Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 32



Enjoy!

                 _______________________________________________________________________________

Nước nhỏ giọt

Ngay khi đến khu vực bãi cỏ, họ liền chơi với những món đồ vừa thuê được.

“Thời tiệt thì tốt, chỗ này thì rộng rãi và thoáng mát.”

Ayaka đã thay xong quần áo, nhìn bãi cỏ rộng mênh mông và nói.

Khu vực bãi cỏ hiện đang có rất nhiều người, chẳng hạn như gia đình và những nhóm đông người khác, đang chơi với các món đồ chơi như bóng hoặc thư giãn trên thảm và lều.

Vì bản thân khu vực này rất rộng, nên bạn sẽ không cảm thấy ngột ngạt vì nhiều người chút nào, mà còn có thể cảm nhận được sự tự do dưới bầu trời mùa hè trong vắt kia.

Ba người họ chơi với quả bóng đã mượn được.

“Này Ryouta-kun, ở đây nè. Otto.”

“Ư! Ể! Aa”

Đây là một trò chơi đơn giản, một người giữ bóng trong khi hai người còn lại cố cướp nó.

Haruto hiện đang có bóng và Ryouta đang cố gắng cướp nó một cách tuyệt vọng.

Nhưng, chân Haruto thao tác chuyển động của quả bóng một cách khéo léo, khiến cậu nhóc khó có thể cướp được nó.

“Onee-chan đằng kia kìa! Onii-chan đứng yên đi.”

Ryouta hợp tác với Ayaka để bao vây Haruto, cố gắng ngăn cậu di chuyển.

“Otto”

Tuy nhiên, Haruto xoay người và rê bóng qua họ.

“Otsuki-kun, cậu giỏi thật đấy.”

Nhìn thấy cậu như vậy, Ayaka mỉm cười nói.

“Otsuki-kun có tham gia câu lạc bộ bóng đá không?”

“Không, không có. Vì thường chơi với bạn bè lúc nhỏ nên tớ kỹ năng của tớ hơi khá một chút.”

Haruto vừa nói vừa di chuyển quả bóng sang trái và phải.

Ryouta tuyệt vọng bám chặt vào chân cậu và cố gắng cướp bóng.

"Cảm giác không giống chút nào."

Ryouta bất lực trước động tác chân của Haruto.

Thấy vậy, Ayaka cười gượng.

Trước quả bóng không có dấu hiệu bị lấy đi, Ayaka mỉm cười như thể cô đã nghĩ ra được điều gì đó.

“Nói cách khác, Otsuki-kun là một người có kinh nghiệm, vậy không phiền nếu cậu chấp bọn tớ chứ?”

“Cũng đúng, cậu muốn tớ chấp gì đây?”

“Được rồi.”

Với một tiếng hét, Ayaka bám lấy cánh tay của Haruto. (Được)

Không thể ngờ cô sẽ bám lấy tay để ngăn mình lại, nên cậu rất ngạc nhiên trước hành động này, cơ thể cậu vô tình cứng đờ trước sự mềm mại hấp dẫn truyền đến cánh tay từ cô nàng.

“Bây giờ là cơ hội đó, Ryouta.”

“Vâng! Xem em đây….Được rồi~!”

Ryouta đã cướp được bóng trong chân Haruto, người đang cứng đơ cả người, vui vẻ nói.

“Ufufu, đây là chiến thắng của chúng ta.”

"Không, vừa nãy có hơi..."

“Không được sao? Vừa nãy là phạm luật ư?”

Ayaka ngẩng đầu lên và ngước nhìn cậu.

Trong suy nghĩ của Haruto, cử chỉ vừa rồi chắc chắn là phạm luật.

“Không....không phải, là không được.”

Haruto liếc nhìn cánh tay đang được ôm của mình, rồi lẩm bẩm trong khi ngoảnh mặt đi.

Nhìn thấy phản ứng của Haruto, Ayaka cũng xấu hổ đỏ mặt nhưng lại cười vui vẻ: "Fufufu."

“Onii-chan! Đến lúc đổi vai rồi đó!”

“Đ-được. Yosh! Anh tới lấy quả bóng đây.”

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ryouta, Haruto hét to hơn một chút để quên đi sự xấu hổ của mình.

Trong trận trước đó, chuyển động của Haruto đã bị ngưng lại vì hành vi phạm luật của Ayaka, khiến trận đấu trở nên cân bằng hơn.

Sau đó, ba người họ chơi cho đến khi mặt trời lên thiên đỉnh, Ayaka vừa nheo mắt nhìn mặt trời vừa nói.

“Cũng đến lúc ăn trưa rồi nhỉ?”

“Ừm. Chúng ta nên trải khăn ở dưới gốc cây đó.”

Haruto chỉ vào một bóng cây vừa đủ và nói.

“Ryouta cũng đói rồi phải không?”

“Vâng! Ăn trưa thôi!”

“Anh có làm món gà rán và trứng chiên mà Ryota thích đó.”

“Thiệt ạ-!”

Nghe Haruto nói, Ryouta hét lên vui sướng và chạy hết tốc lực vào chỗ bóng cây.

“Sự năng động của một đứa trẻ đáng sợ thật.”

“Không, tớ nghĩ Otsuki-kun có thể chơi đùa với em ấy lâu như vậy còn ấn tượng hơn cơ.”

Ayaka, người đang xem trận đấu được nửa chừng, nhìn Haruto như thể bị ấn tượng.

“Không có đâu, thể lực của tớ cũng gần chạm đáy rồi, cậu biết chứ?”

“Thiệt không? Trông cậu có vẻ vẫn còn nhiều sức lắm đó”

Nói rồi, Ayaka nhìn vào Haruto với một ánh mắt hoài nghi.

“Nhưng như dự đoán từ một cậu nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn ha.”

Haruto hơi tránh ánh mắt của Ayaka khi cô đang nhìn cậu gần hơn.

“Tuy đang là buổi trưa, nhưng cậu vẫn ổn chứ.”

“Ăn trưa xong là hồi phục ấy mà.”

“Hồi phục à.”

Sau khi trao đổi như vậy, cả hai nhìn nhau cười một chút.

"Onii-chan! Onee-chan! Nhanh lên đi!"

Ryouta từ phía bóng râm gọi hai người họ.

"Ừ, ừ, chị đang đến đây."

Sau khi trả lời em trai mình, Ayaka nhìn Haruto và mỉm cười.

“Đi thôi, Otsuki-kun.”

“Ừm”

Haruto và Ayaka tiến lại phía Ryouta.

Biểu cảm của Ryouta lóe sáng khi cậu trải khăn ra dưới bóng cây và đặt hộp cơm trưa lên đó.

“Waa! Trứng chiên và gà rán!”

“Nhớ [Itadakimasu] đúng cách trước khi ăn đó.”

“Vâng! Itadakimasu!”

Ryouta nhanh chóng đưa tay lấy miếng gà rán nhét vào miệng.

“Buổi chiều ta qua khu vực vui chơi dưới nước nhé.”

Harusho đề xuất ý kiến trong khi gắp các món ăn kèm như trứng cho Ryouta.

“Đúng ha. Nhiệt độ cũng tăng lên rồi.”

Sức nóng của mặt trời khi lên thiên đỉnh, nếu bước ra khỏi bóng râm, ta sẽ cảm thấy cái nóng như thiêu đốt, cảm giác như da mình đang bị bỏng vậy.

“A, nhưng tớ cũng cần đồ để thay nữa.”

Ayaka đột nhiên nhớ tới và nói.

“Ừ nhỉ. Áo cậu bị con dê đó cắn mất rồi mà.”

Trước đó, áo của Ayaka đã bị một con dê cắn và dính toàn nước bọt.

“Vì không có đồ để thay, nên chắc tớ chỉ có thể ngâm chân thôi.”

“Ừm. Nhưng cũng phải cẩn thận để không ngã đó.”

“Đúng vậy”

Trong khi trả lời cô, Haruto nhẹ nhàng lau nước sốt trắng trên cốc gratin dính trên má Ryouta bằng một chiếc khăn ướt.

Ăn trưa xong, Haruto và mọi người đi đến khu vui chơi dưới nước và ngạc nhiên vì lượng người ở đó.

“Uwaa….đông thật…”

“Chà, trời nóng thế này thì chắc ai cũng có cùng suy nghĩ ha”

Thấy Ayaka lên tiếng ngạc nhiên, Haruto cười gượng.

Ở khu vui chơi dưới nước, có những bể nhỏ xung quanh bể người lớn, và đài phun nước được đặt ở nhiều nơi.

Những đứa trẻ trạc tuổi Ryouta đang vui vẻ chơi đùa trong bể nước, nhưng cũng có những bậc cha mẹ và cặp đôi khác đang chơi đùa trong đài phun.

“Onii-chan, chỗ đó còn trống đúng không?”

Ryouta kéo tay Haruto và chỉ vào một bể bơi tương đối ít người.

“Thật kìa. Vậy, ta qua đó nhé.”

“Vâng!”

Lúc cậu gật đầu, Ryouta chạy tới bể bơi và nhảy xuống nước như một quả đạn pháo.

Bash Bash! Ryouta, người vừa nhảy xuống nước, nhìn Haruto và Ayaka với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Onii-chan! Onee-chan! Cảm giác tuyệt lắm đó!"

Nước nhỏ giọt từ tóc cậu nhóc, Haruto và Ayaka bước vào bể bơi với một nụ cười trên khuôn mặt khi cùng Ryouta vui đùa.

“Mát lạnh sảng khoái quá.”

“Đi bơi vào mùa hè là tuyệt nhất.”

Trong cái nóng thiêu đốt, sự mát lạnh của làn nước khiến cả Haruto và Ayaka đều dãn cơ mặt ra.

Ryouta chạy tới và tạc nước lên người Haruto.

“Onii-chan! Đỡ nè!”

“Úi chà, được lắm Ryouta-kun. Đáp lễ nè.”

“Uwaa, ahahaha!”

Ryota bị Haruto tạt nước và vui vẻ đáp trả lại.

Haruto và Ryouta chơi đùa với nhau dưới nước.

Ayaka ngồi xuống mép bể bơi và vui vẻ nhìn hai người họ trong khi chỉ ngâm chân trong nước.

“Ryouta, cẩn thận đừng làm phiền người khác nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

Ngoài Ryouta ra, còn rất nhiều đứa trẻ khác đang chơi đùa trong bể.

Và Ryouta cũng hăng say chơi đùa cùng Haruto.

“Trông mát mẻ và tuyệt thật nhỉ.”

Ayaka tựa cằm nhìn Haruto và Ryouta và hơi tiếc nuối vì không có quần áo để thay.

Đột nhiên, Ryota vẫy tay và gọi chị mình.

“Onee-chan, nước ở đây mát và dễ chịu lắm đó.”

“Thế à?”

Khi Ayaka nghiêng đầu, Haruto gật đầu nói.

“Tớ nghĩ nước chảy ra từ đây. Thật tuyệt khi ngâm chân mình trong nước nhỉ.”

“Đúng thế. Vậy đi thôi ha.”

Ayaka xắn gấu quần lên một chút rồi tiến đến chỗ bọn Haruto.

“Wa, đúng thật! Mát lạnh và dễ chịu quá.”

“Đúng là một cách để giải thoát (khỏi trời nóng) nhỉ.”

Trong khi Ayaka và mọi người đang bị phân tâm bởi làn nước trong lành và mát mẻ thì một đứa trẻ khác đang chạy chơi gần đó đã va phải Ayaka.

"Kyaa!?"

Với một tiếng uỵch, cậu bé đập người cô và khiến Ayaka mất thăng bằng.

"Nguy hiểm!"

Haruto ngay lập tức đưa tay ra và cố gắng đỡ cô ấy.

Tuy nhiên, vì cũng đang ở dưới nước nên cậu cũng bị mất thăng bằng trong khi đang cố đỡ Ayaka.

Quyết rằng việc bị ngã là điều không thể tránh khỏi, Haruto kéo mạnh tay Ayaka và ôm cô vào lòng.

Hai người họ ngã xuống với một tiếng bùm lớn.

Tuy bể không sâu, nhưng nếu nằm xuống thì vẫn có thể lút người.

Haruto, người nằm dưới đỡ cho Ayaka, vội vàng ngẩng cổ lên để trồi lên khỏi mặt nước.

“Otsuki-kun! Cậu không sao chứ!?”

“Ừ, tớ ổn…”

Ngẩng mặt lên, ngay trước mắt Haruto là khuôn mặt của Ayaka với đôi mắt đang mở to vì ngạc nhiên và lo lắng.

Haruto đứng dậy khỏi mặt nước, và không nói nên nói khi nhìn thấy cô nàng đang nhìn mình đầy lo lắng như vậy.

Tại sao chứ.

Cậu cũng không rõ.

Tuy nhiên, vào lúc đó, Haruto đã bị cô gái tên Toujou Ayaka làm cho say đắm mất rồi.

Đó có phải là do sự lo lắng của cô dành cho cậu?

Hay do mái tóc ướt nhỏ giọt tỏa sáng dưới ánh mặt trời của cô thật tuyệt?

Hay là vì sự mềm mại nơi vòng tay cậu, sức quyến rũ mạnh mẽ đó?

Hoặc, có thể là tất cả chúng.

Haruto không nói nên lời và tiếp tục nhìn Ayaka với vẻ chết lặng.

“….Otsuki-kun?”

Sau khi ngã xuống, Haruto đột nhiên chỉ im lặng nhìn cô khiến Ayaka lo rằng cậu có thể đã bị thương ở đâu đó.

“…….”

Haruto không trả lời câu hỏi của cô.

Thay vào đó, cậu lại dồn thêm một chút sức vào cánh tay quanh eo và lưng của Ayaka.

“O-Otsuki-kun?”

Ayaka tỏ ra ngạc nhiên khi được cậu ôm mạnh hơn.

Trong vòng tay Haruto, cậu có thể cảm thấy cơ thể cô nàng đang căng ra, cứng ngắc.

Nhưng rồi vài giây sau.

Cơ thể cô đột nhiên mất đi sức lực và sức nặng trên người Haruto tăng lên.

Như thể bị mê hoặc, Haruto không thể rời mắt khỏi đôi mắt ướt át của Ayaka.

Ánh mắt hai người đan xen và từ từ sát lại gần nhau hơn.

Và khi mí mắt của cả hai từ từ hạ xuống.

"Xin lỗi~!!"

Một người phụ nữ có vẻ là mẹ của đứa trẻ vừa đụng trúng Ayaka.

Cô ấy vội vàng chạy tới, cúi đầu và xin lỗi hai người.

“……..!”

“Huh!!”

Ngay lập tức, Haruto và Ayaka vội vàng tách nhau ra và đứng dậy.

“Nào! Con mau xin lỗi hai anh chị đi!”

“E-Em xin lỗi…”

Trước sự hối thúc của người mẹ, cậu bé cúi đầu trước Haruto và Ayaka.

“À, k-không. Không có gì nghiêm trọng đâu ạ”

“Em có sao không?”

Ayaka mỉm cười thông cảm, Haruto nhẹ nhàng nói với cậu bé đã tông vào Ayaka.

“Ừ-ừm, em ổn ”

“Vậy à. Từ nay nhớ để ý xung quanh nhé.”

“Vâng. Xin lỗi anh chị”

“Thật lòng xin lỗi hai con.”

Trong khi cúi đầu nhiều lần, hai mẹ con rời khỏi Haruto và Ayaka.

Sau khi họ đã đi xa, Haruto ngần ngại mở miệng nói với Ayaka.

"Ừm... lúc đó, ừm... tớ xin lỗi."

"K-không. Nếu Otsuki-kun không ôm thì có lẽ tớ đã ngã đập đầu rồi. Otsuki-kun mới là người có ổn không mới đúng?"

“À, ừm. Tớ ổn mà.”

“Vậy à…”

Trong bầu không khí ngượng ngùng này, cả hai chỉ nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng quay đi.

Trái tim Haruto liên tục đập rộn ràng như thể đó là dư âm của sự việc vừa rồi.

Đúng lúc đó, Ryouta chạy tới và ngước nhìn hai người họ.

“Onee-chan, onii-chan. Hai người ổn chứ?”

“Ừ. Chị ổn”

“Anh không sao Ryouta-kun. Cảm ơn em.”

Ryouta có vẻ nhẹ nhõm sau khi nghe câu trả lời của họ, nhìn vào quần áo của Ayaka và nói.

“Onee-chan, quần áo của chị ướt hết cả rồi.”

“A, đúng thế…”

Sau khi nhìn vào quần áo của mình và suy nghĩ một lúc, Ayaka nở một nụ cười thách thức.

“Dù sao cũng đã ướt rồi. Mình có nên chơi tới bến luôn không ta?”

“Tuyệt vời! Onee-chan, cùng chơi nào!”

Lời nói của Ryouta ngay lập tức vực dậy tinh thần của cậu.

Ayaka cũng vui vẻ dùng tay múc nước lên và bắt đầu vẩy nước với Ryouta.

“Onii-chan, tham gia tụi em nào!”

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Ryouta, Haruto cũng mỉm cười chạy tới.

Tương tự như vậy, cậu cảm thấy tim mình đập thình thịch trước nụ cười hồn nhiên của Ayaka.