Buổi đầu đi học lại, chán chả muốn nói. Haizzz
Mị còn trẻ, mị còn muốn nghỉ hè.
Khai giảng năm học bằng cách bơm thuốc cho ae :))
Enjoy!
_______________________________________________________________________
Bữa sáng ở nhà Toujou
Hiện tại đã quá 6 giờ sáng.
Sau khi thay quần áo và sẵn sàng ra ngoài, Haruto nhắn tin cho Ayaka.
---Chào buổi sáng. Bây giờ tớ bắt đầu đi đây.
---Chào buổi sáng! Ừm, tớ sẽ đợi.
Câu trả lời đến một cách nhanh chóng.
Thấy điều đó, Haruto nở một nụ cười nhẹ và tiến về phía cửa.
“Bà ơi, con đi đây.”
Nghe tiếng cậu gọi, bà xuất hiện từ phòng khách với hai tay chắp sau eo.
“Ừm ừm, con đi đi. Chúc mấy đứa vui vẻ.”
“Vâng, thưa bà con đi.”
Mặc dù chỉ mới qua 6 giờ sáng, nhưng bên ngoài trời đã bắt đầu hơi oi bức.
“Có vẻ như hôm nay là một ngày rất thích hợp để chơi dưới nước đây.”
Khi Haruto nhìn lên trời, thời tiết vẫn đẹp như mọi khi.
Nhưng vào thời điểm mặt trời lên đỉnh, chắc chắn sẽ nóng đến mức muốn dội cả xô nước lạnh lên đầu luôn.
Với suy nghĩ đó, Haruto đi đến tư gia Toujou.
Và thời gian hiện tại đang là 7 giờ.
Haruto đến trước ngôi biệt thự quen thuộc và lấy điện thoại của mình ra.
---Tớ đến trước nhà rồi.
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng sớm, nên Haruto hơi do dự khi bấm chuông. Vì thế cậu nhắn tin cho Ayaka.
Ngay sau đó, nhán dãn hình con thỏ ra dấu ok được gửi đến.
Rồi, cánh cửa mở ra và Ayaka xuất hiện.
“Chào buổi sáng, Otsuki-kun.”
Haruto nhìn chằm chằm vào kiểu tóc khác thường của cổ một lúc, cậu dừng lại một nhịp trước khi trả lời.
Ayaka mở rộng cửa và nói, "Cậu vào đi" để mời Haruto vào nhà.
Ngôi nhà rất yên tĩnh, có thể là những thành viên còn lại trong gia đình ngoài Ayaka vẫn chưa thức dậy.
Ayaka nói trong khi đi vào bếp.
Nếu là nhân viên văn phòng bình thường, hẳn giờ họ đang bận rồi các kiểu để chuẩn bị đi làm. Nhưng hai vị phụ huynh Toujou đều là giám đốc và chủ tịch, nên có lẽ họ sẽ đến muộn hơn.
Ngược lại, có những ngày họ sẽ làm việc cho đến tận khuya.
“Vậy thì, trong khi làm bentou, tớ làm bữa sáng luôn nha.”
“Hả? Không được! Hôm nay Otsuki-kun không đi làm, nên cậu không cần đi xa đến vậy đâu, được chứ?”
Ayaka vẫy tay trước đề nghị của Haruto.
“Thật ra, tớ nghĩ có hơi khó để vừa làm bữa sáng trong khi đang bận chuẩn bị bentou, nên hôm qua tớ đã chuẩn bị một chút.”
“Are? Vậy à? Thế…thì nhờ cậu. Chắc cha và mẹ cũng sẽ rất thích bữa sáng do Otsuki-kun thôi.”
“Hiểu rồi. Tớ sẽ khiến họ bất ngờ.”
Nói rồi, Haruto lấy chiếc bánh mì Pháp đã nhúng trong hỗn hợp trứng ngày hôm qua ra và bắt đầu nướng lên.
“Waa! Đó là bánh mì nướng kiểu Pháp!”
Mùi thơm ngọt ngào của trứng và đường khiến nét mặt của Ayaka trở nên rạng rỡ.
“Toujou-san vẫn chưa ăn sáng đúng không?”
“Ừm, Otsuki-kun thì sao? Cậu ăn chưa? Nếu chưa thì ăn chung với tớ luôn nhé?”
“Cậu chắc chứ.”
“Ừm!”
Thấy Ayaka vui vẻ gật đầu khiến Haruto tự nhiên nâng khóe miệng lên.
Tiếp theo, Haruto lấy đùi gà đã nấu chín và để nguội từ tủ lạnh ra, cắt mỏng và bày ra đĩa.
“Tớ có thể giúp gì không?”
“À, vậy cậu cắt cà chua và rau rồi bày chúng xung quanh miếng đùi gà nhá?”
“Tuân lệnh”
Trong khi Haruto lấy sữa chua ra khỏi tủ lạnh, cậu ấy cũng tiện lấy luôn cà chua và rau ra rồi đưa cho Ayaka.
Hai người họ đứng cạnh nhau trong bếp, bên cạnh Ayaka đang thái rau và bày ra dĩa, trong khi Haruto thêm đường vào sữa chua để làm nước sốt rưới lên miếng đùi gà.
“À, sau khi thái rau xong, cậu giúp tớ đun cái này trong nồi nhé?”
Nói rồi, Haruto đưa cho Ayaka ba loại gia vị: quế, đinh hương và bạch đậu khấu.
“Huh? Cậu định làm gì vậy?”
“Tớ đang làm [Chai].” (Trà sữa Ấn Độ)
“Hế~, có thể làm [Chai] ở nhà được luôn”
“Vì có nhiều gia vị nên tớ đã nghĩ là làm Assam cũng được” (Trà Ấn Độ tiếp)
“À, mẹ tớ thường hay uống trà sữa, bà thường uống Assam thay vì Darjeeling.”
“Aa, ra là vậy”
Trong khi trao đổi như vậy, hai người họ tiếp tục nấu ăn cạnh nhau trong bếp.
Khi đó, Shuichi đã thức dậy và xuống phòng khách, ông rất phấn khích khi thấy Haruto đang đứng trong bếp.
“Ồ! Chào buổi sáng, Otsuki-kun.”
“Chào buổi sáng, Shuichi-san. Bữa sáng sẽ xong nhanh thôi, nên bác đợi chút nhé.”
“Cái gì! Con làm bữa sáng sao? Dù hôm nay không phải ngày con làm việc, cho bác xin lỗi nhé.”
“Không sao ạ, chẳng có gì to tát cả nên bác không cần lo đâu.”
“Thật vui khi nghe con nói thế.”
Shuichi nói một cách ngưỡng mộ rồi ngồi xuống bàn ăn.
Và rồi, ông mỉm cười với cô con gái đang đứng cạnh Haruto.
"Chào buổi sáng, Ayaka."
"Chào buổi sáng, cha."
“Hai đứa đứng cạnh nhau trong bếp, cứ như một cặp vợ chồng mới cưới ấy nhỉ. Hahaha.”
“Cái! Cha, đừng có nói điều kỳ lạ như vậy chứ.”
Ayaka cao giọng phản đối cha cô, người đang cười với tâm trạng vui vẻ.
Đúng lúc đó, Ikue cũng bước vào phòng khách.
“Ara? Mùi gì thơm nhỉ?”
“Chào buổi sáng, Ikue-san. Bữa sáng đã xong rồi, mời hai người thưởng thức.”
Nói vậy, Haruto dọn các món ăn đã hoàn thành ra bàn.
“Ôi chao! Con đã làm ư? Phiền con quá! Hôm nay không phải là ngày làm việc vậy mà.”
Mọi người trong gia đình Toujou đều nói vậy khiến Haruto cười gượng.
“Bây giờ con phải làm bentou rồi nên con vào bếp đây.”
“Ái chà, con không cần lo chuyện đó đâu.”
Trong khi nói vậy, Ikue ngồi vào bàn ăn và vẻ mặt của cô rạng rỡ khi nhìn vào các món được dọn ra.
“Ôi chao! Bữa sáng trông ngon quá. Mình nhỉ?”
“Đúng vậy. Nếu được ăn đồ Otsuki-kun nấu vào mỗi sáng, chắc năng suất làm việc của anh đủ dùng cho cả ngày luôn.”
Thực đơn bữa sáng là bánh mì nướng kiểu Pháp và đùi gà sốt sữa chua. Cùng với đó là món salad rau sống.
“Hai người có muốn uống gì không? Con đã pha trà chai, nhưng cá phê cũng được ạ.”
“Ara, vậy thì cô sẽ uống nó. Anh thì sao? Cà phê à?”
“Không, anh sẽ dùng [chai].”
Cả hai vị phụ huynh nhà Toujou đều chọn [Chai].
Haruto cũng hỏi Ayaka bên cạnh.
"Còn Ayaka-san thì sao?"
“Tớ cũng muốn [chai]. Hồi nãy nó có mùi thơm lắm.”
Như Ayaka đã nói, ngoài mùi bánh mì nướng kiểu Pháp vừa mới nướng, còn có mùi thơm của quế từ [Chai] đang được hâm nóng và mùi trà đen tao nhã đang phảng phất trong bếp.
“Đã rõ.”
Haruto thêm sữa vào ấm [chai] đã có màu đẹp, rồi cậu pha trà vào tách sau khi loại bỏ các loại gia vị và lá trà bằng lưới lọc.
“Xin mời, cảm ơn vì đã đợi.”
"Hừm, thơm quá"
“Đúng là một buổi sáng xa xỉ ha.”
Nhị vị phụ huynh nhà Toujou tỏ vẻ hài lòng.
Ayaka cũng nói thêm.
“Bữa sáng, Otsuki-kun cùng thưởng thức nhé, được không?”
“Tất nhiên.”
“Nào, cùng ăn thôi.”
Shuichi và Ikue đồng ý mời Haruto vào bàn.
Haruto nói “Xin lỗi vì đã làm phiền” trong khi dọn phần của mình và Ayaka lên bàn.
Khi mọi người đã yên vị, Shuichi chắp tay.
“Vậy thì, mời mọi người dùng bữa.”
Sau ông, mọi người cũng chắp tay lại và nói “mời mọi người dùng bữa”.
"U~n. Món bánh mì nướng kiểu Pháp này ngon tuyệt. Bên ngoài giòn rụm nhưng bên trong hương vị lại rất đậm đà."
“Đùi gà cũng rất ngon. Vị chua và ngọt của sữa chua cực kỳ tinh tế. Nè, Otsuki-kun, lần sau dạy cô làm món này nhé?”
“Vâng, cách làm cũng đơn giản thôi ạ.”
Thấy Shuichi và Ikue khen ngợi bữa sáng, tác giả là Haruto cũng mỉm cười hạnh phúc.
Bên cạnh anh, Ayaka nhấp một ngụm trà chai và nhẹ nhàng thở ra.
“Ngon quá….”
Sau khi lẩm bẩm vài từ, cô nhấp thêm một ngụm nữa.
“Chà, hiện tại giống như Otsuki-kun đã trở thành một thành viên trong gia đình vậy ha.”
Shuichi tỏ ra vui vẻ khi nói vậy.
“Đúng đó.”
Ikue đồng tình với lời nói của Shuichi và mỉm cười với Haruto.
“Nhưng tốt hơn nữa là, con trở thành một thành viên thực sự luôn nhi! Otsuki-kun?”
Mặt của Ayaka đỏ bừng khi cô phản bác lại câu nói của Ikue.
“Mẹ! Dừng lại đi! Sao mẹ lại bàn chuyện con và Otsuki-kun kết hôn chứ!”
“Ara? Ngay cả khi con không kết hôn với cậu ấy, Otsuki-kun vẫn có thể thành gia đình của chúng ta mà! Nhận nuôi ấy.”
“Cái…gì…”
Người mẹ mỉm cười với cô con gái đang đờ người ra với một tiếng thì thầm nho nhỏ.
"Nhưng nếu Ayaka có thể giành được trái tim Otsuki-kun, thì chúng ta sẽ rất hạnh phúc đó. Phải không? Anh yêu."
"Đúng vậy. Khi đó, ta sẽ vui vẻ nhận Otsuki-kun làm con rể mình! Hahahaha."
Haruto cười gượng với đôi vợ chồng Toujou đang trò chuyện vui vẻ, còn mặt Ayaka thì đã đỏ bừng.
“Mou! Sao cha mẹ có thể nói chuyện đó trước mặt cậu ấy chứ!!!”
Sự phản đối trong tuyệt vọng của cô con gái đã bị nhị vị phụ huynh dễ dàng gạt bỏ và họ cùng vui vẻ ăn sáng.
Rộn ràng và vui vẻ! Sau bữa sáng, vợ chồng nhà Toujou chuẩn bị đi làm.
Ayaka xin lỗi Haruto khi đang rửa bát đĩa bữa sáng trong bếp, hiện hai người họ đang ở một mình.
“Xin lỗi nhé! Cha mẹ tớ lại nói linh tinh nữa rồi.”
“Ahaha, không sao đâu, ổn mà, thế còn tốt hơn là bị ghét.”
Haruto nói vậy trong khi làm món trứng rán.
“Đúng là như vậy, nhưng…cha và mẹ thực sự rất thích Otsuki-kun đó.”
“Đúng vậy ha, tớ rất cảm kích về điều đó.”
Haruto đáp lời Ayaka trong khi khéo léo đảo lại miếng trứng.
Ayaka nói với cậu bằng giọng nhỏ trong khi hơi đỏ mặt.
“Nếu để hai người đó tự tung tự tác, thì chúng ta sự sẽ bị buộc phải kết hôn với nhau…mất nhỉ!”
Ayaka thốt lên cực kỳ vui vẻ ở đoạn cuối, như thể để che giấu câu nói của mình.
Đáp lại, Haruto ngước lên và nói với vẻ mặt hơi choáng váng.
“Nếu tớ mời bà đến dự lễ cưới, hẳn bà sẽ rất vui ha…”
“Hả? B-bà cậu sao?”
Lời đáp lại có thể coi là tích cực của Haruto khiến Ayaka bối rối.
Thấy cô như vậy, Haruto chợt tỉnh lại và cười gượng.
“Chà, dù sao thì hôn nhân với chúng ta là một cách gì đó xa vời, tớ chưa thể tưởng tượng được.”
“Đ-đúng thế, chúng ta vẫn còn học cấp ba mà!”
Ayaka đáp lại Haruto trong khi gật đầu liên tục.
Tuy nhiên, những gì cậu nói trước đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Sau đó, Ayaka tiếp tục làm món phụ cho hộp bentou của mình và liếc nhìn biểu cảm của Haruto trong khi đỏ mặt.