Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 25



Enjoy!

                       _____________________________________________________________________

Khoảng cách của các cặp đôi

Bộ phim cuối cùng cũng đã kết thúc.

Trong khi nhìn vào màn hình, Haruto thầm ước rằng bộ phim này có thể kéo dài vĩnh viễn.

Cậu nhìn xuống bàn tay trái của mình.

Rồi nhìn sang bàn tay phải đang đan vào tay cậu như người yêu kia của Ayaka. Haruto cố gắng chịu đựng trong vẫn làm vẻ mặt thoải mái.

Nắm tay một cô gái dễ thương.

Nếu cậu là một thằng học sinh trung học bình thường thì bây giờ có thể cậu đang cười toe toét rồi.

Không lâu sau, dòng credits kết thúc, đèn trong rạp được bật lên, xung quanh dần trở nên sáng sủa hơn.

Những người còn ngồi lại cuối cùng cũng đứng dậy ra về.

Bên trong bỗng trở nên ồn ào do tiếng bước chân của mọi người và những lời bình luận đồng thanh về bộ phim.

“…..Chúng ta, ngồi thêm chút nữa nhé?”

“…..Ừm, cũng đúng nhỉ”

Nếu đi ra bây giờ thì có thể sẽ chịu cảnh chen lấn, và cả hai có khả năng phải buông tay nhau ra.

Nếu có thể, cậu muốn tiếp tục như thế này càng lâu càng tốt.

Nghĩ như thế, Haruto đã đề nghị nán lại và đợi cho đến khi dòng người ít đi.

Ayaka cũng gật đầu đồng ý mặc dù cô có hơi xấu hổ.

(Mình mong rằng Toujou-san….cũng cảm thấy như vậy.)

Cậu không muốn buông tay.

Nếu đó là điều mà cả hai cùng nghĩ.

Trong khi để ý số lượng người đang giảm dần, Haruto thỉnh thoảng hỏi Ayaka đang như nào để phỏng đoán cảm xúc của cô nàng.

(Cô ấy nghĩ như thế nào về mình……)

Từ việc họ đang nắm tay nhau, rõ ràng là cô có ấn tượng tốt.

Cho dù có nói rằng sử dụng việc này là để trốn tránh đàn ông, thì chắc chắn sẽ không ai muốn nắm tay người mà họ không thích cả.

Mặc khác, nếu hỏi cậu có đặc biệt với cổ không thì cậu cũng chưa dám chắc.

(Bằng cách nào đó, nhưng Toujou-san trông có vẻ rất tự nhiên...)

Tuy ngắn ngủi, nhưng ngay cả vậy, từ sự tiếp xúc của họ cho tới nay. Cậu nghĩ rằng Ayaka là một cô gái khá vô tư và hồn nhiên.

(Nếu nhằm lẫn giữa love và like rồi đi tỏ tình thì việc bị trảm…..là điều hoàn toàn có thể xảy ra….)

Tưởng tượng cảnh cậu hạ quyết tâm và tỏ tình rồi được nhận lại câu “Ể? Xin lỗi, tớ thích Otsuki-kun, nhưng chỉ là như bạn bè thôi”. Nghĩ đến việc bị cô từ chối như vậy khiến Haruto chịu tổn thương tinh thần khá lớn.

(Mặc dù vẫn đến nhà Toujou làm việc, nhưng tỏ tình rồi bị từ chối mà vẫn như vậy quả là địa ngục trần gian….)

Cậu chắc chắn muốn tránh tương lai đó.

Trong khi đang nghĩ về những điều như vậy, hầu hết mọi người đã rời khỏi rạp.

“Chúng cũng nên đi thôi nhỉ?”

“Ừm, cũng đúng”

Sau khi Ayaka gật đầu, Harusho đứng lên và nhẹ nhàng kéo tay để giúp cô đứng dậy.

“Cảm ơn cậu….”

“K-không có gì….”

Haruto đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác để tránh đòn công kích từ vẻ dễ thương khi ngượng ngùng cảm ơn cậu của cô nàng.

“Vậy, chúng ta ra ngoài nào”

“Vâng”

Cả hai nắm tay nhau đi về phía lối ra của rạp chiếu.

Đúng là không phí công chờ đợi, hai người họ thuận lợi tay trong tay rời khỏi rạp.

“Eto, cậu có muốn ghé tiệm cà phê nào đó không?”

“Ừm….được”

"Có quán nào cậu muốn đến không?"

"Hmm, còn Otsuki-kun thì sao?"

“Nếu Toujou-san không có mong muốn gì thì tớ muốn đến chỗ này.”

Nói vậy, Haruto truy cập trang web của quán cà phê mà cậu đã nghiên cứu ngày hôm qua trên điện thoại của mình và cho Ayaka xem.

“Cậu đã tìm hiểu rất kĩ nhỉ. Cảm ơn nhé”

Nói xong, Ayaka nghiêng người về phía trước và nhìn vào điện thoại của Haruto.

Vì đang nắm tay Ayaka nên hiển nhiên là cậu đang cầm điện thoại bằng tay kia. Nên khoảng cách của hai người dần thu hẹp hơn nữa, đến mức vai họ chạm nhau.

“Nó mang một bầu không khí đầy phong cách nhỉ. Tớ nghĩ nơi này cũng được.”

“V-vậy à. Thế, chốt tới đây nhé.”

“Ừm!”

Ayaka nhìn vào điện thoại của Haruto từ khoảng cách rất gần. Khi cô nhìn vào màn hình, cậu có thể cảm nhận được mái tóc bồng bềnh suôn mượt dài đến eo của cổ. Nó tỏa sáng long lanh khi được mặt trời chiếu vào.

Rồi cô nàng làm cử chỉ vén tóc lên bằng tay kia.

Dù chỉ là cử chỉ vén tóc của con gái. Nhưng nó đứng đầu bảng xếp hạng những cử chỉ của phụ nữ khiến đàn ông say đắm.

Đúng như dự đoán, Haruto ngạc nhiên trước cử chỉ của Ayaka.

Bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo vén tóc qua tai. Thoáng chốc cậu có thể thấy phần gáy trắng hồng kia lộ diện.

Haruto chiến đấu một cách tuyệt vọng như thể tầm nhìn của cậu đang bị hố đen hút lấy vậy.

Haruto và Ayaka vẫn đang đi bộ qua nhà ga với tư cách là người yêu. Những người xung quanh chắc chắn luôn hướng ánh nhìn vào Ayaka.

Sau đó lại hướng về phía cậu như thể đang đánh giá.

Đối với những người không biết gì, hai người họ bây giờ sẽ chỉ giống như những cặp đôi khác.

Suy cho cùng, cũng dễ hiểu vì họ đang nắm tay kiểu người yêu.

Và bạn trai của Ayaka, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, sẽ bị đánh giá là người như thế nào?

Thông thường, cậu sẽ cảm thấy khó chịu với những ánh mắt như vậy. Song, ngay lúc này đây, Haruto đã không còn quan tâm đến nó nữa.

Lý do là vì khoảng cách với Ayaka, người đi bên cạnh cậu là quá gần.

Hôm nay mới là ngày cả hai lần đầu nắm tay nhau nên chuyện giữ khoảng cách là điều dễ hiểu.

Dù sau khi nắm tay thì khoảng cách cũng không quá gần tới mức cậu phải để ý. Nhưng hiện họ đang nắm kiểu người yêu nên khoảng cách mới bị thu hẹp lại.

Dù gần đến mức nào thì việc họ chạm vai nhau cũng là điều hiển nhiên. Ngược lại, khoảng cách gần đến nỗi đôi khi cậu có thể cảm thấy một cái chạm rất nhẹ vào khuỷu tay của Haruto.

Đối với kiểu nắm tay như người yêu thì khoảng cách như thế chỉ là chuyện muỗi. nhưng đối với Haruto, cậu cảm giác khoảng cách này rất là….hay đúng hơn là khá căng thẳng.

(Nếu Toujou-san thực sự là bạn gái mình, thì có lẽ mình sẽ thấy khác đi một chút nữa….)

Trong khi nghĩ như vậy, Haruto liếc nhìn Ayaka bên cạnh.

Rốt cuộc, có vẻ như cô nàng cũng đang rất xấu hổ khi sánh bước bên cậu như người yêu, thậm chí tai cổ cũng đỏ rực cả lên.

Tuy nhiên, có lẽ cô không có ý định dừng chuyện này lại, và bàn tay của cậu vẫn bị nắm chặt.

Trong khi đỏ mặt tay trong tay, cả hai đã đến được quán cà phê.

“kính chào quý khách, tôi sẽ dẫn hai bạn đến chỗ ngồi.”

Người phục vụ dẫn Haruto và Ayaka vào trong cửa tiệm.

“Mời quý khách ngồi ở đây.”

Người phục vụ dẫn cả hai đến một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể quan sát được thành phố tuyệt đẹp ở bên ngoài.

“Oa! Cảnh đẹp quá Otsuki-kun nhỉ!”

“Ừm, đúng vậy.”

Quán cà phê này nằm ở bên dưới tầng có rạp chiếu phim của nhà ga. Vì thế nên từ view cửa sổ, ta có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của thành phố vào ban đêm.

Thấy Ayaka hài lòng với điều đó, Haruto bất giác mỉm cười.

“Chúng ta ngồi nhé.”

“Vâng! ……Aa”

Khi chuẩn bị ngồi xuống, Ayaka thốt lên như thể cô nhận ra điều gì đó.

Sau đó, cô từ từ nhìn xuống bản tay phải. Nơi vẫn đang kết nối với Haruto.

“Phải….buông ra rồi nhỉ”

“Đúng, rồi ha”

Cả hai từ từ mở tay ra như thể đang cởi trói cho nhau vậy.

Haruto cảm thấy hơi cô đơn khi sự ấm áp nơi lòng bàn tay của cậu biến mất.

“Ở đây lạnh quá nhỉ. Xin hãy gọi nếu hai bạn quyết định xong. Xin thứ lỗi.”

Khi cả hai đã yên vị, nhân viên phục vụ đặt hai ly nước lên bàn, lễ phép cúi chào rồi rời đi.

Cô phục vụ lúc đó nở một nụ cười ấm áp như thể muốn nói “Mình đã thấy được một điều rất thú vị, cảm ơn vì bữa ăn” vậy.

“Tớ đang tính gọi cà phê đen, Toujou-san thì sao?”

“Tớ nghĩ mình sẽ gọi một ly Au lait.”

“Hiểu rồi. Cậu cần thêm gì nữa không?”

“Không, ổn rồi.”

“Đã rõ.”

Khi đã quyết định được, Haruto đã gọi cho cô phục vụ khi nãy và đặt món. Ngay cả khi đó, cậu vẫn được đối xử với một nụ cười ấm áp, điều này khiến Haruto cảm thấy hơi xấu hổ.

Sau khi gọi món xong, Haruto nhấp một ngụm nước lạnh để làm dịu cổ họng khô khốc của mình.

Ayaka bỗng gọi cậu.

“Otsuki-kun nghĩ như thế nào về bộ phim vậy? Nó có thú vị không?”

"Hả? À, ừm... Tớ nghĩ đây có lẽ là bộ phim mà tớ không thể nào quên cho đến suốt đời."

Bởi vì lúc đó đang nắm tay Ayaka, có thể nói là cậu không biết gì về nội dung cả, nên Haruto trả lời với vẻ mặt hơi mơ hồ.

“Toujou-san thì sao?”

“Nó rất thú vị! Nhưng mà….”

“Nhưng?”

“Cái đó….đoạn ở giữa….tớ có hơi….không hiểu lắm”

Có lẽ đó là lúc mà Haruto trả đũa cô.

“Đúng….thế nhỉ”

“Ừm…nhưng mà, tờ nghĩ là mình cũng sẽ không bao giờ quên được bộ phim này”

Ayaka nói vậy trong khi xấu hổ.

Thấy cô nàng cười như vậy, Haruto cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hẳn.

“…..Chúng ta cùng nhau”

“Ừm…..cùng nhau”

Sau khi xấu hổ nói, cả hai im lặng một lúc.

“Ano, nói mới nhớ. Ta càn bàn về kế hoạch đi sở thú nhỉ.”

“À, ừm! Đúng rồi ha. Vẫn chưa quyết định được chuyện đó.”

Trước lời của Haruto, Ayaka gật đầu như thể đã nhớ lại.

Đi xem phim chỉ là phụ, còn đây mới là chủ đề chính, nhưng có vẻ như cô nàng đã quên mất tiêu.

Haruto nở một nụ cười gượng gạo với Ayaka.

“Có sở thú vào mà Toujou-san muốn thăm không?”

“Chắc là, một nơi mà tớ có thể tương tác được với động vật.”

“Đúng vậy nhỉ”

Haruto gật đầu trước ý kiến của Ayaka.

Ngay từ đầu, chuyện đi sở thú bắt nguồn từ việc Ayaka thích thú khi nhìn những chú cún con ở siêu thị điện máy.

“Ừm, tuy không giống sở thú lắm, nhưng đến Animal Crossing Park thì sao?”

“A, ý kiến hay”

Ayaka đồng ý với đề xuất của Haruto.

“Animal Crossing Park” là công viên theo chủ đề thiên nhiên với khuôn viên rộng lớn, bao gồm khu tương tác với động vật, khu thể thao với nhiều thiết bị cũng như sân chơi và khu vui chơi dưới nước, rất lý tưởng cho những ngày nóng nực.

“Lần này có Ryouta-kun đi cùng, nên tớ nghĩ sẽ rất vui nếu em ấy có thể chơi nhiều trò khác nhau mà không cảm thấy chán.”

"Ừ ừ! Đúng vậy."

“Ngoài ra, có khu vực cắm trại ở đấy, nên có thể mang theo bentou và trải khăn lên đó để ăn.”

“Đúng! Hợp lý!”

Ayaka đồng ý với vẻ mặt rạng rỡ.

“Vậy thì, đến Animal Crossing Park được chứ?”

“Ừm! Quyết định thế nhé! Còn lại là lịch trình hử, khi nào Otsuki-kun rảnh vậy?”

“Xem nào. Lúc nào cũng được, ngày mốt tớ được nghỉ làm thêm mà.”

“À, đúng rồi nhỉ”

Haruto nói, trông Ayaka có vẻ hơi có lỗi.

“Có ổn không nếu cậu đến nhà tớ vào ngày nghỉ?”

Công việc làm thêm của cậu là giúp việc cho gia đình Toujou.

Thế nên, sau khi đến nhà cô vào ngày mai, cậu sẽ lại phải tới nhà cô tiếp vào hôm sau.

Tiện đây, cậu cũng sẽ có một ca làm vào ngày sau nữa. Thế là hai ngày liên tục.

Do đó, Haruto sẽ đến nhà Toujou trong bốn ngày liên tiếp kể từ ngày mai.

"Không không, không có vấn đề gì hết."

“Thật sao? Nếu không thích, cậu có thể từ chối mà”

“Không sao mà! Tớ cũng muốn được đi chơi với Ryouta-kun.”

“Tớ cá là em ấy sẽ rất vui nếu nghe cậu nói thế đó.”

Tưởng tượng ra phản ứng của Ryouta lúc đó, hai người họ mỉm cười với nhau.

“Vậy thì, vào ngày đó, tớ sẽ làm bento và đón em ấy tại nhà cậu vào buổi sáng nhé.”

Ayaka lắc đầu khi Haruto nói như vậy.

“Thật tệ khi nhờ cậu làm bữa trưa. Trong khi Otsuki-kun đã giúp việc cho nhà tớ hôm đó rồi, nên tớ sẽ làm, được chứ?”

“Không, không sao mà. Tớ không ghét nấu ăn đâu.”

“Nhưng…..”

Ayaka trông có vẻ hối lỗi.

Sau khi suy nghĩ về nó một chút, cô nàng làm biểu cảm như thể đột nhiên nảy ra ý tưởng gì đó.

“Vậy thì ta cùng nhau làm bữa trưa vào buổi sáng thì sao?”

“Ồ, thế cũng được. Chốt vậy nhé.”

“Vâng!”

Ayaka vui vẻ gật đầu.

Bằng cách này, hai người họ quyết định sẽ cùng nhau làm bữa trưa vào sáng ngày mốt và đến Animal Crossing Park cùng với Ryouta.