Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 42



Enjoy!

            ____________________________________________________________________________________

Cảm xúc của anh ấy, cảm xúc của cô ấy

Sau khi dọn dẹp sân vườn, Haruto bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Ayaka ngồi ở bàn ăn nhìn cậu áp chảo miếng ức gà.

“Nghĩ lại thì, về chuyện…tập làm người yêu ấy.”

“Vâng”

Haruto từ từ mở miệng trong khi dùng đũa lật miếng ức gà lại.

“Cậu định luyện tập như thế nào?”

“Cái đó…thì là làm những cử chỉ, lời nói, hành động như người yêu này, và cả t-tiếp xúc da thịt nữa.”

Ayaka nhanh chóng dứt lời vì xấu hổ.

“Tiếp xúc da thịt….à”

Haruto tạm ngừng việc rút dầu từ ức gà và ngơ ngác nhìn Ayaka.

Sau đó, cô nàng bắt đầu cao giọng và hoảng loạn giải thích.

“T-Thì bởi vì! Nếu lúc đó bọn mình mà khó xử, chắc chắn bà sẽ nghi ngờ liệu hai ta có thực sự là một cặp không.”

“Bị nghi ngờ…sao?”

Nếu quá xấu hổ để nắm tay.

Chẳng phải nếu là người yêu thì nên để cho nó tự nhiên hơn sao?

“Chà, tớ đã nói với bà là mới có bạn gái gần đây, nên tớ nghĩ rằng việc skinship quá mức thì không tự nhiên chút nào.”

“À…Ừ. Đúng rồi…nhỉ…”

Ayaka sau khi nghe Haruto nói, nhìn xuống đất như người máy cạn năng lượng.

Chứng kiến cô như thế, khiến cậu thấy có chút áy náy.

Ngay từ đầu, việc hai người hẹn hò điều bắt nguồn từ lời nói dối của cậu, nên cậu thậm chí còn không có quyền từ chối cô nàng.

“Nhưng, đúng là nên luyện tập một chút. Đột nhiên cư xử như người yêu thì khó thật. Nếu Ayaka-san….Ayaka không phiền thì chắc luyện tập tiếp xúc da thịt…cũng được.”

“….Thật không?”

Khi Ayaka nói câu đó và nhìn lên, nét mặt cô có chút vui mừng, Haruto cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

“Thật mà. Nếu cậu không ghét nó.”

“Tớ là người đề xuất thì sao mà ghét được chứ.”

Ayaka có vẻ ngại ngùng, nhìn cậu mỉm cười.

Haruto tránh ánh mắt cô nàng và vội vả gắp miếng ức gà đã chín ra khỏi chảo.

Haruto cho miếng ức gà lên dĩa cùng với hành tây, ớt xanh và cà rốt. Rồi rưới lên chút nước sốt nanban của bà cậu.

Sau khi làm xong, Haruto tiếp tục chuẩn bị nước sốt cho món mì somen.

Vào lúc đó, Ayaka lặng lẽ mở miệng.

“Nè, Haruto-kun?”

“Vâng, gì thế?”

Trước câu hỏi của Ayaka, Haruto quay mặt về phía cô.

“Hiện tại không có cha, mẹ và Ryouta ở đây….”

Biểu cảm của Ayaka nóng bừng như thể cô bị cảm, và nó quyến rũ không tả nổi.

“Thử…luyện tập…một chút không?”

Nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, Ayaka vừa nói vừa đi vòng về phía nhà bếp nơi Haruto đang đứng.

“A, ể…”

Haruto im lặng nhìn Ayaka khi cô đến gần, trên tay vẫn cầm quả cà chua dùng làm sốt mì somen.

Ayaka dừng lại cách Haruto vài bước.

Rồi, sau vài giây, cô cúi mặt xuống và ngừng cử động.

Như thể đã quyết tâm, cô nàng đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn vào Haruto rồi bước tới một bước.

“A-Ayaka-san….?”

“Khi chỉ có hai đứa, là Ayaka, mới đúng.”

Ayaka phồng má lên một chút, tỏ vẻ không hài lòng khi tiến thêm một bước lại gần Haruto.

“Haruto-kun…”

Nếu cậu đưa tay ra phía trước, cậu có thể chạm vào cô ngay lập tức.

Nhiều suy nghĩ khác nhau nảy sinh trong đầu Haruto.

Cậu cảm thấy nếu bất kì ai trong hai người họ hành động thì mối quan hệ của cả hai sẽ thay đổi.

Bạn học cùng lớp.

Nhân viên dọn dẹp và khách hàng.

Và, người yêu giả…

Haruto bị thu hút bởi ánh mắt đầy nhiệt huyết của Ayaka.

Đôi mắt ấy đẹp thật. Haruto nghĩ vậy khi nhìn vào mắt cô nàng.

Có lẽ mối quan hệ giữa họ thay đổi cũng tốt….

Nếu, cô ấy thực sự muốn như vậy, nếu cậu muốn như vậy…

Ngay khi cánh tay Haruto nhẹ nhàng chạm đến Ayaka, một giọng nói vui vẻ vang lên từ sảnh.

“Con về rồi--!!”

Đó là giọng của Ryouta.

Haruto và Ayaka giật mình và vội vàng tách nhau ra.

Sau giọng nói vui vẻ, là tiếng gacha! Cửa phòng khách mở ra, và Ryouta xông vào.

“A! Onii-chan!!”

Ngay khi nhìn thấy Haruto đang đứng trong bếp, Ryouta vui mừng khôn xiết và chạy đến chỗ cậu.

“Em về rồi, onii-chan!”

“Mừng em về nhà, Ryouta-kun”

“Onii-chan, bệnh cảm của anh sao rồi? Khỏe hơn chưa ạ?”

Haruto mỉm cười với Ryota đang nhìn cậu đầy lo lắng.

“Cảm ơn em đã quan tâm. Giờ anh đã khỏe lại rồi.”

Khi được Haruto xoa đầu, Ryouta nheo mắt như thể bị nhột.

“Anh biết không. Lúc onii-chan bị cảm ấy, có một bà cô mà em không biết đã tới làm việc nhà thay onii-chan đó.”

“Vậy à. Đồ ăn người đó nấu có ngon không?”

“Ngon ạ. Nhưng nhé, em thích đồ ăn onii-chan làm hơn! Hơn nữa, nếu onii-chan ở đây thì vui hơn nhiều.”

Ryouta nói với nụ cười ngây thơ.

Biểu cảm của Haruto dịu lại trước lời nói của cậu nhóc.

“Hôm nay anh sẽ nấu một bữa thật ngon. Em đợt một lát nữa nha. Trong khi đó, Ryouta-kun đi rửa tay và súc miệng đi nhé.”

"Vâng!"

Haruto nhìn Ryouta với ánh mắt ân cần khi cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu và chạy đến bồn rửa.

Phòng khách giờ chỉ còn lại hai đứa.

Haruto lặng lẽ hướng ánh mắt về phía Ayaka.

“Lần sau luyện tập tiếp, nhé”

“Đúng vậy nhỉ….”

Ayaka xấu hổ cười và nói, Haruto cũng lúng túng gật đầu.

Trong lúc Haruto tiếp tục nấu bữa tối, cậu thầm nghĩ về những ham muốn đã dâng trào trong cậu trước đó.

Khi Ayaka tiến lại gần, cậu đã nghĩ.

Cậu muốn cô ấy thành của mình.

Cậu muốn ôm lấy cô.

Nhưng bây giờ cậu không thể cho phép mình làm điều đó.

Ayaka giả làm bạn gái Haruto vì cô tin tưởng cậu.

Để đáp lại điều đó, cậu cố gắng cư xử như một người bạn trai thực sự khi bị skinship.

Vì thế cậu không thể phản bội lại nó được.

Nhưng, Haruto ngừng cắt cà chua và đột nhiên suy nghĩ.

Cho đến bây giờ, cậu thấy rất có lỗi với Ayaka vì đã khiến cô hẹn hò giả với mình.

Thế nên, cậu chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của chính Ayaka.

Mình tự hỏi cô ấy nghĩ gì về mình…

Haruto đến với gia đình Toujou với tư cách là một nhân viên việc nhà và suy ngẫm về những việc đã xảy ra kể từ khi cậu gặp Ayaka.

Nó khiến tim cậu đập mạnh.

Có khả năng Ayaka có tình cảm với cậu.

Cậu vẫn chưa chắc. Nhưng, cậu nghĩ là có ở mức độ nào đó.

Cả hai đã cùng đi xem phim và nắm tay nhau.

Thậm chí còn cùng đi mua sắm ở siêu thị.

Và tại Animal Crossing Park, mặc dù ngoài ý muốn, nhưng kết quả là họ đã ôm nhau.

Nhớ lại những lúc đó với cô nàng, cậu để ý rằng cô chưa bao giờ có biểu cảm khó chịu khi ấy.

Chỉ mới vài ngày kể từ khi cậu gặp Ayaka.

Vẫn có khả năng cao đó chỉ là sự hiểu lầm của chính cậu.

Nhưng…

Vào thời điểm đó, một cảnh tượng lóe lên trong đầu Haruto.

Đó là vào hôm nọ.

Lúc Ayaka đến chăm sóc và áp trán vào cậu để đo nhiệt độ.

Liệu có ai lại làm việc đó với người mà họ không thích không?

Nếu... Ayaka thích Haruto.

Họ sẽ chả cần phải đóng vai người yêu nữa.

Haruto đã nhận ra được cảm xúc của bản thân.

Vì thế, nếu cảm xúc của cô ấy cũng giống cậu.

Nghĩ đến đây, Haruto lắc đầu thật mạnh.

“Làm gì có chuyện dễ ăn….như thế được….chứ?”

Mối quan hệ giữa Haruto và Ayaka mới bắt đầu chưa lâu.

Thông qua công việc bán thời gian này, cậu biết rằng vẻ ngoài “Idol học đường” ở trường của Ayaka không phải là con người thật của cô.

Tất nhiên, hình ảnh của cổ khi ở trường vẫn còn trong tâm trí cậu.

Không quan tâm đến tình yêu. Không cho phép con trai lại gần, và chỉ có bạn là nữ. Từ chối tất cả những lời tỏ tình.

Vì lẽ đó nên cậu không nghĩ có khả năng Ayaka sẽ để ý đến cậu.

Haruto cho cà chua đã cắt nhỏ vào tô, sau đó chuyển sang băm lá tía tô.

Khi ấy, cậu hơi ngước lên và liếc nhìn Ayaka đang ngồi ở bàn trong phòng khách.

Có vẻ Ayaka đã theo dõi Haruto nấu ăn từ nãy giờ, khi ánh mắt họ chạm nhau, cô nàng mỉm cười hạnh phúc.

“….B-Bữa tối sắp xong rồi.”

“Ừ-Ừm”

Cảm thấy xấu hổ, họ quay sang chỗ khác.

Haruto thái nhỏ lá tía tô, trong khi cố gắng làm dịu cơn âm ỉ đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Từ nay trở đi, trước khi bắt đầu công việc bán thời gian, cậu sẽ tập làm người yêu trong phòng Ayaka.

Haruto tự hỏi lúc này liệu tim cậu đang đập thình thịch là vì lo lắng hay vui mừng đây.

Cậu quyết định tiếp tục làm bữa tối trong im lặng, cho rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu bản thân không nghĩ gì cả.