Khế Ước Máu: Chồng Quỷ

Chương 8: Kết hôn với xác chết



Dương Uyển Chi sợ hãi bò thụt lùi về phía sau, vong hồn người phụ nữ không đầu đi vào phòng cô.

"Các người... Các người rốt cuộc muốn cái gì hả?" Cô khóc thét, sau đó thì ngất lịm, sự việc này quá sức chịu đựng của cô.

Nửa đêm Dương Uyển Chi vì lạnh mà tỉnh lại, ma nữ không đầu vẫn ngồi bên cạnh cô. Mặt mày cô xanh mét, bọn họ lần lượt từng kẻ bám lấy cô để làm cái gì?

"Cô đừng sợ, tôi muốn giúp cô thôi." Ma nữ không đầu nói.

Vì không có đầu, thứ cô thấy chỉ là thân thể người phụ nữ trông cũng nhỏ nhắn và trẻ tuổi. Phần cần cổ bị chặt ngang vẫn còn dính đầy máu tươi, nó thậm chí còn chân thật hơn phim kinh dị nữa đấy.

Bàn tay lạnh toát của ma nữ ấy nắm tay cô, Dương Uyển Chi rùng mình rụt tay lại, cô sợ sắp tè ra quần tới nơi rồi.

"Cô chạy trốn đi, gã lúc nảy là một tên biến thái. Theo như tôi nghe ngóng được gã muốn cưới cô làm vợ đấy."

Đôi mắt của cô trợn trắng lên, thiếu chút nữa là chửi thề một tiếng. Gã chết rồi còn đòi cưới cô, nghịch lý gì thế?

"Hai ngày nữa mẹ gã sẽ đến hỏi cưới cô cho gã."

"Cha tôi sẽ không đồng ý đâu. Nhà tôi thiếu gì tiền, không cần thiết nhờ vào mấy cuốn hôn nhân vô bổ này để kiếm chát đâu." Hơn hết cô là vật tế của năm sau, nên cô không sợ.

Ma nữ không đầu nắm chặt tay cô gấp gáp nói:"Gã có khả năng khiến người khác đấy, do gã đã được hấp thụ quá nhiều âm khí của các oan hồn kia, sớm đã thành quỷ rồi."

(Khiến: Xui khiến người khác làm điều gì đó đúng với ý mình.)

Dương Uyển Chi càng nghe càng sợ, nếu như gã có khả năng đó vậy cô phải làm sao đây?

Trời gần sáng, ma nữ không đầu không thể ở lại lâu thêm mà phải đi trốn. Cô ta nói cô ta sợ ánh sáng, nên chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi.

Dương Uyển Chi cám ơn một lời, sau đó cô liền muốn gọi Quỷ Vương tới hỏi chuyện. Rốt cuộc hắn quản lý cái kiểu gì mà có một vong quỷ dữ tác oai, tác quái mà hắn cũng không biết?



Đúng là tắc trách mà!

Cô gọi mấy lần, phải nói đúng hơn là gọi cả ngày hắn cũng không chịu xuất hiện...

Cô mắng hắn, không biết hắn có nghe thấy không mà chẳng thấy tăm hơi.

Nhưng mà lời của ma nữ không đầu không sai một tí nào, sáng sớm nọ có một gia đình tới hỏi cưới cô cho một người đàn ông đã chết.

Dương Uyển Chi thấy gã quỷ kia đứng ở phía sau người phụ nữ là mẹ của gã, hai mắt gã trừng lên nhìn cô, sau đó khuôn miệng gã xuất hiện một nụ cười lên tới tận mang tai.

Cô sợ hãi gào lên.

Vì thế nên Dương lão gia lại đem bắt nhốt cô lại, gã thật sự có thể sai khiến người khác ư?

Trong lúc quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn

...Tạch...

Cửa phòng mở ra, mẹ của Dương Uyển Chi đi vào phía sau lưng bà chính là gã quỷ hôm nọ. Cô lùi về góc tường, lắc đầu mếu máo khóc trong sợ hãi.

"Uyển Chi con làm gì đấy?"

Mẹ của cô thấy lạ, con gái bà gần đây cứ giống như gặp quỷ.

Bà đi về phía cô, kéo cô đi lại giường ôn tồn nói:"Cái đứa bé ngốc này, sao mà mày ngu quá. Mẹ đang cứu mày đấy!"

"Mẹ em đang cứu em đấy, biết chưa?" Gã sờ lên gò má của cô, bàn tay gã lạnh ngắt và hôi thối, rồi lặp lại lời mẹ cô nói như đang trêu đùa.

Cô rụt người lại, lùi ra sau né tránh. Nước mắt rơi lã chả trên gương mặt xinh đẹp, cổ họng cô cứng lại, hoàn toàn không thể thốt lên bất cứ lời nào.

"Thay vì làm vật tế cho quỷ, mày lấy chồng chết thì may ra còn đường sống con ạ." Mẹ của cô nói cái gì cô hoàn toàn không nghe thấy, chỉ cảm nhận được lỗ tai ù ù, tim đập nhanh đến mức kiểm soát.



"Anh đi về chuẩn bị đây, ngài mai sẽ đến đón em nhé."

Gã cười xấu xa rồi biến mất.

Lúc này cổ họng cô mới hết nghẹn, cô thở hì hục siết chặt tay mẹ mình, khóc nức nở nói:"Gã đáng sợ lắm mẹ, con... Con thà làm vật tế chứ không lấy gã đâu. Mẹ, con không muốn lấy gã đâu."

...Chát...

Mẹ cô tát cô một cú rõ đau, sau đó bà đứng dậy khỏi giường, hừ lạnh nói:"Đồ ngu, tao cũng không muốn nói tới mày nữa. Cha đã quyết định gả mày đi, liệu thần hồn mà làm cho đúng nghe con."

"Mẹ, cứu con đi... Mẹ... Mẹ con không muốn đâu."

Cô ôm chân bà, nhưng Dương phu nhân không một chút lưu tình đá cô ra rồi căn dặn người hầu bên ngoài canh chừng cô cho kỹ. Lần này cô khó đường mà trốn thoát thật rồi!

Hôn lễ được diễn ra vào ngày hôm sau, Dương Uyển Chi bị chuốc thuốc mê bất tỉnh. Người hầu giúp cô thay quần áo cô dâu, trang điểm xinh đẹp và lộng lẫy rồi đặt cô vào trong một cỗ quan tài khiêng đi.

Cô tỉnh lại, toàn thân nặng như đeo một tấn sắt. Cô nhìn xung quanh, chỗ này là một gian phòng, trần nhà được bài trí toàn vải đỏ treo ở khắp nơi. Dương Uyển Chi đang nằm trong một cái hộp ư, vì cô chỉ nhìn thấy trần nhà chứ không nhìn thấy xung quanh.

Mùi hôi thối bên cạnh bốc lên nồng nặc, cô quay đầu nhìn sang rồi bàng hoàng khi nhận ra mình đang nằm kế một cái xác chết.

Cô sợ tới mức hét toán lên, sau đó ngồi dậy muốn thoát khỏi đây. Rồi cô phát hiện một điều đáng sợ hơn nữa là cô và cái xác chết ấy dính chặt vào nhau, những sợi chỉ đỏ quấn lấy cô và cái xác ấy.

Cái xác ở tình trạng thối rửa và đang phân hủy, giòi bọ bò lúc nhúc khắp nơi toả ra mùi hôi thối nồng nặc. Cô che miệng lại ngăn chặn cảm giác buồn nôn, cô đang ở cái nơi quái quỷ gì thế này?

Dương Uyển Chi nhích người, thật sự không ngờ đến bàn tay của cái xác ấy vì sự động đậy của cô mà rơi ra. Cả người cô toát mồ hôi lạnh, khi phát hiện ra mình đang nằm trong quan tài người chết.

...Rầm...

Cánh cửa bị đá ra, hướng theo đó Dương Uyển Chi nhìn ra bên ngoài.