Khế Ước Máu: Chồng Quỷ

Chương 17: Tâm ma



Hắn nhìn vong hồn của Dương Uyển Chi mờ mờ nhạt nhạt, hắn nhận ra đây chỉ là một phần hồn bị lưu lạc của cô. Có lẽ lúc rơi xuống nước do quá sợ hãi nên một phần hồn mới bị xuất ra khỏi xác và lưu lạc đến đây.

Hắn đi tới góc phòng, đứng đối diện cô.

La Mục Khải chú ý đến bờ môi của cô, cái tên chồng kia cũng đã hôn rất nhiều lần vào chỗ đó nhỉ.

Hắn cũng muốn thử cái cảm giác ấy.

La Mục Khải đặt tay lên đỉnh đầu của cô, từ trong lòng bàn tay của hắn phát ra thứ ánh sáng màu đỏ huyền ảo. Đợi ánh sáng đó tắt, hắn mới bỏ tay xuống.

Dương Uyển Chi tiếng tới ôm cổ hắn, cô nhón chân như một con robot máy móc hôn môi với hắn. La Mục Khải nhắm mắt ôm eo cô, hắn cảm nhận được đôi môi mềm mại của thiếu nữ, rồi cái lưỡi ướt át của cô trêu chọc hắn.

La Mục Khải bế cô lên sau đó đi về phía giường ngủ, đôi môi cả hai vẫn quấn lấy nhau không rời. Cô hôn môi xong lại dời nụ hôn lên má, rồi đi dọc một đường xuống cổ hắn. Chịu sự kích thích cực kì mới mẻ này hắn không nhịn được mà gầm nhẹ nơi cuống họng, từ trong cơ thể vốn lạnh hơn băng của hắn đột nhiên lại nhen nhóm một đóm lửa nóng rực.

Cô hôn lên yết hầu của hắn, thè lưỡi liếm liếm phần nhô ra đang chuyển động lên xuống của đàn ông.

"Thưa ngài Quỷ Vương đại nhân..."

La Mục Khải bừng tỉnh sau tiếng gọi của Bất Âm từ bên ngoài, hắn siết tay thành nắm đấm, Dương Uyển Chi liền biến mất như không khí ở trước mặt hắn.

Hắn nhắm chặt mắt.

Đợi tới khi hơi thở hắn dần ổn định lại, hắn mới cho Bất Âm vào.

Bất Âm nhìn thấy hắn khác lạ, nhưng cô không dám hỏi. Gần đây tâm trạng của La Mục Khải không tốt, hắn hay nổi nóng bất thường, ngay cả cô cũng không dám chọc giận tới hắn.

"Có chuyện gì?"

"Ở toà có vong hồn kêu oan, cho nên mời ngài đến đó xem xét một chuyến đây ạ."



"Ta đã biết."

Hắn lạnh nhạt đáp.

Thấy Bất Âm không đi mà cứ đứng nhìn mình, hắn mới đưa đôi mắt đỏ ngầu cùng lạnh nhạt lên nhìn cô hỏi còn có chuyện gì?

"Bất Âm đợi ngài cùng đi."

"Không cần, ngươi đi tới đó trước chờ ta."

"Dạ vâng ạ."

Cô là cấp dưới của hắn, nên phải nghe lời hắn. Cho dù không vui vẻ cũng không được phép tỏ thái độ. La Mục Khải là một ngài Quỷ Vương rất khó nắm bắt, chỉ cần phật ý hắn có thể hắn sẽ khiến cho người đó tan biến bất cứ lúc nào mà hắn muốn.

Đợi tới khi Bất Âm rời khỏi phòng, hắn mới thả một phần hồn của Dương Uyển Chi ra. Do chỉ là một phần hồn nên cô hoàn toàn không có bất cứ tri giác nào, mặc cho hắn điều khiển.

La Mục Khải nâng cằm cô lên, hắn cao ngạo đặt lên đó một nụ hôn rồi nói:"Đợi ta giải quyết công việc xong sẽ về với cô."

Sau khi hắn đã thoả mãn được niềm vui thích của mình, tâm trạng cũng tốt hơn mà rời khỏi phòng ngủ...

*

Dương Uyển Chi tỉnh lại vào sáng hôm sau, cổ họng cô đau đớn đến mức khiến cô nhăn mặt. Nghe thấy tiếng động cọt kẹt phát ra từ giường ngủ, Dung Thành ngồi ở ghế bên ngoài lập tức chạy vào.

Cô nhìn anh bằng gương mặt tái nhợt, anh mới chạy lại đỡ cô hỏi thăm:"Cô có sao không? Có đau ở đâu không?"

"Tôi... Tôi không sao, chỉ bị đau họng một chút xíu." Cô khều khào đáp.

Nghe thấy anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh sờ trán cô, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt lại dịu dàng khiến cho cô cảm động muốn chết.

"Hôm qua cô ngã xuống hồ nước, cũng may là tôi đến kịp."



"Cám ơn anh, cũng nhờ có anh nếu không tôi chết rồi."

Cô nhớ rất rõ đêm qua cô ngã xuống hồ không phải là do ngẫu nhiên, sơ ý. Cô rõ ràng nghe được tiếng gọi, điều đó xui khiến cô nhảy xuống hồ.

Dương Uyển Chi nhớ tới La Mục Khải từng nói về chuyện mượn xác hoàn hồn, đừng có nói là có thật nha!

Thấy mặt cô tái nhợt còn lộ ra vẻ đăm chiêu, Dung Thành mới nắm tay cô, anh trấn an:"Cô đừng ra bờ sông đó nữa, cứ ở nhà với tôi là an toàn thôi, không phải sợ."

Cô mím môi gật đầu.

Anh nói đúng, chỉ cần cô ở nhà với anh sẽ an toàn. Cô không hiểu vì sao, nhưng mà chỗ nào đó có Dung Thành xuất hiện thì chỗ đó không có ma.

*

La Mục Khải trở về phòng ngủ sau khi đã giải quyết xong công việc ở toà án. Hắn nhìn đông ngó tây chẳng thấy Dương Uyển Chi đâu, thấy vậy hắn đi xuống dương gian một chuyến để xem tình hình.

Nhìn thấy cô cùng người đàn ông nọ cùng nhau phơi quần áo, tự nhiên trong lòng hắn rất khó chịu, mà cảm giác khó chịu này hắn chưa từng có nhưng gần đây cực kì hay xuất hiện.

Cụ thể hơn là mỗi khi bắt gặp cô và người đàn ông kia.

Bất Âm cùng lúc đó đứng ở phía xa nhìn theo bóng lưng hắn, cô bậm môi hướng ánh mắt căm thù về phía Dương Uyển Chi.

Luồng âm khí toả ra từ phía sau Bất Âm, một con quỷ với hai cái đầu méo mó xuất hiện. Dạ Xoa phát ra tiếng ồ ồ ghê rợn, cả thân thể méo mó trông chẳng ra con người.

"Chủ nhân ngài cần tôi làm gì cho ngài."

Cô giương mắt về phía Dương Uyển Chi, làm động tác siết bàn tay. Dạ Xoa hiểu ý liền nói:"Tôi sẽ hút lấy linh hồn của ả, chủ nhân cứ yên tâm."

"Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."