Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 18



Enjoy! 

                        ______________________________________________________________

Cảm xúc của Toujou Ayaka (5)

Trở về phòng, tôi lập tức lao thẳng lên giường.

“Aa~…..Mệt quá trời quá đất à….”

Nằm trên giường, tôi thở dài thườn thượt.

“Dù đó là món Otsuki-kun làm, nhưng mình chẳng cảm thấy vị gì cả.”

Dù cậu ấy đã làm ra món sashimi cực kỳ đẹp mắt từ những con cá mà cha bắt được. Nhưng việc ba người họ mất kiểm soát như vậy khiến mình không có thời gian để tận hưởng nó nữa.

Dù cho cậu ấy đã dùng bình gas mà chúng mình mua ở siêu thị điện máy để làm món cá thu nướng, nhưng mình vẫn chẳng cảm thấy gì.

“Đúng rồi, còn lời hứa đi sở thú với Otsuki-kun nữa…..Làm sao giờ”

Đó là lời hứa của cả hai ở siêu thị điện máy.

Thành thật mà nói, hôm nay tôi đã định bàn về việc đó với Otsuki-kun khi cậu ấy đang làm việc, nhưng lại lỡ dịp mất rồi.

Tôi đã tuyệt vọng để ngăn gia đình mình làm loạn, và trước khi kịp nhận ra, thời gian làm việc của Otsuki đã kết thúc. Nên cuối cùng, Otsuki-kun đã rời đi mà chưa thể nói chuyện một cách đàng hoàng được.

“Nhưng nếu như bàn về chuyện đi sở thú ngay lúc đó, thì tình hình hẳn sẽ loạn hơn nữa mất.”

Tôi nghĩ mẹ sẽ trêu tôi bằng một nụ cười toe toét. Nhưng, có lẽ vẫn ổn nhỉ. Không, không ổn tí nào. Dù Ryouta có thể sẽ rất hạnh phúc nhưng nó không phải vấn đề chính.

Vấn đề lớn nhất là cha.

Cha cực kỳ mến Otsuki-kun. Mẹ cũng thích cậu ấy, nhưng cha nghiêm túc muốn biến Otsuki-kun thành con rể mình.

Trước đó, trong bữa ăn, ông ấy đã nhiệt tình rủ Ootsuki-kun đi câu cá với ông lần sau.

“Aa! Mou! Mình vẫn còn là học sinh cao trung mà!!”

Tôi vùi mặt vào gối và hét lên.

Chẳng phải còn quá sớm để nghĩ đến chuyện hôn nhân, con rể hay những thứ tương tự sao!

Chà, dù rằng sẽ rất lý tưởng nếu chồng mình là người tốt bụng, dịu dàng và giỏi việc nhà như Otsuki-kun.

“C-cái, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ.”

Tôi lắc đầu như để reset lại suy nghĩ của mình.

Đánh giá của gia đình tôi về Otsuki-kun ngày càng cao hơn, và tôi cảm thấy như nó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất.

Thay vào đó, còn có cái nghiêm trọng hơn nhiều.

Trước khi kì nghỉ hè bắt đầu.

Tôi đã quên mất tên anh ta rồi, nhưng khi cái anh senpai bằng cách nào đó đã gọi cho tôi bằng loa phát thanh của trường và cầu hôn tôi. Lúc đó tôi đã rất xấu hổ đến mức chỉ muốn thoát khỏi chỗ đó càng sớm càng tốt.

Tôi không thể tưởng tượng được việc kết hôn khi đang còn học đi học, tôi đã nghĩ rằng senpai đó thật kỳ cục.

Nhưng mà….nếu đó là Otsuki-kun thì…..

Khi cha gọi Otsuki-kun là con rể và Ryouta cứ hỏi tôi [Sẽ kết hôn chứ?], tôi đã có chút ngơ ngác và tưởng tượng trong giây lát.

Cùng chung sống dưới một mái nhà với Otsuki-kun.

Phải, vấn đề nghiêm trọng nhất không là sự mất kiểm soát của gia đình tôi mà là cảm xúc của chính “tôi”.

Mẹ trêu chọc Otsuki-kun, Ryouta thì muốn cậu thành anh ruột, còn cha cũng rất thích cậu ấy, tất cả những chuyện ấy……mình không ghét một tý nào.

Đâu đó trong trái tim tôi, cảm thấy rất vui khi Otsuki-kun được gia đình mình chấp nhận.

“…..Phải Saki tư vấn thôi.”

Tôi lấy điện thoại, mở màn hình ra và trò chuyện với người bạn thân nhất của mình. Hiện chỉ mới qua 10 giờ một chút nên tôi chắc Saki vẫn còn thức.

Tôi ấn vào cái tên Aizawa Saki trên màn hình và nhấn nút gọi. Cuộc gọi được kết nối ngay lập tức.

“Nyan?”

“Saki này, …….nhờ cậu tư vấn chút được chứ….”

“Ồ? Gì thế, gì thế? Chuyện tình cảm à?”

Tôi cảm thấy như tim mình đập nhanh hơn một chút trước những lời bông đùa của Saki.

“………………Chắc vậy”

“Hả!? Không thể nào!? Ể!?!? Nghiêm túc luôn!?”

Cùng với giọng điệu ngạc nhiên dữ dội của Saki, phía bên kia của điện thoại phát ra thứ âm thanh lớn “lạch cạch!”.

“Ể? Này, Saki? Cậu sao không vậy?”

“Mình ổn!! Nhưng mà chuyện gì đang xảy ra vậy! Ayaka nhờ mình tư vấn chuyện tình cảm sao!”

“Này, bình tĩnh đi. Bình tĩnh lại đi, được chứ?”

“Bình tĩnh ư! Sao mà tớ có thể bình tĩnh nổi cơ chứ! Lẽ nào là do chuyện đó sao? Cậu vẫn còn bối rối vụ Minato-senpai à?”

Mặc dù đã gần nửa đêm, giọng nói của Saki vẫn rất lạc quan vì phấn khích.

Mà, chuyện Minato-senpai là chuyện gì cơ? Minato-senpai là ai nhỉ? Ừ~m….A, là cái người gọi mình bằng loa phát thanh.

“Không, chuyện đó không liên quan gì cả.”

“Thật á? Vậy là ai thế? Người đã chiếm được trái tim của Ayaka ấy! ?”

“Không, chưa hẳn là đã chiếm được mà……”

Đúng, có lẽ vẫn chưa phải là yêu….chắc vậy.

“Cái đó….chuyện mà Saki nói trước đây ấy.”

“Hmm? Tớ sao? Đã nói gì nhỉ?”

“Cậu biết mà, chuyện…….mà tớ hợp với một ai đó ấy.”

Tôi đã rất xấu hổ đến nỗi, không thể nói được tên cậu ấy ra.

“Hừm? Hợp ư…..À à, Otsuki-kun phải không?”

Nghe thấy lời của Saki qua chiếc điện thoại khiếp tim tôi càng đập nhanh hơn.

“……………….Ừm”

“Uwaa! Thiệt à!? …..Mà khoan? Đợi chút đã? ….Bây giờ đang nghỉ hè mà, sao cậu gặp cậu ta được chứ?”

“Chuyện đó, có nhiều thứ đã xảy….”

“Ể? Thú vị đấy! Tớ siêu hứng thú với cái [nhiều chuyện xảy ra] mà cậu nói rồi đó.”

Tôi giải thích cho Saki, người đang thể hiện sự hứng thú khủng khiếp, về việc tôi đã gặp Otsuki-kun như thế nào.

Ngay lập tức, giọng nói phấn khích của Saki vang vọng khắp phòng tôi, đến mức loa điện thoại của tôi tưởng chừng như sắp nổ tung vậy.

“Cái quái gì thế?! ! Sao giống ngôn lù vậy? Có chuyện trùng hợp thế sao!? KHÔNG!! Đây chắc chắn là số mệnh rồi! Mà sao chỉ số cậu khủng thế Otsuki-kun! Thú vị thật đó!”

“Đồ ăn Otsuki-kun nấu thực sự rất ngon đó.”

“Oya oya, gì thế? Chưa gì đã đổ rồi à?”

“K-không có! Tớ chỉ muốn cho Saki biết thôi.”

“Vậy cậu cần tư vấn gì? Cách để tỏ tình à?”

Tôi nghĩ rằng mặt tôi đã đỏ bừng đến tận mang tai sau khi người bạn thân nhất nói câu đó. Thực tế việc cơ thể bạn cảm thấy rất nóng không liên quan gì đến việc mới tắm xong cả.

“Không, trước khi tỏ tình, tớ không biết mình cảm thấy như nào nữa... Chuyện đó, chuyện Otsuki-kun ấy…..Tớ có thích cậu ấy hay không…..Bản thân tớ cũng chẳng rõ nữa, nên mới cần Saki tư vấn.”

“………….” (Cạn lời)

Sau khi nghe tôi nói vậy, Saki im lặng.

Hoàn toàn không có phản hồi gì luôn. Ể? Lẽ nào cậu ấy ngủ quên rồi?

Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Saki cuối cùng cũng lên tiếng. Tôi mừng vì cậu ấy không ngủ quên.

“Chà, cũng đúng nhỉ. Ayaka đã luôn tránh mặt con trai và không quan tâm đến tình yêu mà. Nên cũng hiển nhiên khi cậu không hiểu được những cảm xúc đó.”

Saki nói như thể cô ấy bị thuyết phục. Không biết có phải đang tưởng tượng không mà tôi cảm thấy như mình đang được thương hại vậy.

Tôi bực bội hỏi.

“Là sao chứ? Cảm xúc đó là gì vậy?”

“Chuyện đó, khá là xấu hổ khi nói qua điện thoại, mai ta gặp nhau được chứ.”

“Hả? Xấu hổ ư? Đúng là mai tớ gặp cậu được, nhưng mà. Nè! Nói luôn giờ không được à?”

Tôi cảm thấy như mình đang bị Saki trêu chọc vậy.

“Mai tớ sẽ dành nhiều thời gian hơn để tư vấn cho cậu. Vậy, 11 giờ ngày mai tại quán cà phê mọi khi nhé?”

“Ừ-ừm. Cũng được nhưng mà…. Nè, bây giờ cho tớ biết đi? Tại sao tớ lại không hiểu được nó chứ?”

“Nào, nào. Đợi mai đi nhé.”

“Ể, khoan, Saki? ….Cúp máy mất rồi.”

Tôi nhìn vào điện thoại của mình, nó đã trở lại màn hình chính, và tôi tự hỏi liệu có nên gọi lại cho cô bạn thân nhất của mình không.

Nhưng tôi chắc nếu là Saki thì cô ấy sẽ chỉ đánh trống lảng cho qua thôi.

Sau khi cân nhắc đến tính cách của cô bạn thân lâu năm, tôi bỏ cuộc và đặt điện thoại mình lên bộ sạc cạnh giường.

“Mình……Rốt cuộc là không hiểu chuyện gì chứ.”

Nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi không thể ngừng nghĩ về những gì cô nói trước đó.

                  ―…―…―…―…―…―…―…―…―…―

Ánh nắng của buổi sớm ban mai chiếu qua khe hở của tấm rèm cửa sổ khiến tôi nhăn mặt.

“Ugh….buồn ngủ quá….”

Tôi kiểm tra thời gian trên chiếc điện thoại cạnh giường ngủ.

“7 giờ rồi à….dậy thôi nào….”

Sau buổi nói chuyện đêm qua với Saki, tôi đã không thể ngủ nổi vì phải suy nghĩ về nhiều thứ.

Trước khi tôi kịp chìm vào giấc ngủ thì trời bắt đầu sáng, nên tôi hầu như không ngủ được miếng nào.

Nhưng nay có hẹn với Saki nên phải nhanh chuẩn bị ra ngoài thôi.

Tôi cố gắng nhấc phần thân trên dậy, một cái ngáp quá khổ phát ra như thể cơ thể tôi đang phản đối.

Nhưng mặt khác chiếc giường đang kéo ngược cơ thể tôi lại hệt như một cục nam châm.

Với một ý chí mạnh mẽ, tôi tách mình ra khỏi giường rồi rời phòng đến chỗ bồn rửa mặt.

Rửa mặt bằng nước lạnh sẽ khiến tôi cảm thấy bớt buồn ngủ hơn một chút. Sau khi lau mặt bằng chiếc khăn treo cạnh bồn rửa, tôi nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương.

“Mắt mình đang sưng lên vì thiếu ngủ rồi…. Mình không muốn Otsuki-kun chứng kiến bộ dạng này của mình chút nào…”

Sau khi tự lẩm bẩm với đầu óc thiếu ngủ và còn mơ màng, tôi chợt nhận ra mình vừa nói gì và đỏ mặt.

Tôi quay mặt đi khỏi tấm gương phản chiếu khuôn mặt đỏ ửng của mình và đi thẳng vào phòng khách ở tầng một.

“Ara? Chào buổi sáng Ayaka, hôm nay con dậy sớm thế.”

“Chào mẹ buổi sáng.”

Mẹ tôi hiện tại đang ở phòng khách và chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

“Nay con có hẹn với Saki, nên sẽ rời nhà sau 9 giờ.”

“Ara Saki-chan à? Nói mới nhớ, lâu rồi mẹ không gặp con bé.”

“Tại nhà cậu ấy xa quá mà.”

Trước khi chuyển đi, Saki thường đến ngôi nhà này chơi rất nhiều, nên tất nhiên là mẹ biết cậu ấy.

“Chào Saki-chan giúp mẹ nhé.’

“Un, con hiểu rồi.”

Tôi vừa ngồi xuống bàn ăn vừa gật đầu với mẹ.

“Mẹ đã đi làm rồi ạ?”

Mẹ hiện đang trong mode làm việc với một bộ đồ công sở. Nhân tiện thì cha đã đi làm rồi.

“Ừm. Hôm nay mẹ có việc phải đi làm sớm. Con có thể giúp mẹ đưa Ryota đến nhà trẻ trước khi gặp Saki-chan được không?”

“Dạ được”

Trường mẫu giáo của Ryota hiện đang trong kỳ nghỉ hè, vì vậy khi hai người họ đi làm vào buổi sáng thế này, họ thường gửi Ryouta cho nhà trẻ.

“Con muốn ăn sáng chưa?”

“Vâ~ng”

“Được rồi, đợt chút mẹ chuẩn bị cho.”

Khoảng 10 phút sau khi mẹ nói vậy, bữa sáng đã được chuẩn bị lên bàn. Tôi có hơi ngạc nhiên khi nhìn vào bữa sáng vừa được dọn ra.

“Ể? Bữa sáng hôm nay trông có vẻ sang trọng quá. Cứ như đang ăn ở nhà hàng Nhật vậy.”

“Đúng chứ? Cái này do Otsuki-kun làm tối quá đó. Hôm nay phải đi sớm nên nó siêu tiện luôn.”

Trước sự ngạc nhiên của tôi, mẹ nói với tâm trạng vui vẻ.

Hả? Otsuki-kun làm cái này từ lúc nào vậy? Mình hoàn toàn không để ý luôn.

Khi tôi đang thẫn thờ nhìn vào bữa sáng của mình, mẹ giải thích từng món trong thực đơn.

“Đây là cơm cá tráp. Còn đây là cá thu nướng kiểu Kyoto và cá cam hầm. Ngoài ra, còn rau chân vịt, cà rốt với nước sốt trắng nữa. À, đây là súp cá tráp nhé."

“Tuyệt vời…”

Bữa sáng gì đây? Ể? Mình đang ở khách sạn à? Hay là còn ngủ mớ thế.

Không giấu nổi sự ngạc nhiên, tôi nói “Itadakimasu” và bắt đầu ăn.

“…..Ngon quá”

Cơm cá tráp có nước dùng rất ngon, hương vị của nước tương hòa quyện với gừng sộc lên mũi, vị ngọt của cá tráp đang lan tỏa mờ nhạt trên lưỡi.

Cá thu nướng kiểu Kyoto cũng có kết cấu mềm mại. Gia vị mặn ngọt và vị ngon của mỡ cá thu được kết hợp một cách tinh xảo, khiến nó đem lại cảm giác vui tươi. Tôi không thể dừng đũa đưa cơm lên miệng được.

“Fufu, trông Ayaka có vẻ hạnh phúc nhỉ.”

“Bởi vì nó ngon quá mà.”

“Đúng nhỉ, phải cảm ơn Otsuki-kun thôi.”

Nghe những lời đó của mẹ, tôi bất giác gồng mình lên. Nhưng mẹ đã không trêu tôi như hôm qua. Thay vào đó, bà ấy nhìn tôi với ánh mắt ân cần. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy có chút ngứa ngáy.

“Ayaka này.”

“….Vâng?”

“Tuổi trẻ là thứ chỉ tồn tại trong một lần trong cuộc đời dài đằng đẵng này, nhưng đó lại là khoảng thời gian con được vui, được khổ, được lo lắng, được hạnh phúc và là khoảng thời gian quan trọng nhất đời người. Chính vì vậy, hãy sống cho "hiện tại" một cách trọn vẹn nhất nhé. Những gì con cảm thấy bây giờ chắc chắn sẽ trở thành một thứ quý giá của con sau này."

“……Vâng”

Mẹ chơi xấu.

Mặc dù bà ấy thường cười toe toét và trêu chọc tôi, nhưng đôi khi lại trở thành một 'người mẹ' ân cần như này. Nếu điều đó xảy ra, tôi, với tư cách là một người "con gái", sẽ rất hạnh phúc.

“Món súp này…..ngon quá.”

“Đúng vậy nhỉ, quá ngon luôn đúng không nè.”

Tôi cùng mẹ thưởng thức những món ăn có hương vị tao nhã do Otsuki-kun làm.

               ___________________________________________________________________________

Ấn tượng của Ayaka về Haruto: Không biết…..nhưng, vẫn rất muốn biết