Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 3



Vì ko có việc gì làm nên đăng truyện

Enjoy

          ----------------------------------------------------------------------------------------

Khách hàng đầu tiên

Dường như cái nóng của mùa lẫn tiếng ve inh ỏi vẫn không có dấu hiệu giảm nhiệt kể cả khi đã chiều tà. Haruto nới lỏng cổ áo đồng phục rồi mở cửa.

“Con về rồi đây.”

Cậu nói trong khi cởi giày rồi vào nhà, một bóng người từ cuối hành lang bước đến.

“Mừng con đã về Haruto”

“Con về rồi bà ơi. Bà nhìn này, hàng giảm giá ở siêu thị gần nhà đấy.”

Haruto nhấc chiếc túi đang cầm lên với khuôn mặt đầy tự hào. Chiếc túi chứa chiến lợi phẩm ngày hôm nay của cậu bao gồm thịt băm và hành tây.

“118 yên cho 100g thịt băm và 298 yên cho 5 củ hành.”

“Ối chà. Đúng là rẻ quá.”

Bà cậu vừa nhận lấy chiếc túi vừa lo lắng hỏi.

“Nó giúp con biết rằng mấy bà nội trợ khủng khiếp đến nhường nào.”

Tham vọng tìm kiếm những món hàng ngon, bổ, rẻ của các bà nội trợ trên khắp thế giới thậm chí có thể đánh gục cả tuổi trẻ và sức mạnh của một thằng học sinh cao trung.

Haruto nhớ lại cảnh những bà nội trợ chen chúc nhau để dành món hàng giảm giá vào một buổi chiều đi học về khiến cậu nở nụ cười chua chát.

“Cháu vất vả rồi. Vậy tối này ta sẽ ăn hamburger nhé.”

Sau khi khen ngợi nỗ lực của Haruto, bà cậu đề xuất món ăn cho buổi tối khiến mặt cậu sáng rực cả lên.

“Nếu có thể ăn hamburger của bà thì cháu sẵn sàng quyết chiến với mấy bà nội trợ đó mỗi ngày luôn.”

“Vậy à, bà hiểu rồi. Giờ cháu hãy vào rửa tay và súc miệng đi.”

“Vâng”

Nghe lời bà, Haruto đi đến bồn rửa súc miệng và rửa tay sau đó tiến đến căn phòng kiểu Nhật. Một bàn thờ Nhật được đặt ở góc phòng, có ba bức ảnh đặt ở trên đó.

“Cha, mẹ, ông à. Bắt đầu từ hôm nay, con đã được nghỉ hè rồi đó.”

Haruto nói một cách nhỏ nhẹ trong khi chạm vào những bức ảnh.

“Mùa hè năm nay con sẽ đi làm thêm.”

Chắp tay lại, cậu nói.

“Nhưng mọi người yên tâm đi, con vẫn sẽ học hành chăm chỉ. À, còn nữa, con sẽ đến võ đường đàng hoàng nên ông chớ lo nhé.”

Hiện tại, gia đình Otsuki chỉ có 2 thành viên là bà và cậu. Cha mẹ Haruto mất trong một vụ tai nạn giao thông khi cậu còn nhỏ. Cậu may mắn sống sót và được ông bà nhận nuôi.

Để giúp Haruto, người mất cả cha lẩn mẹ có một cuộc sống hạnh phúc sau này. Họ đã nuôi dạy rất nghiêm khắc để tránh làm hư cậu.

Ông đã gửi cậu đến một võ đường karate để trui rèn cho cậu thể chất và ý chí. Bà thì dạy cậu rất nhiều kĩ năng nữ công gia chánh như dọn dẹp, giặt giũ và nấu nướng để Haruto sẽ không gặp rắc rối khi sống một mình.

Nhờ đó mà Haruto có thể tự làm hầu hết mọi việc và có kĩ năng nội trợ đủ để giúp cậu làm bán thời gian tại một dịch vụ việc nhà.

“Giờ thì chắc mình nên đi giúp bà một tay thôi.”

Ông Haruto qua đời khi cậu mới vào sơ trung. Cậu đeo tạp dề rồi vào bếp, dù dưới sự dạy dỗ của bà, kỹ năng nấu nướng của Haruto đã tiến bộ đáng kể. Nhưng đó vẫn không là gì so với bà của cậu.

Để có thể làm được những món ăn ngon như bà. Haruto luôn đứng bếp cùng bà mỗi ngày, cố gắng học hỏi những kĩ năng thông qua các giác quan.

“Hamburger bà làm là đỉnh nhất.”

Haruto lau nước mắt trong khi đang tưởng tượng cảnh nước sốt thịt với hương vị đậm đà lan tỏa trong miệng.

―…―…―…―…―…―…―…―…―

Sau bữa ăn, Haruto ngồi vào bàn và mở cuốn sách tham khảo ra.

“Hà~, Hamburger của bà đúng là tuyệt phẩm mà.”

Mặc dù đang tập trung học bài nhưng dư vị từ bữa tối vẫn còn đọng lại khiến cây bút vẫn chưa hề nhúc nhích.

Haruto lơ đãng một lúc nhưng cậu nhanh chóng tỉnh lại, khẽ lắc đầu nói “Không, không, không,..” rồi nhìn vào cuốn sách tham khảo với vẻ nghiêm túc.

Sau một tiếng tập trung học, Haruto đặt búi xuống rồi duỗi tay ra.

“Uuu~n, có lẽ mình nên đi tắm sớm thôi.”

Bà gần đây hay bị đau lưng nên dọn dẹp phòng tắm cũng là việc của cậu.

“Nếu không làm sớm thì phiền phức lắm.”

Khi chuẩn bị vào phòng tắm thì điện thoại cậu chợt rung lên.

“Tomoya hử”

Sau khi thấy màn hình hiển thị cái tên Akagi Tomoya, cậu nhấc điện thoại lên và nhấn vào cái nút đỏ hiển thị giữa màn hình.

“Alo, tao đây”

“À. Tự nhiên tao muốn nghe giọng mày.”

“Vậy à. Kinh tởm, tao cúp đây.”

Khi Haru cố gắng kết thúc cuộc gọi thì cậu nghe thấy tiếng hoảng loạn ở đầu dây bên kia.

“Khoan. Đ-Đùa thôi, đùa thôi. Tao có chuyện muốn nói thật mà.”

“Nói nhanh đê. Tự nhiên được nói như vậy ai cũng muốn cúp máy sớm thôi.”

“Quá đáng. Tao nghiêm túc thiệt mà.”

“Vậy hẹn gặp lại ở trường sau kì nghỉ.”

“X-xin lỗi, được chưa. Tao sẽ không đùa nữa.”

Trước tông giọng hoảng loạn của thằng bạn thân. Haruto chống khuỷu tay lên bàn rồi cười nhẹ.

“Mày muốn nghe một câu chuyện thú vị xảy ra ở trường sau khi chúng ta về rồi không.”

“Chuyện thú vị? Có gì xảy ra à”

Thằng bạn Tomoya của cậu có một mạng lưới bạn bè rất rộng nên nó thường biết được những sự kiện hoặc tin đồn diễn ra trong trường. Và nó thường hay kể lại cho Haruto nghe.

“Chuyện là, mày biết Minato-senpai của năm 3 không?”

“À… người đến từ câu lạc bộ tennis à.”

Haruto mất một chút thời gian để liên tưởng tới người mà Tomoya nói tới. Theo trí nhớ của cậu thì Minato-senpai là át chủ bài của câu lạc bộ tennis và kĩ năng của anh ta có thể so sánh được với cả dân chuyên.

Trên thực tế, dường như anh ta đã có kế hoạch ký hợp đồng chuyên nghiệp với một nhà sản xuất nổi tiếng sau khi tốt nghiệp. Bọn con gái trong lớp thường bàn tán về việc nếu trở thành bạn gái anh ta thì có thể sẽ thành người nổi tiếng trong tương lai.

“Đúng vậy đó, và dường như Minato-senpai đó đã tỏ tình với Toujou-san.”

“Hế ~~. Rồi sao nữa.”

Tuy không hứng thú với câu chuyện của Tomoya, nhưng cậu vẫn thúc giúc thằng bạn mình kể tiếp.

Tỏ tình với Toujou Ayaka. Đây không phải là sự kiện hiếm hoi gì tại ngôi trường mà cậu đang theo học. Và nó hầu như chỉ có một kết cục duy nhất.

“Cô ấy từ chối rồi”

“Quả là vậy nhỉ”

Đúng như dự đoán, dù không hứng thú nhưng cậu vẫn trả lời lại. Toujou Ayaka sẽ luôn nói không với những người tỏ tình với cô. Đó là ấn tượng về cô trong suy nghĩ của Haruto.

“Mà như thường lệ. Lời tỏ tình lần này nghe cũng rất tuyệt đấy.”

“Có phải tình huống gì đó phức tạp không.”

Những thằng con trai nhắm tới Toujou Ayaka có nhiều lời tỏ tình khác nhau nhằm cố gắng để trở thành bạn trai cô. Một số người có lời tỏ tình khá lập lị, nó thường trở thành chủ đề bàn tán của học sinh trong trường.

“Thay vì nói là phức tạp thì nên nói là táo bạo mới đúng.”

“Giống kiểu công khai tỏ tình trước toàn trường à.”

“Nó giống như là phương án cuối cùng vậy. Trước đó, Minato-senpai đã gọi Toujou-san đến bằng loa phát thanh của trường.”

“Ồ…”

Haruto vô tình cao giọng lên như thể đồng cảm với Toujou, người được gọi tỏ tình bằng loa phát thanh của trường.

“Hơn nữa, lời tỏ tình của Minato-senpai không giống như lời mời hẹn hò mà giống như đính hôn vậy.”

“Đính hôn…. Từ Minato-senpai sao. Chẳng phải hơi quá à.”

“Không đâu. Ổng dường như còn chuẩn bị cả nhẫn nữa.” (VL) 

“Chà…”

Haruto thể hiện sự ngạc nhiên lần thứ 2 trong ngày. Mặc dù học sinh cao trung vẫn chưa thể kết hôn được, nhưng việc chuẩn bị cả nhẫn đính hôn thì quả là điên rồ mà.

Không biết đây có phải là kế hoạch do Minato-senpai nghĩ ra hay không. Anh ta trông có vẻ là người bình thường. Có lẽ sự quyến rũ của tồn tại mang tên Toujou Ayaka đã cuốn bay những thưởng thức thông thường của anh ta cũng nên. Tuy vậy nhưng cậu cũng không tùy tiện phán xét người khác được.

“Có vẻ như sau khi bị từ chối thì anh ta đã bất động tại chỗ trong nửa tiếng.”

“Chà, nếu là anh ta thì tao sẽ thay một bộ đồ trắng rồi tiến hành mổ bụng tự sát ngay và luôn.”

Cơ thể Haruto run lên khi tưởng tượng cảnh cậu bị từ chối sau khi đã gọi đối phương bằng loa phát thanh rồi cầu hôn trước toàn trường.

“Chắc có lẽ chỉ mày mới khiến Toujou-san rung động được nhỉ”

“Đã bảo là. Thiệt tình. Mày đấy, mày nghĩ tao sẽ dám tiếp cận Toujou-san sau khi nghe chuyện vừa rồi à.”

“Mày sợ quái gì chứ. Mà tao cũng không thể gặp Toujou-san cho đến khi học kì mới bắt đầu được. Muốn kì nghỉ này kết thúc sớm ghê.”

“Đừng có cái mong muốn lạ đời vậy chứ.”

“Mày là đứa duy nhất có thể trở thành Minato-senpai đệ nhị đấy.”

“Đừng có trù ẻo”

Haruto kết thúc cuộc gọi bằng một câu tsukkomi. Sau đó, Tomoya ngay lập tức gửi cho cậu một nhãn dán hình con mèo lịch lãm đang cúi chào. Đáp lại, Haruto cũng gửi lại hình một con thỏ nam tính tung cú móc vào hàm đối phương rồi rời bàn đi tắm

Toujou Ayaka, là nữ sinh thỉnh thoảng lại xuất hiện như là chủ để nói chuyện của cậu với bạn không hơn không kém. Khi kỉ nghỉ hè mới bắt đầu, Haruto đã nghĩ như vậy, cho đến khi cậu bắt đầu công việc làm thêm của mình.

Ngày thứ 3 của kì nghỉ hè, trước mặt Haruto là một căn biệt thự.

“Wow… Khách hàng đầu tiên của mình là một người giàu có nhỉ.” (Thời tới)

Haruto thốt lên với vẻ mặt chán nản. Hôm nay là ngày cậu bắt đầu làm thêm tại dịch vụ việc nhà.

Sau khi kiểm tra ngoại hình của mình và xác nhận răng mọi thứ vẫn ổn. Cậu ấn chuông với ngón tay run rẩy vì lo lắng.

“…Vâng”

“À. Tôi tới từ dịch vụ việc nhà”

Bất ngờ, giọng của một người cô gái trẻ vang lên qua hệ thống liên lạc. Haruto thắc chặt biểu cảm của mình và cố gắng nói chuyện một cách lịch sự trong khi cẩn thận để không cao giọng vì lo lắng.

“Vâng. Tôi sẽ ra ngay. Xin hãy đợi một chút.”

Khi chủ nhân của giọng nói phát ra từ hệ thống liên lạc nói như vậy. Cậu có thể cảm thấy những chuyển động của người đó từ phía bên kia cửa.

Haruto thở nhẹ để làm dịu trái tim đang đập liên hồi vì căng thẳng của mình, và liếc nhìn bảng tên được gắn bên cạnh lối vào.

“…Không thể nào”

Dù rằng hơi vướng mắc với bảng tên, Haruto nghĩ rằng chắc chắn không có sự trùng hợp như vậy rồi nhẹ lắc đầu để rủ bỏ sự phân tâm. Và rồi, cánh mở ra với một tiếng uỳnh, khách hàng đầu tiên của cậu xuất hiện.

“Hân hạnh được gặp mặt. Tôi là Otsuki, người sẽ phụ trách việc nh….à.”

Haruto cúi đầu lịch sự khi chào. Lúc ngẩng đầu lên, cậu nhất thời không nói nên lời khiến lời chào của cậu kết thúc một cách kì lạ.

“Ơ…Toujou-san?”

Bắt đầu kỉ nghỉ hè với công việc làm thêm ngắn hạn tại dịch vụ việc nhà, và khách hàng đầu tiên của Haruto là Toujou Ayaka, Idol ở ngôi trường cậu đang theo học.