Tông Môn Đại Bỉ nghe rất nhiệt huyết, ngay từ đầu nhìn cũng rất mới mẻ, nhưng xem lâu rồi kỳ thật vẫn là như cũ.
Đặc biệt đây chỉ là vòng loại đầu tiên, một trăm người quần đấu trên cùng một lôi đài, cho dù kiếm pháp kiếm pháp thuật tinh diệu thế nào cũng không có ai có thể thưởng thức được.
Rốt cuộc là chói mắt, trừ khi người trên đài cao có mục tiêu đặc biệt để quan sát, nếu không nhìn hiệu ứng ánh sáng tràn ngập lôi đài đều sẽ cảm thấy hoa mắt.
Con Phi Thiên Hoàng Kim Sư biết bay kia rốt cuộc vẫn đã chọc nhiều người tức giận, đệ tử Linh Thú Viên liên quan đến Phi Thiên Hoàng Kim Sư của hắn cũng bị người lao vào ẩu đả, cầm cự được nửa khắc đồng hồ cũng bị đá khỏi lôi đài.
Tiểu Bạch Hổ nằm xuống ghế trên đài cao, nhìn đến chán gần chết, đã không có hứng thú lúc ban đầu.
Khoảng ba mươi phút sau, trận đấu loại trực tiếp này cuối cùng cũng gần kết thúc.
Mấy chục lôi đài đến mức chật cứng ban đầu lúc này đã trống vắng đi rất nhiều.
Có lôi đài chỉ còn mười người trên lôi đài, sau khi kết thúc thi đấu, người kiên trì đến cuối cùng cũng rơi vào một thân chật vật, thậm chí còn mệt lả ngã xuống.
Có một số lôi đài vẫn còn đang diễn ra vòng loại, mọi người đều đang cố hết sức dùng mọi thủ đoạn.
Tiểu Bạch Hổ liếc mắt qua những lôi đài đó, không quen biết một người nào cũng không ngoài ý muốn.
Có mấy người trong đó nhìn quen quen, hoặc là người của Linh Thú Viên, hoặc là người nghe đạo đến nghe sư tỷ giảng đạo mấy ngày trước, những người còn lại nàng còn chưa từng gặp qua.
Một trận đánh hội đồng, còn không có người quen, xem lâu đương nhiên sẽ nhàm chán.
Mà càng làm cho hổ cảm thấy nhàm chán chính là vòng loại như vậy không chỉ có một vòng, dù sao cũng có khoảng bảy tám ngàn người tham gia đại bỉ, mặc dù có mấy chục lôi đài cũng phải mất hơn chục vòng.
Chờ bọn họ đánh xong, cũng coi như mất một ngày ở chỗ này, thật lãng phí thời gian vô ích.
Đang lúc Tiểu Bạch Hổ ngáp một cách nhàm chán, hệ thống bị Chấp Minh Thần Quân bỏ lại Minh Hà Phong lúc này mới khoan thai đến muộn.
Nó vừa nhìn thấy một nhóm đại lão ngồi đầy đài, động tác cũng khựng lại, mặc dù biết rõ những người này đều không nhìn thấy mình thì nó cũng không khỏi trở nên thật cẩn thận.
Cuối cùng, hệ thống bay đến bên cạnh ký chủ, quang đoàn đáp xuống bên tai Tiểu Bạch Hổ.
Tiểu Bạch Hổ nhúc nhích lỗ tai, không có để ý lắm, lại nghe thấy thanh âm hệ thống khóc hu hu từ bên tai truyền đến: "Ký chủ, ký chủ, cuối cùng ta cũng tìm được người hu hu hu.
Đại lão hắn không hề có đạo đức có người học võ, nói thuấn di là thuấn di, cũng không nói mang người đi đến đâu.
Trong chớp mắt các người đã không thấy đâu cả, cũng không cách nào theo kịp, làm hại ta tìm một hồi..."
Hệ thống diễn nghệ tinh xảo bây giờ diễn càng thêm kịch tích, lẩm bẩm lầm bầm ước chừng nửa khắc đồng hồ.
Tiểu Bạch Hổ nghe từng câu từng chữ, Chấp Minh Thần Quân ở bên cạnh nàng cũng không thể đáp lại, thỉnh thoảng thiếu kiên nhẫn nhúc nhích lỗ tai, nhưng hiển nhiên hệ thống không có thực thể cũng không thể bị run rớt xuống.
Có lẽ là tần suất rung tai của Tiểu Bạch Hổ quá cao, không chỉ có Chấp Minh Thần Quân rãnh rỗi nhìn nàng một cái, ngay cả Thanh Ngọc phong chủ bên kia vẫn luôn thích phớt lờ nàng cũng không khỏi ghé mắt qua.
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của hai đại lão, Tiểu Bạch Hổ nâng móng vuốt gãi gãi lỗ tai giống như không có việc gì, lại không dám động đậy nhiều nữa, nhưng khi nằm xuống thì biểu tình lại càng thêm chán chường muốn chết.
Tư thái như thế của Giam Binh, hiển nhiên bất lợi với việc tạo dựng uy nghiêm của nàng, nhưng người ở chỗ này đều biết đây chỉ là một con ấu tể, bởi vậy cũng không có ai quá nghiêm khắc với nàng.
Ngay cả Chấp Minh Thần Quân đã vỗ vào gáy nàng để cảnh cáo cũng lặng yên lấy ra một đĩa trái cây, đặt nó trước mặt nàng.
Ấu tể mà, cần được chăm sóc, nhưng mà cho hổ ăn trái cây thì rất một lời khó nói hết.
Cũng may hệ thống đúng lúc nhắc nhở: "Ký chủ, đây là linh quả, tuy rằng ta không biết là linh quả gì nhưng ẩn chứa rất nhiều linh lực.
Hơn nữa loại linh quả thế này hẳn là rất dễ hấp thu, người có thể ăn." Nói xong thay đổi chủ đề, trở nên nghiêm túc: "Ký chủ, tốc độ kiếm tích phân và chiến lực của người rất nhanh, nhưng giá trị kinh nghiệm cần thăng cấp rất nhiều, người bây giờ không cần áp chế cấp bậc, có thể tiếp tục cắn dược."
Giang Mạch nghe vậy cũng không vội, dù sao chiến lực vẫn ở đó, cấp bậc đều là giả.
Nếu nàng duy trì tu vi Trúc Cơ tiếp tục tăng chiến lực, đến lúc đó đánh bại người có cảnh giới tu vi cao hơn, vượt cấp khiêu chiến mới có thể thể hiện sự lợi hại khi là Giam Binh của nàng.
Ngược lại nếu nàng thăng cấp trước, đến lúc đó bị người có cấp bậc thấp hơn mình đè đầu cưỡi cổ đánh, vậy chẳng phải là cực kỳ mất mặt sao? Giống như lần trước nàng bị Tật Phong Lang đánh đến thảm như vậy, bây giờ hồi tưởng lại đều là lịch sử đen tối.
Nhưng mà tính toán là có tính toán, cơ hội thăng cấp đặt ở trước mắt, Tiểu Bạch Hổ đương nhiên cũng sẽ không vô cớ buông tha.
Nàng nghiêng người tới, ngửi ngửi linh quả do Chấp Minh Thần Quân đưa cho, một mùi thơm thấm vào lòng người lập tức tràn qua phổi, khiến hổ lập tức chấn động.
Thứ tốt, nhất định là thứ tốt.
Đại lão có thể tặng Thanh Nguyên Linh Tủy như quà gặp mặt, hiển nhiên tài sản vô cùng phong phú.
Đôi mắt Tiểu Bạch Hổ "Vù" một tiếng rồi sáng rực lên, hai móng vuốt cầm lấy một quả linh quả, cũng không vội vàng ăn, ngược lại quay người đưa cho Vân Thanh Việt đang đứng ở phía sau bên cạnh —— Đây cũng coi như lần đầu tiên hai bên giao tiếp ở đây.
Mà bộ dạng lười biếng trước đó của Tiểu Bạch Hổ, mọi người giống như cũng không để ý đến nàng, nhưng mỗi một hành động của nàng vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người trước tiên.
Đáng tiếc, không đợi Vân Thanh Việt do dự muốn duỗi tay ra nhận hay không thì trước mắt bao người, đầu Tiểu Bạch Hổ đã bị một bàn tay đè xuống.
Ống tay áo rộng màu đen đung đưa ở trước mắt nàng, không cần đoán cũng biết lại là Chấp Minh Thần Quân động tay.
Đường đường Thần Quân, nhỏ mọn như vậy sao?!
Tiểu Bạch Hổ vừa mới chửi thầm trong lòng đã nghe Chấp Minh Thần Quân bên cạnh truyền âm đến: "Đó là Kim Lân Quả, kim hệ, không thích hợp với nàng." Chấp Minh Thần Quân nói xong giơ tay lên, một luồng lưu quang nhạt màu rơi xuống trong tay Vân Thanh Việt, mọi người chăm chú nhìn xem, lại là một đóa Cửu Biện Băng Liên [1] trong suốt.
Cửu Biện Băng Liên là linh thảo ngũ giai, tuy rằng không phải đặc biệt trân quý nhưng vừa lúc Vân Thanh Việt có thể dùng để tiến giai Nguyên Anh.
[1] Cửu Biện Băng Liên: Hoa sen tuyết chín cánh.
Vân Thanh Việt ngày hôm qua mới có được hàn tinh ngàn năm, không ngờ rằng hôm nay lại được một đóa Cửu Biện Băng Liên, sau khi kinh ngạc vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ: "Đệ tử đa tạ Thần Quân ban bảo."
Chấp Minh Thần Quân không thèm để ý xua tay: "Không cần, coi như thù lao cho việc ngươi chăm sóc Giam Binh."
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt rơi vào trên người Vân Thanh Việt mới bớt đi một chút —— Ngày đó Vân Thanh Việt ôm Giam Binh ra tông nghênh đón, người của Thiên Đạo Tông và Phật Tông đương nhiên đều nhìn thấy, nhưng mà họ không ngờ nàng được Giam Binh yêu thích như thế.
Lại được Chấp Minh Thần Quân ban bảo, người trẻ tuổi tài năng này của Huyền Thanh Tông đương nhiên thu hút không ít sự chú ý của người hai tông, thậm chí không ít người còn trở nên thận trọng ngay lập tức.
Nhưng cho dù có bao nhiêu suy nghĩ, hiện tại cũng không phải lúc để nhắc tới, vì thế những ánh mắt không rõ ràng kia rất nhanh chóng thu hồi.
Hơn nữa dựa theo lời Chấp Minh Thần Quân nói, trong lòng những người này lại có thêm nhiều phần suy đoán.
Tiểu Bạch Hổ cũng không có nhận ra được bầu không khí vi diệu trong nháy mắt đó, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ vì Vân Thanh Việt nhận được lễ vật thích hợp.
Sau đó Tiểu Bạch Hổ vui vẻ quay đầu, kêu "Ngao ô" hai tiếng với Chấp Minh Thần Quân, tràn đầy cảm kích: "Đa tạ Thần Quân, chờ sau này ta trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Thần thú phải mất ba ngàn năm để trưởng thành, đến lúc đó Chấp Minh Thần Quân full cấp có lẽ đã sớm phi thăng.
Nhưng lời này của Tiểu Bạch Hổ lại không phải lời nói có lệ, trái lại là lời hứa chân thành.
Dù sao trên người nàng có hệ thống bàn tay vàng này, tuy rằng cấp bậc của nàng bây giờ không lọt vào trong mắt Chấp Minh Thần Quân, nhưng nàng thăng cấp chỉ nói số liệu, tốc độ thăng cấp là rất nhanh.
Lại lui lại một bước nói, ngoại trừ hệ thống trò chơi nâng cấp bàn tay vàng này, nàng còn có hệ thống thương thành mà.
Tuy rằng bây giờ nàng chỉ là một con hổ con bần cùng, nhưng đợi nàng tích góp đủ tiền rồi, trên lý thuyết có thể mua được bất cứ thứ gì!
Tiểu Bạch Hổ ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc hứa hẹn, trong mắt Chấp Minh Thần Quân chính là lời hứa ngây thơ của một con ấu tể.
Cho dù là giống loài nào, vì kéo dài chủng tộc, đối với ấu tể đều luôn giữ gìn mà khoan dung.
Chấp Minh Thần Quân cũng không ngoại lệ, lúc này hắn nhìn hổ con nói lời phóng đại, trong mắt hiện lên mấy phần ý cười nhu hòa hiếm thấy: "Vậy chờ ngươi lớn rồi nói sau." Nói rồi thuận thế xoa nhẹ đầu Tiểu Bạch Hổ, lại nói: "Đợi ngươi lớn lên, giúp ta tiếp tục bảo hộ tốt Huyền Thanh Tông là được rồi."
Lời này Chấp Minh Thần Quân cũng không có giấu ai, cho nên mặc dù phần lớn mọi người đều không nghe hiểu Tiểu Bạch Hổ nói cái gì, nhưng cũng đoán được bảy tám phần.
Sau đó nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ gật đầu đồng ý, đó cũng là điều đương nhiên mà.
...
Không thể chia sẻ đồ ăn ngon với sư tỷ, nhưng khi xem thi đấu ngẫu nhiên ăn gì đó cũng là thỏa mãn.
Cả một ngày này, các đệ tử ở trên lôi đài đánh đến chết đến sống, các đại lão trên đài cao bàn luận cao rộng, chỉ có một con Tiểu Bạch Hổ, mở rộng cái bụng ăn không ngớt miệng.
Vả lại Chấp Minh Thần Quân đúng thật là của cải phong phú, thấy Tiểu Bạch Hổ thích ăn Kim Lân Quả liền lấy hết đĩa này đến đĩa khác ra, cả một ngày trời, quả thật làm cho hổ hoài nghi rằng có phải bên trong thiên phú không gian của hắn có trồng một cây Kim Lân Quả không?
Cuối cùng, khi mặt trời lặn, vòng loại thứ nhất của Tông Môn Đại Bỉ với gần tám ngàn người tham gia rốt cuộc cũng coi như kết thúc —— Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều tham gia vòng loại này, chẳng hạn như những chân truyền của các phong thì không cần tham gia, bọn họ đều là người có tư cách trực tiếp thăng cấp.
Nói cách khác, Tiểu Bạch Hổ buồn chán gặm trái cây cả một ngày, Vân Thanh Việt và những người khác thậm chí còn nhàm chán hơn khi đứng đó cả một ngày.
Cho đến khi có trưởng lão chủ trì lôi đài tiến lên bẩm báo rằng vòng loại thứ nhất đã kết thúc, Tiểu Bạch Hổ gặm linh quả đến bụng tròn xoe rốt cuộc khôi phục tinh thần, lập tức vứt bỏ Kim Lân Quả đã gặm một nửa, ngồi thẳng người.
Thanh Tiêu chưởng môn dường như cũng nhìn qua đây một cái, lại giống như không có, trên mặt hắn mang theo nụ cười ấm áp: "Đã như vậy, đại bỉ hôm nay liền dừng ở chỗ này đi, đệ tử bị thương vừa vặn có thể thừa dịp tối nay nghỉ ngơi dưỡng thương." Nói xong lại nhìn về phía người của Thiên Đạo Tông và Phật Tông ở một bên: "Mấy vị trưởng lão ngồi ở chỗ này cả ngày, nói vậy cũng mệt mỏi, không bằng cùng nhau trở về Thiên Dương Phong ta nghỉ ngơi."
Kỳ thật câu sau là vô nghĩa, bởi vì người của Thiên Đạo Tông và Phật Tông vẫn luôn được an bài ở trên Thiên Dương Phong.
Mà trong lúc diễn ra Tông Môn Đại Bỉ, phàm là đệ tử tham gia đại bỉ cũng có tư cách ngủ lại Thiên Dương Phong, để cho bọn họ chữa thương nghỉ dưỡng sức.
Trưởng lão hai tông cũng không phản đối, khách sáo với nhau một hồi rồi theo Thanh Tiêu chưởng môn cùng rời đi.
Vân Thanh Việt và các sư đệ sư muội cùng nhau đi theo phía sau Thanh Ngọc phong chủ, cũng là đi về hướng Thiên Dương Phong.
Mà Tiểu Bạch Hổ nhìn thấy cảnh này theo bản năng cũng muốn cất bước đi theo, nhưng lại bị Chấp Minh Thần Quân giơ tay ngăn lại.
Lúc này Chấp Minh Thần Quân không bắt lỗi cũng không vô nghĩa, giơ tay trực tiếp lấy ra một rương Kim Lân Quả, nói với Tiểu Bạch Hổ: "Nếu ngươi thích ăn, thế cầm hết đi đi, coi như đồ ăn vặt cũng được."
Tiểu Bạch Hổ mở to mắt ngây người, sau một lúc mới thốt ra một câu: "Đây là...!Trái cây à?"
Nhiều như vậy, cảm thấy rất rẻ tiền.
Nhưng trên thực tế thứ này không hề rẻ một chút nào, Kim Lân Quả tứ giai, đối với tu sĩ kim hệ linh căn mà nói tuyệt đối là hiếm thấy.
Chẳng qua cảnh giới của Chấp Minh Thần Quân vượt qua tầm mắt, một rương Kim Lân Quả này thật ra là quả của một cây Kim Lân Quả mà hắn có được thời trẻ, tích góp mấy ngàn năm mới có được một rương như vậy, vẫn luôn đặt bên trong thiên phú không gian đến mức đóng bụi.
Tiểu Bạch Hổ không biết giá trị của nó, trong lòng kinh ngạc rất nhiều mà thầm chửi.
Hệ thống biết nhìn hàng, sau khi nhận thấy được ký đang chửi thầm lập tức thúc giục nói: "Ký chủ, nhận đi, nhận đi, đây thật sự là thứ tốt, không tin người quay đầu nhìn giao diện."
Nếu hệ thống đã nói như vậy, thứ này thoạt nhìn Chấp Minh Thần Quân cũng không hiếm lạ, Tiểu Bạch Hổ liền nói tạ một tiếng rồi nhận lấy.
Sau đó quay đầu phát hiện sư tỷ còn ở phía xa chờ mình, cũng không kịp nói gì nữa với Chấp Minh Thần Quân, lại nói một câu "Đa tạ", sau đó vội vàng chạy về phía Vân Thanh Việt.
Khi đến gần trực tiếp nhảy vào vòng tay của sư tỷ.
Dường như Vân Thanh Việt cũng đã quen thuộc, ngay lập tức ôm lấy Tiểu Bạch Hổ bằng một cánh tay.
Sau đó theo bản năng, nàng sờ sờ cái bụng mềm mại của Tiểu Nãi Hổ, quả nhiên đa tròn vo, gặm Kim Lân Quả cả ngày không phải vô ích.
Tiểu Bạch Hổ chú ý đến động tác của Vân Thanh Việt, lập tức nâng móng vuốt đẩy tay nàng ra, còn nghiêm trang kêu "Ngao ô" vài tiếng với nàng.
Vân Thanh Việt không nghe hiểu những gì nàng nói, nhưng Chấp Minh Thần Quân còn ở cách đó không xa chưa có rời đi hiển nhiên nghe hiểu, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Bởi vì điều Tiểu Bạch Hổ nghiêm trang nói chính là: "Được rồi sư tỷ, đừng như vậy, ta không phải một con hổ tùy tiện như thế."
Chấp Minh Thần Quân cũng không che giấu tiếng cười của mình, may mà người trên đài cao sớm đã đi gần hết, ngoại trừ Vân Thanh Việt và Tiểu Bạch Hổ cũng không có ai nghe thấy.
Nhưng Vân Thanh Việt thấy thế thì không khỏi bối rối, Tiểu Bạch Hổ ngược lại thẹn thùng quay đầu lại nhe răng với đối phương.
Ấu tể vẫn cần chăm sóc, cho dù về thân thể hay là tâm lý, bởi vậy Chấp Minh Thần Quân cũng không nói lời nào, ý cười chưa giảm xoay người rời đi.
Đương nhiên, Vân Thanh Việt không thể hiểu được tại sao Chấp Minh Thần Quân bật cười, thấy đối phương rời đi cũng bỏ qua vấn đề này.
Sau khi nàng bẩm báo cho sư tôn thì đặc biệt ở lại chờ Tiểu Bạch Hổ, bây giờ đã nhận được hổ, đương nhiên quay về đuổi theo đoàn người Thanh Ngọc.
...
Trong Thiên Dương Phong có rất nhiều phòng cho khách, trong đó phần lớn dùng để cho đệ tử các phong ngủ lại khi Tông Môn Đại Bỉ.
Nhưng mà sau khi hàng ngàn người chuyển đến, mấy trăm gian phòng trong đó vẫn có vẻ không đủ, không tránh được có rất nhiều đệ tử cần ở chung.
Nhưng mà chuyện này cùng Vân Thanh Việt không có chút liên quan, nàng thân là đại đệ tử của Minh Hà Phong, đương nhiên có thể được chia một phòng đơn.
Huống chi bây giờ ở tạm trên Thiên Dương Phong cũng không chỉ có một mình nàng, còn có Giam Binh đi cùng, bởi vậy phòng cho khách mà nàng được phân cho không chỉ rộng rãi, còn có đầy đủ các loại vật phẩm.
Ngoại trừ ít hơn một hồ linh tuyền so với phòng của Vân Thanh Việt, thì thật sự ở đây không thiếu thứ gì.
Các đệ tử của Thiên Dương Phong sau khi phân phòng đều rời đi, Thanh Ngọc phong chủ đương nhiên sẽ không ở cùng các đệ tử, dựa theo tính tình của nàng thì cũng sẽ không ân cần dạy dỗ cho các đệ tử như những sư phụ khác.
Nàng chỉ đơn giản bỏ lại một câu: "Ngày mai ta sẽ không đi Tiểu Linh Phong, các ngươi tự đi xem thi đấu, ngày sau đừng để thua mất mặt."
Nói xong câu này thì nàng đã xoay người rời đi.
Cho đến khi người đi, những đệ tử hai mặt nhìn nhau một hồi, vẫn là Trọng Hành lá gan lớn nhất nói thầm: "Tông Môn Đại Bỉ, sư tôn chỉ lộ diện hôm nay, sẽ không phải lại chạy đi tu luyện chứ?"
Hắn vốn chỉ cà khịa một câu, nhưng mà những sư đệ sư muội nghe xong lại đồng thời căng chặt da đầu —— Thanh Ngọc phong chủ không thích nhận đồ đệ, ngoại trừ Vân Thanh Việt tự tay nhặt được thì những đệ tử còn lại gần như đều là Thanh Tiêu chưởng môn thay mặt nàng nhận.
Ngay cả nhị đệ tử Trọng Hành cũng không được sư tôn dạy dỗ, những đệ tử còn lại đương nhiên càng thảm hơn, ấn tượng duy nhất của bọn họ đối với sư tôn chính là điên cuồng tu luyện.
Mà ngoài sự sùng bái của kẻ yếu dành cho kẻ mạnh, cũng hoặc là ảnh hưởng của quan hệ sư đồ, những đệ tử đều vô thức học tập theo nàng, đồng thời cũng vô cùng để ý tới những lời nói việc làm của nàng.
Tam sư đệ Tống Vưu nhìn xung quanh, nói: "Đã không còn sớm, ta trở về tu luyện." Sau đó xoay người chạy đi, dáng vẻ vội vàng đó như thể hắn có thể tiến giai tu vi trong nửa khắc tu luyện.
Nhưng mà hắn cũng không phải ngoại lệ, những người còn lại nghe thấy lời này cũng nhanh chóng giải tán, từng người trở về tu luyện.
Trọng Hành cũng là một người cuồng tu luyện, nhưng hắn chỉ lấy Vân Thanh Việt làm mục tiêu theo đuổi, cho nên mỗi lần nhìn thấy những sư đệ sư muội này vẫn không khỏi líu lưỡi.
Mà trong nháy mắt, chỗ này ngoại trừ hắn ra, thế nhưng chỉ còn lại sư tỷ ôm Tiểu Bạch Hổ.
Vân Thanh Việt cũng không ở lại lâu, nàng gật gật đầu với Trọng Hành, sau đó xoay người ôm Tiểu Bạch Hổ trở về phòng cho khách.
Trọng Hành đứng đó ngỡ ngàng, sau một lúc hắn thật sự không biết phải làm gì, cũng trở về phòng tu luyện —— Nhìn xem, bầu không khí của Minh Hà Phong bọn họ chính là tốt như vậy, mỗi một đệ tử đều là những người cuồng tu luyện một lòng chuyên tâm tu luyện.
Tranh quyền đoạt lợi là gì, tranh giành tình cảm là gì, căn bản không thể xảy ra ở Minh Hà Phong, chểnh mảng lười biếng càng không có khả năng xảy ra.
Lần đầu tiên Tiểu Bạch Hổ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng có chút một lời khó nói hết, điều này hoàn toàn khác với những tiểu thuyết tu chân mà nàng từng đọc qua.
Nhưng mà đồng môn đều đơn thuần cuồng tu luyện cũng là một chuyện tốt, vẫn tốt hơn là lục đục lẫn nhau.
Nàng vừa mới nghĩ như vậy xong đã được Vân Thanh Việt ôm vào trong phòng, đảo mắt qua liền phát hiện trong phòng khách này thế mà lại chỉ có một chiếc giường.
Chính là, có chút kinh hỉ, có phải đêm nay nàng có thể cùng chung chăn gối với sư tỷ không?!
Đôi mắt Tiểu Bạch Hổ hơi sáng lên, nhảy lên, trực tiếp từ trong lòng ngực sư tỷ nhảy lên trên giường.
Đáp xuống nhẹ nhàng, nàng bước từng bước mạnh mẽ uy vũ ở trên đó hai vòng, dưới chân cảm giác mềm mại, ngủ trên đó hẳn là rất thoải mái.
Vân Thanh Việt nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch Hổ như vậy, trong đôi mắt lưu ly hàm chứa sắc ấm.
Nàng cũng không thèm để ý có giường hay không, dù sao giấc ngủ đối với tu sĩ mà nói cũng không phải cần thiết, lập tức đi đến một chiếc đệm hương bồ trong phòng ngồi xuống, lại nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Hổ hồi lâu mới hỏi: "Hôm nay đi xem đại bỉ, có phải rất nhàm chán không?"
Tiểu Bạch Hổ nghe vậy dừng cái chân đang thử giường, nằm xuống ngay tại chỗ, khó tránh khỏi "Ngao ô" vài tiếng oán trách: "Chính là rất nhàm chán, ta cũng không quen biết những người đó, đánh tới đánh lui một nồi đấu đá, không thể nhìn rõ thì có gì vui?"
Vân Thanh Việt không hiểu tiếng hổ, nhưng cũng không cản trở nàng nhìn ra Tiểu Bạch Hổ đang cằn nhằn, đôi mắt chạm đến cái đuôi Tiểu Bạch Hổ đang cuộn bên cạnh, đột nhiên nhớ đến lúc trưa đối phương cố ý dùng đuôi quét tay nàng.
Lập tức đầu ngón tay nhúc nhích, lại có chút muốn vuốt hổ, nhưng cái đuôi của Giam Binh hay gì đó, vẫn là quên đi, bỏ lỡ cơ hội tốt để hạ thủ.
Trong lòng nàng phảng phất có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt vẫn không biến sắc, nói: "Nếu cảm thấy nhàm chán, vậy ngày mai không cần đi." Nói xong lại giải thích: "Hôm nay là bắt đầu đại bỉ, chưởng môn và phong chủ mới cùng nhau đến, ngày mai có lẽ có rất nhiều người không đến, không đi cũng không sao.
Huống hồ hôm nay ngươi ăn nhiều Kim Lân Quả như vậy, cũng nên dành chút thời gian để tiêu hóa hấp thu chúng."
Tiểu Bạch Hổ nghe vậy sửng sốt một lúc, theo bản năng đưa chân sờ sờ bụng, không cảm thấy có gì không đúng.
Sau đó làm trò trước mặt sư tỷ, khẽ meo meo mở ra giao diện nhân vật chỉ có một con hổ như nàng mới có thể nhìn thấy ——
【 Ký chủ: Giang Mạch
Chủng tộc: Bạch Hổ
Chức nghiệp: Thần thú
Cấp bậc: 26
Chiến lực: 167774219 ( 1979)
Kinh nghiệm: 48937622/167772160
Tích phân: 1512
Tiềm lực: ∞
Kỹ năng: Đả tọa, sử dụng linh lực sơ cấp ( huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt) 】
Giang Mạch nhìn giao diện nhân vật đã tăng 5 cấp so với lúc sáng, chỉ cảm thấy một trận choáng váng.
Nói cách khác đó chính là trăm triệu điểm giá kinh nghiệm, nàng chỉ ăn trái cây một ngày mà thôi, lại có thể tăng nhiều như vậy sao?
Lần cuối cùng nàng lên cấp dễ dàng như vậy, vẫn là trước cấp 10, khi đó cắn tiểu đường hoàn cũng chưa thoải mái như vậy!
Giang Mạch nghẹn hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm một câu: "Số liệu này bành trướng..."
Cấp bậc của Tiểu Bạch Hổ lập tức tăng lên 5 cấp, nếu từ cái nhìn của tu sĩ, chính là lập tức từ Trúc Cơ sơ kỳ lên đến Trúc Cơ trung kỳ.
Mà ngoài nàng ra, có lẽ cũng sẽ không có ai cảm thấy sự tăng lên này là nhiều.
Dù sao nàng cũng đã gặm mười mấy hai mươi quả Kim Lân Quả, nếu tu sĩ bình thường có thể ăn một quả thì cũng đã đủ để đột phá, thậm chí thiên tư tốt một chút sẽ vượt qua Trúc Cơ trung kỳ, nói không chừng có thể tiến giai đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Nhưng điều tốt hơn so với tu sĩ bình thường chính là nàng không cần tốn nhiều thời gian để tiêu hóa hấp thu, những thiên tài địa bảo có lợi này nàng dùng cũng không cần lo không tiêu hóa được, linh quả vào miệng đã bị hệ thống trò chơi chuyển thành số liệu.
Nhưng Tiểu Bạch Hổ không biết nội tình nhìn thấy thăng cấp sẽ vui sao?
Không hề!
Trước đó chiến lực của nàng đã không theo kịp cấp bậc, nàng còn muốn tiếp tục áp chế cấp bậc, như vậy rất tốt, đột nhiên việc đuổi theo chiến lực cơ bản càng thêm xa xôi.
Chiến lực cơ bản của cấp 26 chính là 2510, bây giờ chiến lực của nàng không tới 2000, nháy mắt có loại cảm giác thoát lực trước sự giải thoát...!Gặm mấy quả linh quả vào bụng, cảm thấy nợ nần càng nhiều, tiếng lòng vừa mới thả lỏng lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Kiếm tích phân, kiếm tích phân, nàng phải đi kiếm tích phân, không thể cứ tiếp tục như vậy, nàng còn nhận trọn một rương Kim Lân Quả đó!
Dường như hệ thống cảm thấy áp lực của ký chủ chưa đủ lớn, lại chỉ vào một cái buff trên giao diện cho nàng xem: "Ký chủ người xem, đây là buff tăng điểm giá trị kinh nghiệm liên tục có được do người ăn Kim Lân Quả, ngày mai, ngày mốt, ngày kia...!Bảy ngày liên tiếp, ngày nào cũng thu nhập nhiều giá trị kinh nghiệm như vậy.
Vui vẻ chưa? Bất ngờ chưa? Chờ khi tiêu hóa Kim Lân Quả xong, thể chất của ký chủ cũng sẽ được cải thiện, điều này cũng sẽ tăng chiến lực lên, có phải rất có lời không?"
Kim Lân Quả thật sự là thứ tốt, nhưng Giang Mạch có hai cái debuff kéo chân sau lại thật sự không vui nổi, luôn cảm thấy rằng chiến lực được gia tăng nhờ ngoại lực này sẽ không bao giờ bắt kịp việc thăng cấp.
Nhưng mà có chút ít còn đỡ hơn không.
Tiểu Bạch Hổ bi thương thở dài, Vân Thanh Việt ở một bên đã quan sát nàng hồi lâu, thấy thế rốt cuộc tiến lên xoa xoa đầu nàng: "Làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên ủ rũ rồi?"
Tiểu Bạch Hổ không nói một lời, nhào tới ôm lấy đùi sư tỷ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phế Hổ ( thở dài): Lại thăng cấp, lại thăng cấp, chiến lực vĩnh viễn không theo kịp, còn không tính là dưới đáy của cùng cấp...!Thật sốt ruột mà, áp lực thật lớn mà, đêm nay phải cùng chung chăn gối với sư tỷ mới có thể ngủ được!
PS: Hai gộp một...
Editor có lời muốn nói:
Đống chương này là hôm hổm Edit nhưng bây giờ mới có thời gian check lại để đăng lên.
Sắp tới tôi sẽ lặn một thời gian không biết khi nào trở lại.
Hẹn gặp mọi người vào một ngày không xa ~~.