của người lớn bắt đầu đi.
Bắt đầu từng nhóm bốn người, đa số các bạn nam sẽ chủ động ở vị trí hai bên rìa để các bạn nữ vào giữa. Đông Anh không vội đi mà chỉ đứng cạnh bên Hoàng An một bước cũng không rời. Vì là lớp trưởng chăm nom lớp nên cậu ở lại đi lượt cuối nhầm đảm bảo các bạn đều đã thành công.
"Ba bạn cuối cùng!" Thầy giáo gọi.
Đợt cuối là Hoàng An, Đông Anh, một bạn nữ khác và thầy chủ nhiệm. Khi vừa bước xuống dòng nước cô níu lấy góc áo cậu, giọng run rẩy nói.
"Dắt em đi cùng được không?"
"Đông Anh sao vậy?" Thấy cô hơi khác thường, cậu hỏi.
"Em không biết bơi, có chút sợ!"
"Không biết bơi sao Đông Anh không nói để không cần tham gia?"
"Em thấy cả lớp rất hào hứng, em không dám nói..."
Hoàng An hơi bất lực nhìn cô, cậu thở dài rồi nhẹ giọng nói.
"Thôi được rồi, đi gần vào".
Cậu nắm tay dìu cô đi ra đoạn dốc để trèo lên. Một tay Đông Anh cầm chặt dây đeo, tay còn lại nắm chặt lấy tay cậu. Dòng nước chảy quá mạnh, nước bắn tung tóe vào mắt của cô, Đông Anh nhắm tịt mắt lại nói với cậu.
"Hoàng An, từ từ, cay mắt quá!"
Cậu dừng lại, đứng chắn trước dòng nước cho cô.
"Nước mạnh quá!" Cô nói.
"Đông Anh đi phía sau tôi đi".
Hoàng An đổi vị trí sang phía trước che chắn dòng nước cho cô phần nào, tay cậu còn cầm phòng hờ sợi dây đeo của cô. Đông Anh đi theo từng bước chân cứng cỏi của Hoàng An, cô nghiến răng dồn hết sức.
Hoàng An len được lên đến trên thác, nắm chặt dây đeo rồi xoay người lại, đứa bàn tay của mình ra trước mặt cô. Đông Anh thấy vậy liền đưa tay nắm lấy, Hoàng An dùng lực kéo cả người cô lên.
Cô đặt hai tay lên vai của cậu thở dốc, mắt còn chưa thể mở hoàn toàn được vì nước quá nhiều mà nói
"Cảm ơn lớp trưởng!"
Hoàng An dùng mu bàn tay của mình lau đi những vệt nước trên mi mắt của cô, do nước vào mắt quá nhiều nên mắt cô đã đỏ hoe.
"Đi vào trong đi!"
Hoàng An đỡ eo cô đứng dậy, nhân viên hướng dẫn chỉ đường cho cô vào bờ. Hoàng An di chuyển sang bên cạnh đỡ lấy bạn nữ còn lại vừa đến được trên dốc còn mới từ từ đi vào bờ sau cùng. Vậy là lớp 11D thành công vượt qua thử thách.
Mọi người thay đồ ra hết và tiếp tục tham gia tiếp một số hoạt động đến hết buổi chiều.
Buổi tối mọi người trở lại nhà nghỉ, tắm rửa thay đồ ra hẳn rồi cùng nhau ăn thịt nước giữa đêm lạnh. Cả lớp ngồi quay quần cùng nhau, ngủ một đêm thì sáng mai họ sẽ khởi hành về lại thành phố Hồ Chí Minh.
Thầy giáo đùa với mọi người.
"Tối nay phòng ai nấy ngủ, tôi mà phát hiện các cô cậu làm gì mờ ám thì đây sẽ là lần cuối được tham gia hoạt động ngoại khóa đó nhé!"
"Thầy yên tâm! Tụi em là gia đình, không có mấy chuyện đó đâu. Mà lớp mình chỉ có hai người đang mập mờ thôi chứ có ai yêu đương đâu mà thầy lo". Bạn học trong lớp đùa giỡn.
"Ồ! Lớp mình hai bạn nào đang mập mờ đó?" Thầy hỏi lại.
Cả lớp không ai trả lời nhưng ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Hoàng An và Đông Anh đang ngồi cạnh nhau. Đông Anh ngơ ngác nhìn mọi người.
"À, thôi mấy đứa ở chơi đi, thầy đi công chuyện một chút, 9 giờ là vào phòng ngủ hết nhé, tôi đi kiểm tra từng phòng đó".
"Đi gọi điện thoại cho vợ thầy hả thầy?" Bạn học hỏi lớn.
"Tôi kiểm tra phòng anh đầu tiên!" Thầy cười khà khà rồi cầm điện thoại rời đi.
Mọi người lại quay về với ăn uống, Đông Anh không ăn gì mà chỉ ngồi suy tư. Hoàng An thấy vẻ mặt cô không được tươi tắn nên đã hỏi.
"Đông Anh làm sao vậy?"
"Em thấy hơi mệt, chắc tại lúc vượt thác ngâm nước nhiều á!"
"Vậy có cần uống thuốc không?"
"Thôi không uống, ngồi nghỉ một chút sẽ hết".
Hai người lại im lặng, lát sau cô chỉ về một hướng rồi hỏi.
"Chổ mở đèn sáng đó mình ra chơi được không lớp trưởng?"
Hoàng An nhìn theo hướng cô chỉ, là một vườn hoa lớn nở đủ loại màu sắc.
"Chắc là được". Cậu bâng quơ trả lời.
"Em muốn đi thử quá, lớp trưởng đi cùng em nhé!"
Hoàng An suy nghĩ một hồi cũng đồng ý.
Hai người cùng nhau rời đi, một vài bạn trong lớp cũng thấy nhưng họ cũng không nói gì. Hai người bước đi cùng nhau, họ phải đi một quãng đường nữa mới đến được vườn hoa.
"Lớp trưởng!" Cô gọi.
"Ừ?"
"Lớp trưởng có biết không?"
Họ đã đứng trước vườn hoa cùng ngắm nhìn những bông hoa khoe sắc dưới màn trời đêm.
"Biết gì?" Cậu hỏi.
"Em thích anh!" Đông Anh dõng dạc nói.
"Từ lầu đầu tiên đã thấy thích anh, sau khi tổng kết về thì em sẽ trở lại Quảng Bình suốt mùa hè, không gặp lớp trưởng mấy tháng có hơi không quen, nên em muốn tìm lí do chính đáng để có thể làm phiền anh cả mùa hè này!"
Cô xoay sang nhìn cậu, bất ngờ là cậu cũng đang nhìn cô. Hoàng An im lặng nhìn vào mắt cô.
"Lớp trưởng có đồng ý hẹn hò với em không?"
Hoàng An nhíu mày, cậu quay mặt đi hướng khác thở dài, trái tim Đông Anh như treo lơ lửng cứ nghĩ là cậu từ chối thì Hoàng An lại hỏi.
"Đông Anh không chê tôi nghèo sao?"
Cô ngạc nhiên nhìn cậu, coi lắc đầu.
"Em thích anh vì em nhìn nhận toàn bộ con người của anh nên mới thích anh chứ không nhìn vào gia cảnh của anh".
"Nhưng trong tay tôi không có gì hết, sẽ không mang lại niềm vui cho Đông Anh đâu!"
"Niềm vui là do mình tạo ra, đâu phải vật chất có thể tạo ra niềm vui đâu?"
"Đó là vì Đông Anh chưa từng trải qua nghèo khó!"
Câu nói của cậu làm cô im lặng, cô suy nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp.
"Niềm vui mà em muốn nằm trên người của anh, còn nếu muốn niềm vui từ vật chất thì em có thể tự mình đạt được".
"Tôi chỉ sợ mình sẽ làm cho Đông Anh thất vọng".
Trong mắt cô có một tia vui vẻ, cô nắm lấy một ngón tay của cậu, tươi cười mà nói:
"Không thất vọng! Chúng ta cùng nhau tiến lên có được không?
Hoàng An nhìn gương mặt tươi cười của cô, trong lòng câu đang phân vân liệu mình có xứng với cô ấy không? Liệu mình có xứng đáng có được nụ cười này không? Bản thân cậu cảm thấy mình không xứng chút nào. Nhưng tâm trí của cậu vẫn muốn nắm bắt điều này, cậu cũng muốn quan tâm, che chở cho nụ cười này, cho người con gái này.
Cậu xòe bàn tay ra đan vào những ngón tay của Đông Anh, ánh mắt cậu kiên định nói với cô.
"Đông Anh chờ tôi thành công nhé!"
Đừng bỏ tôi lại một mình như cách bà đã bỏ tôi đi.