Suy nghĩ của Toujou Ayaka (5)
Tôi đi cùng bà Otsuki-kun trên con đường chật hẹp của khu dân cư.
Khi tôi nói với bà ấy rằng mình đang đến thăm Otsuki-kun, bà đáp: “Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Dưới tiết trời buổi sáng dễ chịu, tôi đi cạnh một bà của Otsuki-kun đang nở nụ cười hạnh phúc.
Như bị thu hút tôi cũng mỉm cười theo, nhưng bên trong tôi thì đang hoảng loạn tột độ.
Tại sao bà Otsuki-kun lại nghĩ mình là bạn gái cậu ấy chứ? Tại sao vậy?
Chuyện đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi nãy giờ.
“A-ano…Otsuki-kun đã nói gì về con vậy?”
Từ những gì bà ấy nói, có vẻ như Otsuki-kun đã bảo với bà cậu ấy rằng tôi là bạn gái cậu…
Otsuki-kun, nghĩ mình là bạn gái cậu ấy ư?
Nếu vậy thì mình nên làm gì đây... Ah, mặt mình sẽ tự động mỉm cười mất.
Nhưng, chẳng phải kỳ lạ quá sao? Đây không giống Otsuki-kun chút nào.
Xét đến tính cách của Otsuki-kun, thật lạ khi cậu ấy bảo bà mình rằng tôi là bạn gái cậu mà không nói gì với tôi cả, phải không? Chà, dù việc này khiến tôi rất vui.
Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, bà trông rất vui và kể cho tôi nghe Otsuki-kun đã nói về tôi như thế nào.
"Haruto nói rằng Ayaka-san rất dễ thương. Đặc biệt là nụ cười của con rất đẹp, và thằng bé còn nói rằng con là một người chị rất quan tâm với em trai mình."
Waa---!! Ha, ha, xấu hổ quá!!
Mặt mình bốc hỏa mất thôi!!
….N-nhưng, Otsuki-kun thích nụ cười của mình à…. Thật ư…Ufufu.
“Fufufu”
“Ayaka-san?”
“A, k-không. Con rất vui khi được Otsuki-kun nói như vậy.”
Chết, nguy hiểm thật.
Nếu mất cảnh giác thì tôi sẽ để lộ khuôn mặt luộm thuộm và nụ cười nhếch nhác ra mất.
Mình không thể trông như vậy trước mặt bà Otsuki-kun được. Phải giữ bình tĩnh!
Chúng tôi tiếp tục đi như vậy thêm vài phút, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau.
Cuối cùng tôi cũng tới nhà cậu ấy.
Nhìn bên ngoài tuy có hơi cũ, nhưng đây là một ngôi nhà Nhật Bản điển hình.
Tuy nhiên, trong mắt tôi, chỉ riêng việc đây là nhà của Otsuki-kun cũng đã khiến nơi này trở nên đặc biệt.
“Con vào đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Bà ấy mở cửa ra mà mang dép đi nhà vào.
“À, con cảm ơn. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Ah, không hiểu sao tôi lại ngửi thấy mùi Otsuki-kun.
Tôi hít một hơi thật sâu, mong bà không phát hiện ra. (Hết cứu)
“Phòng Haruto ở trên tầng đấy, con lên đi.”
“À, vâng. Con xin phép.”
Bà dẫn tôi đến phòng của Otsuki-kun.
Tôi theo bà ấy lên cầu thang.
Mỗi một bước lên cầu thang, làm tim tôi như đập nhanh hơn.
Sự kết hợp giữa việc tôi sắp bước vào phòng Otsuki-kun và việc tôi sắp được nghe lý do tại sao Otsuki-kun lại gọi tôi là bạn gái cậu ấy khiến tim tôi loạn nhịp.
“Haruto, bà vào nhé.”
Bà vừa nói vừa gõ cửa.
Một giây sau, câu trả lời đến.
“Vâng, bà vào đi.”
Giọng Otsuki-kun có vẻ hơi yếu.
Nghe vậy, sự lo lắng trong tôi lên đến đỉnh điểm.
Niềm vui khi được gặp Otsuki-kun, cảm giác lo lắng cho sức khỏe của cậu, cảm giác lúng túng khi vào phòng cậu ấy, cả những nghi ngờ và kỳ vọng khi cậu ấy nói với bà rằng tôi là bạn gái của cậu ấy nữa.
Tất cả những cảm xúc đó trộn lẫn vào nhau khiến tôi không còn có thể phân biệt được cái gì ra cái gì nữa rồi.
Trước mắt tôi, bà mở cửa và bước vào phòng Otsuki-kun.
“Haruto, bạn gái con đến thăm này.”
“…Hả? Bạn gái?”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói bối rối của Otsuki-kun.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi quyết định bước vào phòng.
“O-Otsuki-kun. Sức khỏe cậu…sao rồi.”
“……!? T-Toujou-san…”
Khi thấy tôi, cậu ấy làm ra một vẻ mặt và tôi chưa từng thấy trước đây, đến mức tôi muốn chụp nó lại làm của riêng quá.
Đầu tiên, cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi, sau đó mở to mắt ra như thể đang bị sốc, và khuôn mặt không còn một giọt máu.
“Haruto đó, không ngờ con lại có một cô bạn gái dễ thương như vậy luôn.”
“À, aa….à, không, ano, bà ơi, cái đó…”
Otsuki-kun trông hoang mang kinh khủng.
Tôi đã quen nhìn cậu ấy với phong thái chững chạc và điểm tĩnh, điều này khiến Otsuki-kun trẻ ra đôi chút.
“Otsuki-kun, cái này. Tớ có mua ít trái cây làm quà, cậu nhớ ăn nhé?”
“Ể? À, eto, xin lỗi. Phiền cậu rồi, cảm ơn nhé.”
Đột nhiên, tôi bắt chuyện với cậu ấy, Otsuki-kun đáp lại với vẻ mặt có chút bối rối.
“Ayaka-san, đã mua rất nhiều đồ cho con đó. Con thực sự đã có một cô bạn gái rất tốt ha.”
“V-vâng…à, không, nhầm rồi, chuyện là…”
Otsuki-kun đang cố nói điều gì đó nhưng cậu ấy lại do dự vì dường như không tìm được từ ngữ nào để diễn đạt.
Bà nhìn vào cái túi trái cây tôi đang cầm và nói.
“Để bà đi lột vỏ.”
“Không, không cần đâu. Cho con mượn bếp, con làm cho ạ.”
“Được rồi, được rồi mà. Con không cần bận tâm đâu. Ayaka-san cứ ở cạnh Haruto đi nhé.”
“Vậy thì, vâng. Con cảm ơn bà.”
Tôi cúi đầu rồi đưa chiếc túi cho bà.
Bà ấy rời đi, để lại tôi và Otsuki-kun trong phòng.
“….”
“….”
Căn phòng chìm trong sự im lặng khó xử.
Otsuki-kun đã ủ rũ được một lúc.
“Eto, Otsuki-kun này? Bệnh tình, của cậu sao rồi?”
“….Ừm, đỡ hơn rồi….”
Otsuki-kun nói với tông giọng ủ rũ và trông có vẻ chán nản.
“Ano, ne. Chuyện là….lúc nãy tớ đã nghe bà Otsuki-kun nói rồi, e~to, ừm, rằng tớ là….bạn gái cậu…”
“Thật lòng xin lỗi cậu.”
Trước khi tôi kịp nói xong, Otsuki-kun đã ra khỏi giường và cúi đầu xuống đất dogeza.
Ế ế!? Đơ-Đợi đã, Otsuki-kun!
Cậu đang bị cảm mà, phải nằm yên trên giường chứ!
“Tớ thật sự xin lỗi vì đã nói mà chưa xin phép và khiến Toujou-san cảm thấy khó chịu! Tớ không biết phải tạ lỗi như nào cho đủ… Tớ đã nói dối bà mình rằng Toujou-san là…”
“Đợi! Đợi chút nào!”
Tôi ngắt lời lời xin lỗi của Otsuki-kun.
"Tớ không tức giận và cũng chẳng cảm thấy khó chịu. Nhưng tớ thực sự tò mò vì sao Otsuki-kun lại nói dối rằng tớ là bạn gái cậu.”
Tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Otsuki-kun chạm mắt với tôi một lúc rồi đột nhiên nhìn xuống và đảo mắt đi.
“Cái đó…”
“Chắc phải có lý do, đúng chứ? Dù sao thì, Otsuki-kun không phải là loại người sẽ nói dối như vậy.”
“…”
Tôi kiên nhẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Otsuki-kun, người đang nhìn xuống đất và im lặng.
Sau đó, với tông giọng nhỏ, cậu ấy nhẹ nhàng nói.
“Thật ra, tớ đã….mất cha mẹ trong một vụ tai nạn giao thông khi còn nhỏ.”
“Ể!? ….Vậy…sao…”
Tôi lấy tay che miệng khi biết được sự thật khủng khiếp ấy.
Otsuki-kun tiếp tục nói bằng giọng yếu ớt.
“Sau đó, tớ đã được ông và bà nhận nuôi, nhưng lúc tớ vừa vào cấp 2, thì ông mất…hiện tại tớ chỉ sống với bà.”
Otsuki-kun vừa gục đầu buồn bã và nói tiếp.
Khi nghe cậu ấy nói vậy, tôi chỉ muốn tiến tới và ôm cậu thật chặt.
Thật không thể tưởng tượng được.
Hiện tại, tôi có cha, mẹ và Ryouta.
Có gia đình ở bên.
Tuy nhiên, Otsuki-kun lại không có ai khác ngoài bà mình….
Rồi tôi chợt nhớ ra điều gì đó.
Lần trước, khi tôi phàn nàn vì bị mẹ trêu chọc, Otsuki-kun có vẻ buồn khi nói về việc nên biết ơn khi có mẹ ở bên.
Có lẽ khi đó, tôi đã vô tình thất lễ trước mặt Otsuki-kun, người mồ côi cha mẹ…
Sự bất an đó dâng lên trong tôi.
Otsuki-kun ngẩng mặt lên và tiếp tục nói trong khi nhìn tôi.
“Rồi hôm kia, bà tớ đã ngất do sốc nhiệt.”
"Ehh! B-Bà có ổn không?"
“À, ừm. Thật may là tớ đã đưa bà đến bệnh viện kịp thời nên không có gì nghiêm trọng cả.”
“V-vậy à.”
Hôm kia, là ngày chúng tôi đến Animal Crossing Park. Quả thật, hôm đó trời rất nóng.
Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ biến cố đó đã xảy ra vào hôm ấy.
“Nhưng tớ đã rất sợ khi thấy bà ngất đi và phải nhập viện.”
Otsuki-kun yếu ớt nói.
Đúng, nếu là tôi, thì cũng sẽ rất hoảng sợ nếu một thành viên trong gia đình đột nhiên ngã quỵ.
“Sau đó, khi vào bệnh viện, bà cũng đã tỉnh lại. Nhưng cuộc nói chuyện khi đó lại chuyển thành bạn gái của tớ…”
Otsuki có vẻ hơi lúng túng, tạm dừng một lúc rồi nói tiếp.
“Trước đây bà từng hỏi tớ đã có bạn gái chưa? Đó chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường nên tớ thường sẽ đưa ra một câu trả lời lảng tránh. Nhưng lúc đó… ừm, tớ lại có mong muốn trấn an bà mình nên….”
“Thế vậy, chuyện tớ…eto, bạn gái cậu là…?”
“Ừm…Khi ấy, hình ảnh Toujou-san hiện lên trong đầu tớ nên tớ đã…lỡ…”
Otsuki-kun nói với giọng buồn bã hơn bao giờ hết.
Tôi rất cảm thông với xuất thân và hoàn cảnh của cậu ấy, nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng.
Khi nghĩ về bạn gái, Otsuki-kun đã nói rằng hình ảnh của tôi hiện lên trong tâm trí cậu ấy….thế nghĩa là….
Trong suy nghĩ của tôi, lời nói của Otsuki được diễn giải một cách rất thuận tiện.
Nhưng điều này không thể xảy ra, nếu cậu ấy không có tình cảm với tôi, phải không?
Cố gắng hết sức để giữ cho khóe miệng không nhếch lên, tôi gật đầu nhẹ như để xác nhận lời giải thích của bản thân.
Trái ngược với tôi, người đang phấn khích đến mức muốn nhảy lên, Otsuki-kun lại tiếp tục xin lỗi từ tận đáy lòng.
"Tớ thực sự xin lỗi. Dù có muốn trấn an bà đến thế nào đi chăng nữa, tớ... đã nói ra lời nói dối tồi tệ hại nhất với tư cách một con người, và còn gây rắc rối cho Toujou-san nữa..."
Giọng cậu ấy nhỏ dần.
Nhìn thấy cậu ấy như vậy tim tôi bất giác đập thình thịch.
Otsuki-kun, người thường trưởng thành và đáng tin cậy, giờ đây cũng trông buồn bã như Ryota khi bị cha mẹ mắng vậy.
Cậu ấy hiện tại rất khác so với thường ngày.
Tôi thực sự muốn ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ đầu cậu ấy và nói rằng không sao đâu.
“Tớ sẽ giải thích cho bà rằng đó chỉ là lời nói dối. Nên là….”
“Đợi đã!”
Tôi ngắt lời Otsuki-kun bằng giọng to hơn một chút.
Đồng thời, tim tôi đập nhanh hơn và ngực tôi căng cứng.
Bây giờ tôi đã hiểu rõ thêm về cảm xúc Otsuki-kun dành cho mình, nếu tôi muốn…chắc Otsuki-kun sẽ chấp nhận. Tôi có cảm giác như vậy.
Nhưng…..
Tôi…..
Biết được cảm xúc và suy nghĩ của anh ấy khiến tôi muốn nhiều hơn nữa.
Đó là những cảm xúc thuần khiết của anh ấy, không có bất kỳ sự ngượng ngùng hay tội lỗi nào.
Tôi khao khát tình yêu của anh.
Vì thế….
Tôi sẽ không trốn tránh khỏi “mối quan hệ” mà tôi có thể nắm lấy được nếu vươn tay ra nữa.
Sau đó tôi từ từ mở miệng.
Để tìm kiếm cảm xúc thuần khiết của mình.
“….Không sao cả. Tớ, sẽ làm bạn gái giả của cậu. Tớ sẽ đóng giả làm bạn gái cậu trước mặt bà.”
Trước câu trả lời của tôi, Otsuki-kun sững người lại, mở to miệng ngạc nhiên.
Đó không phải là phản ứng bình thường ở Otsuki-kun, nhưng tôi cảm thấy phần đó của anh ấy cũng rất đáng yêu, khiến tôi bất giác khẽ cười.
___________________________________________________________________________________
Cảm xúc của Ayaka dành cho Haruto: Em muốn ôm anh…..