Khế Ước Nhân Tình

Chương 17: bang Dục Hoả



Mạch Đình mở hộp gấm đỏ để trước mặt cô, là một sợi dây chuyền kim cương đá xanh,là kiểu dáng đang thịnh hành hiện nay lại còn là bản giới hạn toàn cầu được phụ nữ săn đón.

- quà của anh quý giá quá, em không dám nhận đâu.

Chiêu Dương đẩy chiếc hộp gấm trước mặt về lại cho Mạch Đình.

- quà đã mua em không nhận anh cũng không trả lại được hay tặng ai được vì anh đâu có vị hôn thê.

Mạch Đình rõ là đang nói bóng gió Phong Dật Hành.

- thế em nhận, đến sinh nhật của anh em sẽ trả bù lễ vật.

Chiêu Dương vui vẻ nhận lấy hộp gấm trên bàn.

Mạch Đình đứng dậy, cầm lấy sợi dây chuyền trên tay.

- trên cổ của em cũng không đeo dây chuyền, sợi dây chuyền này vừa thích hợp với chiếc váy của em. Để anh đeo lên cho em nhé !

Mạch Đình làm bất cứ hành động nào cũng đều đang cố ý khiêu khích Phong Dật Hành.

- thế phiền anh đeo lên giúp em.

Chiêu Dương cũng không nghĩ nhiều, để cho Mạch Đình đeo sợi dây chuyền cho cô.

Phong Dật Hành tức đến đỏ mặt, tay nắm thành quyền nhưng cố gắng giữ nguyên biểu cảm lạnh băng.

Mạch Đình vén tóc cô giúp cô đeo sợi dây chuyền, gương mặt vô cùng đắc ý nhìn Phong Dật Hành.

- Phong Dật Hành, quà của tôi đâu ?

Chiêu Dương nhớ đến Phong Dật Hành nói có bất ngờ dành cho cô nên chìa tay ra đòi quà.

- anh quên rồi, để hôm khác anh mua bù cho em.

Chiêu Dương bày ra bộ mặt đầy thất vọng.

Cô còn nghĩ sẽ có bất ngờ ai ngờ cũng bất ngờ thật.

" reng " điện thoại của Phong Dật Hành reo lên.



Anh đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.

" lão đại, có kẻ tuồng hàng của chúng ta ra ngoài. Đã tìm được hắn rồi nên xử lý thế nào đây ? "

" tôi sẽ về giải quyết, nhốt tên đó lại trước đi "

Phong Dật Hành cúp máy, trở lại phòng.

- anh có việc, cần xử lý ở bang hội. Không thể tiếp tục ăn cùng em và Mạch Đình, em và cậu ta ăn uống vui vẻ. Nhớ trở về sớm, anh chờ em ở nhà.

Phong Dật Hành nói rồi, dứt khoát quay người rời đi.

" xin lỗi anh, đã phụ lòng anh. Nhưng tôi không thể để anh yêu tôi được. " ý nghĩ trong lòng của Chiêu Dương.

~

Toà nhà cao ngất ngự trị tại phía Nam thành phố Nam Kinh chính là bang hội Vũ Phong. Người đứng đầu cầm quyền chính là Phong Dật Hành, ngoài việc kinh doanh đá quý và cổ phiếu lên sàn thì Phong Dật Hành còn là ông trùm trong bóng tối chuyên buôn bán vận chuyển vũ khí, đến cả quân đội còn phải làm việc với anh.

Phong Dật Hành ngồi trong phòng làm việc, trước mặt anh là một người đàn ông bị đánh đến mức không còn nhận ra hình dạng. Trên mặt hắn ta chi chít vết bầm tím lẫn máu tươi, đôi mắt thì sưng húp không còn nhận ra người trước mặt.

Hắn ta bị trói trong tư thế quỳ xuống, miệng hơi hé ra thở hồng hộc như sắp chết, máu tươi cùng nước bọt cứ chảy xuống sàn.

Tên này quá cứng họng, bị đánh đến mức này vẫn không chịu khai ra là hàng đã tuồn ra cho ai.

Phong Dật Hành tiến lại phía người đàn ông ngồi khụy gối xuống trước mặt hắn ta.

Anh cầm lấy cái kìm từ tay thuộc hạ, không nói không rằng liền tiến đến bóp chặt lấy miệng người đàn ông, tay phải đưa kiềm vào miệng bẻ một cái răng cửa của hắn ta ném xuống đất.

- nếu mày còn không chịu nói thì đến cả bàn tay mày tao cũng phế luôn.

Người đàn ông vẫn im lặng không hé nữa lời.

- giết hết gia đình nó cho tao !

Tên đàn ông bị đau liên tục vùng vẫy, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Vốn dĩ hắn ta không có ý định khai ra bất cứ điều gì, nhưng khi nhắc đến gia đình hắn ta bắt đầu trợn to mắt lên, cố gắng phát ra tiếng nói không rõ ràng.

- đừng...đừng động đến họ ...tao nói...mày tha cho gia đình tao...



Phong Dật Hành đứng dậy, dùng khăn lau sạch tay đầy máu, giọng trầm thấp lên tiếng .

- mày có tư cách bàn điều kiện với tao sao ?

Phong Dật Hành ngồi trên ghế, chân vắt chéo với bộ dạng ung dung.

- ban đầu tao...tao không dám làm tuồng hàng của mày ra bên ngoài...nhưng bên kia họ trả giá cao, gấp ba lần số tiền mà mày đã nói sau khi hoàn thành đơn hàng cho nên tao...tao mới vận chuyển một ít ra bên ngoài để bán cho họ.

Phong Dật Hành đối xử với bọn họ cũng không tệ, mỗi đơn hàng hoàn thành đều cho bọn họ một số tiền lớn, ngay cả khi không có hàng, anh cũng sắp xếp cho bọn họ một công việc ổn định trong tập đoàn.

Vậy mà những tên khốn vô ơn lại lén lút đâm sau lưng anh.

- mày bán cho ai ?

Tên kia do dự một lúc không dám nói, nhưng khi nghĩ đến cảnh gia đình có thể chết thảm vì mình nên đành cắn răng lên tiếng.

- Triệu Phi Vũ, bang Dục Hoả.

Phong Dật Hành giơ tay ra hiệu.

Hai tên thuộc hạ nhận lệnh nhanh chóng đi vào lôi người đàn ông ra ngoài.

- tra soát lại người của chúng ta một lần nữa, tên nào có dấu hiệu không trung thành thì giết hết.

Tiêu Dũ nhận được lệnh lập tức đi làm ngay.

Tiêu Dũ là anh trai ruột của Tiêu Dực. Cả hai anh em họ từ 15 tuổi đã theo Phong Dật Hành đến giờ đã hơn 12 năm.Cho nên Phong Dật Hành vô cùng tin tưởng anh em nhà họ Tiêu.

- còn nữa, cảnh cáo bọn chúng một phen.

- có nên để phu nhân biết kẻ thù của cô ấy là bang Dục Hoả hay không ?

Tiêu Dũ điều tra được vụ diệt tộc năm xưa của Chiêu gia có liên quan đến bang hội Hoả Dục, mà bang chủ của bọn họ lại là người bạn thân năm xưa của Chiêu Dương.

- không cần.

     Hết chap 17