Enjoy!
__________________________________________________________________________________________
Lời mời hẹn hò
Một ngày sau buổi “Luyện tập làm người yêu” với Ayaka.
Dù bên ngoài vẫn còn tối thui nhưng Haruto đã tỉnh dậy.
Nhìn đồng hồ cạnh giường, cậu nhận ra vẫn còn quá sớm để thức dậy nên từ từ hạ mí mắt xuống, cố gắng ngủ tiếp.
Nhưng, có vẻ như đầu óc đã hoàn toàn tỉnh khiến cậu không sao ngủ lại được.
Haruto không cách nào khác ngoài việc thức dậy sớm hơn một chút và ngồi vào bàn học bài, vốn đã là thói quen mỗi ngày của cậu.
Tuy nhiên, khả năng tập trung của cậu lại không được như mọi khi.
“Chết tiệt….không thể nào tập trung được….”
Khi Haruto thì thầm, những sự kiện ngày hôm qua cứ tua đi tua lại trong tâm trí kể từ khi cậu tỉnh dậy.
Những lời đó được Ayaka thốt ra với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Em cũng yêu anh, Haruto-kun!”
Chỉ cần nhớ lại điều đó thôi cũng khiến mặt Haruto tự động mỉm cười.
“Chết tiệt….sao mà dễ thương quá đi mất….”
Haruto đặt tay lên ngực để làm dịu nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
Nhớ lại buổi “Luyện tập làm người yêu” hôm qua, họ đã nói lời yêu với đối phương tận hai lần.
Điều đó chắc chắn không bình thường.
Ayaka nói rằng, những cặp đôi thường sẽ bày tỏ tình cảm họ dành cho nhau mà không ngại ngùng, nhưng chỉ những cặp vợ chồng đã bên nhau hơn nửa thế kỷ hay một cặp đôi vô lý mới có thể làm được nó thôi.
Ngay cả khi luyện tập như thế suốt một năm đi nữa, Haruto tin chắc rằng cậu vẫn sẽ cười toe toét mà thôi.
“Tiêu chuẩn khác thường đó của Ayaka-san đến từ đâu chứ.”
Đối với cô nàng, việc nói chuyện bằng giọng điệu ore-sama và thì thầm những lời đường mật như thể là điều hiển nhiên vậy.
Nếu đối với những người yêu nhau như vậy là bình thường thì chẳng phải hầu hết các cặp đôi trên thế giới này đều có mối quan hệ xa cách và lạnh nhạt à?
“Giờ nghĩ lại thì, giá sách trong phòng Toujou-san…”
Haruto nhớ đến giá sách được đặt sát tường trong phòng cô nàng và đống sách trên đó.
Mặc dù chưa nhìn kĩ những cuốn sách đó, nhưng cậu có cảm giác chúng đều có tông màu chủ yếu là đỏ và hồng nhạt.
“Lẽ nào tất cả chúng…. đều là tiểu thuyết lãng mạn và manga dành cho thiếu nữ à…”
Haruto sau đó nhớ lại những gì Ayaka đã nói về việc chưa từng có bạn trai.
Cậu không biết là cô có kinh nghiệm yêu đương hay không.
Nhưng, nếu chưa từng có bạn trai thì sao cô nàng lại biết một cặp đôi thường sẽ hành xử như thế nào?
“Không lẽ, đều dựa trên tiểu thuyết hoặc manga ngôn tình sao?”
Có khả năng là vậy.
Từ mối quan hệ của họ cho tới nay, Haruto cảm thấy ở cô có gì đó khá hồn nhiên và nữ tính.
Nếu là như vậy, thì rất có thể tiêu chuẩn của một cặp đôi bình là do Ayaka tự nghĩ ra.
“Nếu thế thật thì, từ nay việc [Luyện tập làm người yêu] với Ayaka-san có lẽ không phải là ý hay…”
Cứ thế này, khả năng cao là cậu sẽ bị bắt yêu cầu nâng cằm hay kabe-don mất thôi. Và cuối cùng, cô còn có thể yêu cầu cậu ôm từ sau lưng nữa.
Việc “Luyện tập làm người yêu” này được Ayaka đề xuất nhằm giúp cho lời nói của Haruto được suông sẻ.
Cậu rất biết ơn những gì cô đã làm.
Nên Haruto cảm thấy thật tệ khi bác bỏ yêu cầu của Ayaka, người đang cố hết sức để vào vai bạn gái cậu.
Nhưng, trái tim Haruto không thể chịu đựng được việc luyện tập dựa trên tiền đề là một mối quan hệ lãng mạn trong tiểu thuyết.
“Đầu tiên thì, mình cảm thấy có lỗi khi để một người mà còn không phải người yêu thật làm những việc đó với mình. Sẽ rất tệ nếu bắt cô ấy luyện tập làm người yêu với người mà cô không thích…”
Sau đó Haruto nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Ayaka ngày hôm qua.
Liệu một người con gái có cười như vậy với một chàng trai mà cô ấy thậm chí còn không thích không?
Một câu hỏi chợt nảy sinh.
Trong lúc đang tập làm người yêu, Ayaka trông có vẻ xấu hổ nhưng dường như không hề khó chịu chút nào. Đúng hơn là cô đang tích cực cố gắng luyện tập.
“Mình tự hỏi, liệu mình có đi xa tới vậy vì một người mình không thích không…..mà không, nếu đó là Toujou-san thì…”
Ở trường, Ayaka không những thu hút được con trai mà lại còn khá nổi tiếng với các cô gái.
Việc cô luôn được vây quanh bởi các bạn nữ cho thấy cô nàng là một người bụng tốt và hòa đồng.
“Toujou-san có vẻ như là người có tính cách không thể từ chối nếu được nhờ.”
Có lẽ cô chỉ đang cố gắng nghiêm túc với lời nói dối của Haruto.
Đó hẳn là lý do, cô cố gắng để “Luyện tập làm người yêu” theo suy nghĩ của mình.
Nghĩ đến đây, Haruto cảm thấy tim mình đau nhói về lời nói dối mà cậu đã nói ra.
“Rốt cuộc, có lẽ mình nên nói sự thật với bà và kết thúc lời nói dối này.”
Haruto quyết định như vậy.
Tuy nhiên, cậu cũng nhận ra rằng đâu đó trong thâm tâm, cậu không muốn thay đổi mối quan hệ hiện tại với Ayaka.
Nếu lời nói dối này kết thúc, Ayaka sẽ không còn là bạn gái cậu nữa...
“Aa~ chết tiệt! Mình, đúng là gã tồi mà!”
Mặc dù Haruto biết rằng mình không thể tiếp tục mối quan hệ giả tạo này, nhưng cậu vẫn chán ghét sự ngu ngốc của chính mình khi không muốn thay đổi hiện trạng và gãi đầu bằng cả hai tay.
Haruto suy nghĩ về vấn đề này nhiều đến mức đầu cậu không thông suốt được nữa. Cậu tựa lưng vào ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc cậu mới thức dậy thì trời vẫn còn tối, nhưng trước khi nhận ra thì đã sáng rồi.
“Hà~, nên chuẩn bị bữa sáng thôi…”
Gần đến giờ bà thức dậy rồi.
Haruto đóng cuốn sách tham khảo lại mà chưa kịp học gì, đứng dậy khỏi ghế, vươn vai và rời phòng.
________________________________
Sau khi ăn sáng với bà, Haruto trở về phòng và ngồi vào bàn để tiếp tục việc học còn dang dở vào buổi sáng.
Tất nhiên, điều hòa phòng cậu vẫn không hoạt động được trong khi nhiệt độ ngoài trời đang tăng lên, làm cậu càng khó tập trung hơn.
Haruto đang đau đầu về chuyện Ayaka nên đã kết thúc sớm việc học.
“Không chịu được nữa, đến chỗ Tomoya thôi.”
Để tìm một căn phòng có máy lạnh và thoải mái, Haruto quyết định đến thăm phòng của thằng bạn thân.
Gần đây cậu đang làm việc nhà cho gia đình Toujou, đi xem phim với Ayaka và đến Animal Crossing Park nên đã lâu rồi cậu mới đến thăm phòng Tomoya lại.
Phòng của thằng bạn thân hiện đang trong tình trạng cần được dọn dẹp, như thể đang đợi cậu đến vậy.
“Yossu Haru! Tao từ hỏi khi nào mày mới tới đây.”
“Mày nhá…sao không tự dọn đi chứ?”
“Không, thế thì tao sẽ cướp đi công việc của Haru mất.”
Harusho ném móng gảy đàn vào thằng bạn chí cốt của mình, người đang mỉm cười trên ghế trong khi đặt chiếc guitar của cậu ta trên chân.
Nhưng, cái móng gảy đàn bị ném được Tomoya bắt lại thành công và cậu ta bắt đầu chơi đàn.
“Việc luyện tập của ban nhạc có ổn không thế?”
“Thì cũng có nhiều chuyện! Nghe tao nói nè, Haru~”
Khi Tomoya nói với vẻ mặt bối rối, Haruto lập tức nhận ra chuyện này sẽ chẳng có gì tốt cả nên cậu ngoảnh mặt đi và bắt tay vào dọn dẹp.
“Này! Đừng phớt lờ tao chứ! Bạn thân mày đang gặp rắc rối đó!”
“Xin lỗi, Tomoya. Tao không thể giúp mày, xin lỗi nhá.”
“Không, tao đã nói gì đâu!"
Phớt lờ sự phản đối của thằng bạn thân, Haruto đặt lại những quyển tạp chí âm nhạc và manga nằm rải rác lên kệ sách.
Để thu hút Haruto, Tomoya gảy đàn guitar trong vô vọng và dùng hết sức để hát “Nghe! Tao nói đi mà!”
“Tao hiểu rồi! Hiểu rồi! Thế, rắc rối gì?.”
Haruto nghe bài hát ngẫu hứng của Tomoya một lúc, rồi cuối cùng cũng nhượng bộ và tạm dừng việc dọn dẹp.
“Tao ở trong ban nhạc với mấy đứa trường khác, đúng chứ?”
“Ờ”
“Uhm, mấy đứa đó đến từ một trường tư thục rất nổi tiếng, nhưng lại có nội quy cực nghiêm ngặt.”
“H~ế, điều đó có vấn đề gì à?”
“Có chứ sao không, vấn đề lớn đó. Trường đó cấm ban nhạc đấy.”
Tomoya nói, “Hà~” rồi rũ vai xuống.
“Nếu họ bị bắt gặp đang hát khi ở trường, điều tệ nhất là họ có thể bị đuổi học.”
“Thiệt luôn? Bị đuổi học vì tham gia một ban nhạc không phải hơi quá à?”
Haruto hơi ngạc nhiên, Tomoya lại thở dài.
“Những ban nhạc như bọn tao bị coi là chất độc đối với những kẻ nghiêm khắc kia. Hình ảnh bọn tao trong đầu họ là một đám ồn ào, hút thuốc, uống rượu và lưu manh.”
“Không, thời đại hiện nay làm gì còn ai có định kiến đó chứ.”
“Ngạc nhiên lắm phải không?”
Trong khi nói như vậy, Tomoya chơi guitar một cách u sầu và phun những lời đầy khó chịu như, “Âm nhạc của bọn tao luôn bị kìm nén.”
“Ừ, có vẻ khó khăn đấy, cố gắng lên nhé.”
Khi Haruto đưa ra những lời động viên qua loa, Tomoya chuyển sự chú ý sang cậu.
“Mùa hè này, ban nhạc bọn tao đã chăm chỉ luyện tập cho buổi diễn tại lễ hội trường!”
“Ồ , Ồ”
Haruto đáp lại Tomoya, đột nhiên trở nên nhiệt tình và bắt đầu nói chuyện với cậu.
“Chưa hết! Đáng tiếc là giọng ca chính lại không thể góp mặt trong lễ hội trường nên không thể biểu diễn được.”
“C-Chuyện đó thì, maa….”
“T-Thế nên, vì không có ca sĩ nên là, Haru, nhờ mày đó.”
Tomoya mỉm cười rạng rỡ và giơ ngón tay cái lên với Haruto.
Haruto nhìn thằng bạn chí cốt của mình một cách chán nản.
“….Thiệt cái tình, nếu không còn cách nào khác thì tao sẽ suy nghĩ.”
“Fufun, quả nhiên Haru tốt bụng thiệt mờ~”
Tomoya mỉm cười, Haruto đáp lại bằng câu "Im đê", trước khi tiếp tục dọn dẹp.
Haruto vừa nói chuyện với Tomoya trong khi chất sách lên kệ.
"Này, Tomoya."
“N?”
“Tao hỏi mày cái này nhé?”
“Ồ? Gì thế, gì thế?”
Tomoya nghiêng người tới, đôi mắt cậu ta sáng lên, Haruto suy nghĩ một lúc trước khi chậm rãi nói.
"Ừm... khi có bạn gái, mày sẽ làm gì khi chỉ có hai người?"
“Hả? Cái quái gì thế? Ý mày là sao?”
Tomoya sửng sốt trước câu hỏi của Haruto.
“Không, thì bởi vì. Mày từng có bạn gái, phải không?”
“Ừa”
“Lúc đó mày tương tác với cô ấy như nào?”
“Dù mày có nói thế đi nữa thì…chắc là hẹn hò bình thường thôi?”
Tomoya, không thể hiểu được câu hỏi của Haruto, bối rối trả lời.
Nghe lời thằng bạn thân nói, Haruto khẽ gật đầu, “Vậy à.”
“Hiểu rồi, hẹn hò à…”
Đúng là nói đến người yêu thì phải nói tới hẹn hò.
Haruto sợ rằng, nếu tiếp tục “Luyện tập làm người yêu” trong phòng Ayaka như vậy, họ sẽ trở thành một cặp đôi ngốc nghếch mất, nên cậu quyết định sẽ mời cô đi hẹn hò lần sau.
Thật nguy hiểm khi “Luyện tập làm người yêu” trong phòng Ayaka.
Tuy nhiên, nếu định tập làm người yêu trong một buổi hẹn hò, họ sẽ không thể làm điều gì táo bạo như vậy vì khi ra ngoài thì sẽ có rất nhiều ánh mắt xăm soi.
Họ sẽ có một mối quan hệ trong sáng, đúng đắn và sâu sắc.
“Cảm ơn nha, Tomoya. Rất đáng để tham khảo.”
“Ờ-Ờ…Không có gì.”
Thằng bạn chí cốt của cậu, vẫn đang chưa hiểu chuyện gì, nghiêng đầu cùng với một dấu chấm hỏi to tướng trên đó.
____________________________________________________________________________________
Tui có cảm giác ông tác quên mất thuyền em gái bạn thân rùi :))