Một hôn lễ hoành tráng, lớn nhất thành phố Nam Kinh được diễn ra ngay chính trung tâm thành phố trên đoạn
dudng A.
Tổng tài tập đoàn Phong Gia, Phong Dật Hành cùng với người thừa kế duy nhất của Chiêu gia, Chiêu Dương kết hôn.
Không những một cặp đôi, mà còn tận hai cặp đôi chú rể, cô dâu cùng xuất hiện.
Nhị thiếu gia Mạch gia, Mạch Đình cùng với tổng giám đốc của tập đoàn nước hoa Hạ Hạ, Hạ Duẫn kết hôn.
Song hỷ lâm môn !
Chú rể anh tuấn bất phàm, khí vũ hiên ngang; cô dâu cao quý, mỹ lệ động lòng người.
Hôn lễ được cử hành rầm rộ, toàn bộ giới doanh nhân, hắc bạch lưỡng đạo đều tham dự, xem sự kiện náo nhiệt hiểm thấy này!
Những chiếc xe sang trạng, những phiên bản limited mà chưa từng được thấy đều xuất hiện tại đoạn đường A này.
Đường xe chật kín, người người chạy ngang đều đưa mắt nhìn qua mà cảm thán. Là nhân vật như thế nào mới có thể tổ chức được hôn lễ như thế, còn mời rất nhiều người mẫu, minh tinh hàng đầu cả nước đến tham gia. Ngoài bạch đạo ra, đến cả những nhân vật tầm cỡ trong hắc đạo cũng dành thời gian để tham gia.
Biệt uyển Phong Tuyết
Phong Dật Hành đem biệt uyển của mình tặng cho cô làm sính lễ, ngoài ra còn trang sức và số tiền mặt khủng.
Hôm nay kết hồn Chiêu Dương sẽ lấy Phong Tuyết làm nơi cô xuất giá.
- phong tục ?
Phong Dật Hành nhíu mày, cái phong tục nát gì mà kết hôn không cho anh gặp mặt cô.
Lần đầu anh làm chú rể, dựa vào cái gì không cho anh nhìn xem vợ mình trở nên xinh đẹp như thế nào ?
- anh rề về sau thời gian còn nhiều, rất nhiều, anh đừng so đo chút thời gian này chứ.
Cô gái xinh đẹp trước mặt Phong Dật Hành lúc này là em họ của cô, là con gái của dì cô.
Phong Dật Hành trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, lại xoa xoa đầu Chiêu Dương dịu dàng nói.
- anh ở dưới lầu, lát nữa sẽ lên đón em, đừng lo lắng.
Chiêu Dương không nói gì, nhìn mặt cô lạnh như băng giống kẻ đang lo lắng lắm sao ?
Cô từ trước đến ngày tổ chức hôn lễ đều chưa một lần phản đối việc Phong Dật Hành tổ chức hôn lễ ra sao vì cô cảm thấy mình không có tư cách, cũng không xứng đáng với anh để anh phải làm quá nhiều điều cho mình.
Nhưng so với việc phải lên tiếng phản đối khiến anh không vui thì cô chọn cách im lặng, chờ sau này sinh ra đứa bé rồi tính sau.
Cô cảm động với những gì anh đã làm cho cô, cũng rất trân trọng tình cảm mà anh đã dành cho mình nhưng đến hiện tại trong lòng cô vẫn còn một rào cản khá lớn cho việc mình đã không còn trong trắng để được anh đối đãi như vậy.
Tình yêu trong sáng của anh xứng đáng với một cô gái trong sạch khác hơn là cô.
Phong Dật Hành nâng cằm Chiêu Dương không để ý xung quanh có nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cúi đầu hôn cô thật sâu.
Chiêu Dương giật bắn người đẩy anh ra, nhưng bị anh lấy tay giữ phía sau gáy không đẩy được.
Xung quanh nhiều người nhìn như vậy, thế mà anh dám hôn cô. Lát nữa cô nhìn mặt mọi người kiểu gì đây?
Những người xung quanh cũng rất thức thời, không nhìn chằm chằm họ. Tuy rằng bọn họ rất muốn xem, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại, không dám nhìn linh tinh.
Nếu nhìn chẳm chẳm vào Phong Dật Hành, lát nữa anh mà nổi giận, tìm đám người bọn họ tính sổ, bọn họ chết không thấy xương mất.
Phong Dật Hành hôn bá đạo lại cuồng dã, thật không giống như kiểu người bình thường anh thể hiện ra ngoài, hôn đến mức cô khó thở.
Ngay lúc cô cho là mình sắp bị anh 'làm' đến chết, anh lại chậm rãi buông cô ra.
- vị môi vẫn ngọt như ngày nào. Đợi em sanh xong, anh sẽ dạy em thật tốt.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Chiêu Dương ửng đỏ, anh đang làm cái gì vậy chứ ?
Nhiều người như vậy anh lại ăn nói hàm hồ như vậy.
Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt đôi môi căng mọng khiến người ta mê mần của cô, nói thật nghiêm túc.
Cô: "..."
Cô không ngờ anh có thể vô liêm sỉ đến thế.
đi mau đi, anh mà còn ở đây người ngại không phải tôi mà là mọi người đấy. Tôi đã lớn rồi đâu cần anh lúc nào cũng phải ở bên cạnh kề bên mãi được.cô gái năm ấy của anh thật sự đã trưởng thành nhưng vẫn cần anh bảo vệ.tôi không phải đứa trẻ lên ba !
Phong Dật Hành cứ dây dưa ở đây mãi không chịu đi, anh thật sự không nỡ bỏ lỡ thời gian ở cạnh cô.
- anh Tiểu Dật ngoan, chúng ta còn nhiều thời gian ở bên cạnh nhau mà.
"anh Tiểu Dật" Phong Dật Hành vừa nghe cô gọi cái tên quen thuộc khi xưa mà anh và cô gặp nhau khiến anh vui mừng vô cùng.
Cuối cùng cũng nhớ ra cậu thanh niên năm đó mà cô đã vô tình gặp được, dù thời gian quen biết không lâu nhưng ký ức đó mãi khắc sâu trong lòng của anh.
- gặp được em là điều tuyệt vời nhất đời này của anh !