Enjoy
------------------------------------------------------------------------------
Em trai của Idol trường học
Cậu nhóc vừa hét lên vừa quay lưng chạy thục mạng ra hành lang.
“Ăn trộm-! Onee-chan! Có ăn trộm-!”
“Khoan! Chờ đã, anh không phải ăn trộm.”
Haruto thanh minh trong khi vội vã đuổi theo cậu nhóc. Tuy nhiên, dường như lời của cậu không đến được tai thằng bé. Vì vậy, nó cố gắng chạy lên lầu trong khi lặp lại “ăn trộm, ăn trộm”.
“Ryouta, sao em làm ầm lên vậy.”
Khi cậu bé đặt chân lên bậc thang đầu tiên, Toujou - người nghe thấy tiếng ồn và rời khỏi phòng, xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Onee-chan. Nghiêm trọng rồi, có ăn trộm vào nhà đấy.”
“Haa, haa. Tớ xin lỗi Toujou-san, có vẻ như thằng bé nhầm tớ với trộm.”
Thằng nhóc tuyệt vọng gọi Toujou trong khi chỉ tay vào Haruto, người vừa bắt kịp. Mặc khác, Haruto đang vừa giải thích sự tình vừa thở dốc do phải lao nhanh ra để ngăn cản sự hiểu lầm.
“Fufu”
Toujou dường như thấy thú vị với tình huống này của hai người. Cô đưa tay lên che miệng và khẽ cười.
“Onee-chan”
Cậu bé nghiêng đầu khó hiểu nhìn chị gái mình. Toujou bước xuống cầu thang rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai đứa bé.
“Ryouta, người này không phải trộm đâu.”
“Hả, anh ta không phải là trộm sao. Vậy là ai thế, bạn trai của chị à.”
“Bufu”
Haruto cười phá lên trước lời nhận xét của thằng bé. Trái với cậu, Toujou bình tĩnh sửa lại hiểu nhầm của em trai cô.
“Đây không phải bạn trai chị. Người này là nhân viên dọn dẹp.”
“Em không tin đâu.”
Trước lời giải thích của cô, thằng nhóc lắc đầu.
“Cậu ấy là người dọn dẹp và nấu ăn cho chúng ta, em hiểu chứ.”
Cậu bé gật đầu trước lời giải thích của Toujou.
“Tớ xin lỗi Otsuki-kun. Đây là em trai tớ Ryouta. Nó chỉ mới học mẫu giáo nên chưa ý thức được xung quanh lắm.”
“À, không. Miễn là hiểu lầm được sáng tỏ thì tớ không có vấn đề gì đâu.”
Haruto đáp lại rồi quỳ xuống nói chuyện với Ryouta đang cúi đầu hối lỗi.
“Xin lỗi vì lúc nãy đã gọi anh là ăn trộm.”
Haruto rất ngạc nhiên khi Ryouta cúi đầu.
“Ryouta-kun đúng là cậu bé ngoan.”
Cậu nói với Toujou, người đang đứng cạnh thằng bé. Ở độ tuổi này mà dám cúi đầu nhận lỗi thì rất đáng khen. Sau khi nghe Haruto khen, Toujou đã thả lỏng biểu cảm của mình và làm vẻ mặt bối rối như thể che dấu đi sự xấu hổ của cô.
“Nhưng thằng bé vẫn rất hay quậy, toàn bày bừa không à”
“Khỏe mạnh như thế chẳng phải tốt sao?”
Toujou nở nụ cười rồi xoa đầu em mình. Thấy vậy, cậu thả lỏng má, nghĩ rằng chị em họ rất thân. Là con một nên Haruto rất ngưỡng mộ các cặp anh chị em.
“À, phải rồi. Tớ đã dọn dẹp xong cả rồi, nhờ cậu kiểm tra lại có được không?”
Sự xuất hiện của Ryouta khiến Haruto suýt quên mất công việc.
“Đã xong rồi ư. Nhanh quá”
Nói rồi, Toujou tiến tới phòng khách. Mắt cô mở to khi thấy độ sạch của căn phòng.
“Tuyệt quá. Nó sáng bóng luôn.”
Phòng khách không một vết bụi, bàn và bồn rửa sạch sẽ như vừa được tráng gương. Khiến cô há hốc mồm khi thấy phòng khách và bếp trông như một ngôi nhà kiểu mẫu vậy.
“Xin vui lòng cho tôi biết nếu quý khách có bất kì điều gì không hài lòng hoặc yêu cầu nào khác liên quan đến việc dọn dẹp.”
Haruto nói theo sách hướng dẫn với một vẻ mặt tự hào còn Toujou thì lắc đầu đáp lại.
“Không, nó quá hoàn hảo rồi. Tớ không có sự bất mãn nào cả”
Toujou lướt ngón tay lên giá với bàn, không có hạt bụi nào cả.
“Wow. Otsuki-kun giỏi dọn dẹp thật đấy.”
“Ừ, thì. Nếu không tớ đã không làm công việc này.”
“À, đúng rồi ha.”
“Tuyệt quá. Cả căn phòng lấp lánh luôn”
Ryouta tỏ vẻ rất hào hứng rồi chạy quanh cả căn phòng. Trước hành động của Ryota, Haruto nghĩ, "Mặc dù mình chỉ vừa làm sạch nó, lại bẩn rồi ...", nhưng cậu miễn cưỡng nhìn thằng bé với một nụ cười.
“Này Ryouta. Otsuki-kun đã rất cố gắng dọn dẹp đấy, bụi lại bay tứ tung kia kìa.”
Tất nhiên, vì là chị nên Toujou đã ngăn em trai mình lại. Ryouta đáp lại “Vâng” khi bị nhắc nhở và ngưng chạy nhảy. Thấy vậy, Haruto nói.
“Toujou-san quả là một người chị tốt”
“Ể…Vậy à”
“Ừm, tớ nghĩ vậy khi thấy cách cậu đối xử với em ấy.”
“À, vâng. Cảm ơn cậu.”
Có lẽ xấu hổ vì được khen, cảnh Toujou cảm ơn cậu trong khi ngước mặt lên khiến tim Haruto đập thình thịch.
“Onee-chan là một người chị cực kỳ tuyệt vời lun.”
Ryouta tới chỗ Haruto, người đang đứng hình vì sự dễ thương của Toujou, nở một nụ cười đầy tự hào và nói lớn.
“Đúng vậy, chị của em là một người rất tốt. Nhung anh nghĩ Ryouta-kun cũng là một cậu bé ngoan nữa.”
Haruto ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt rồi xoa đầu Ryouta và nói.
“Thật chứ, em là cậu bé ngoan sao.”
“Ừ. Em là cậu bé rất biết nghe lời chị mình mà đúng không”
Mặt Ryouta sáng rực lên khi nghe Haruto nói.
“Onee-chan. Anh này là người tốt”
“Ừm, đúng vậy. Ryouta ngoan quá.”
“Hehe”
Được cả hai người khen ngợi, Ryouta mỉm cười hạnh phúc. Thấy cảnh đó cả Haruto và Toujou đều bất giác cười.
“À, đúng rồi. Toujou-sama, về bữa tối ngài có phiền nếu tôi dùng đồ ăn trong tủ lạnh không?”
Haruto cảm thấy bớt căng thẳng hơn khi nhìn nụ cười thiên thần của Ryouta. Rồi cậu nhanh quay lại chế độ làm việc.
“Vậy để tớ kiểm tra tủ lạnh lại đã”
Dưới sự chỉ dạy của bà, Haruto có thể nấu được cả đồ Nhật, Trung lẫn phương Tây. Nhưng nếu không có đồ ăn thì không thể nấu được gì, nếu thiếu nguyên liệu thì cậu phải đi mua sớm thôi. Đó cũng là một phần trong công việc của cậu.
“À, ừm. Có hơi bừa bãi một chút nhưng của cậu đây.”
“Vậy, hãy xem nào”
Haruto thấy hơi có lỗi với Toujou, người bẽn lẽn đồng ý. Nhưng đây vẫn là công việc nên cậu mở tủ lạnh.
“Ừm. Trứng, sữa, hành tây, cà rốt và bắp cải….Ồ, còn cả thịt băm nữa.”
Trong khi kiểm tra tủ lạnh, Haruto nghĩ đến những món mà cậu có thể chế biến bằng những nguyên liệu vừa tìm được.
“Xin lỗi, tớ có thể kiểm tra bột ngọt và gia vị được không.”
“Ừm. Nó ở trong ngăn kéo này.”
Nói rồi, Toujou mở ngăn kéo dưới tủ bếp.
“Ồ. Nhiều thật đấy.”
Trong đó có nhiều bột ngọt với gia vị hơn Haruto tưởng.
“Tiêu xay thô, tiêu Tứ Xuyên, hoa hồi, thảo quả và găng tay. Ồ còn cả lá nguyệt quế, bột gừng với que quế nữa. Đây là, Nhục đậu khấu sao.”
Vốn là một người thích nấu ăn nên Haruto rất hào hứng khi thấy nhiều lại gia vị như thế này. Và cậu cũng đã nghĩ ra món ăn có thể dùng những nguyên liệu và gia vị vừa tìm được.
“Vậy món bít tết hamburger cho bữa tối có được không?”
“Waa. Em muốn ăn hamburger.”
Ryouta phản ứng lại trước đề xuất của cậu.
“Onee-chan, tối nay ăn hamburger có được không?”
Toujou mỉm cười gượng nói với đứa em trai đang nhìn mình với đôi mắt lấp lánh.
“Xin hãy làm hamburger cho bữa tối.”
“Xin tuân lệnh”
Nghe Toujou nói, Haruto cúi đầu một cách điệu nghệ. Còn Ryouta nhìn hai người rồi sung sướng giơ hai tay lên trời.
“Yahhhh!! Hamburger”
Mỉm cười trước phản ứng của Ryouta, Haruto bắt tay vào làm bữa tối.
Hamburger là một trong những món tủ của Haruto, cậu vừa làm nó với bà vài ngày trước. Đây là một trong những món Haruto rất tự tin vì đã luyện tập làm rất nhiều lần khi còn nhỏ để cố gắng tái tạo lại được hương vị của bà.
Haruto tiếp tục chế biến hamburger một cách thành thạo. Chị em nhà Toujou cùng ngồi vào bàn và quan sát cậu.
Trong lúc nấu ăn, cậu nghĩ “Tại sao lần này Toujou-san lại không về phòng nữa chứ”. Haruto cầm con dao bếp để cắt hành tây. Đột nhiên cậu cảm thấy có ánh mắt hướng về mình rồi nhìn lên, Ryouta đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ thích thú.
Haruto đáp lại bằng cách nở nụ cười rồi trình diễn khả năng cắt hành tay siêu nhanh của mình. Cậu có thể nghe thấy tiếng “Whoa” từ Ryouta.
“Otsuki-kun đã nấu ăn từ khi còn nhỏ à.”
Đứng cạnh Ryouta đang thích thú, Toujou cũng phải thốt lên đầy ngưỡng mộ.
“Cả nấu ăn lẫn dọn dẹp đều hoàn hảo. Otsuki-kun có nhiều nét nữ tính thật.”
“Tớ nghĩ ngày nay không còn có nhiều đứa con trai có thể đứng bếp như vậy nhỉ.”
“Vậy ư. Nhưng Otsuki-kun thì ở một cấp độ hoàn toàn khác hẳn luôn”
“Được cậu khen như vậy tớ rất lấy làm vinh dự”
Không chỉ Ryouta mà cả Toujou cũng đang nhìn chuyển động tay của Haruto một cách thích thú. Dù nhận thấy ánh mắt của cả 2, cậu vẫn tiếp tục làm hamburger.
Sau khi quá trình nhào bột hoàn tất, cậu đổ nước lạnh vào tô rồi cho tay vào.
“??? Onii-chan đang làm gì vậy”
Ryouta nghiêng đầu trước hành động khó hiểu ấy của Haruto.
“Anh đang cố gắng giữ cho chất béo trong thịt không bị tan khi gặp nhiệt độ cao”
“Mỡ tan sao ạ”
“Đúng vậy, nếu chất béo tan hết thì không thể có một món hamburger ngon được.”
Ryouta nghiêng đầu do có lẻ không hiểu lời giải thích của cậu. Mặc khác, Toujou thì lại gật đầu nhẹ “Vậy sao…”
Haruto đổ hết nước ra khỏi tô, lau khô tay rồi bắt đầu trộn thật nhanh. Đôi bàn tay cậu đã đỏ rực vì nhún tay vào nước lạnh từ nãy đến giờ.
“Onii-chan, tay anh không sao chứ.”
Lo lắng cho Haruto, Ryouta nói.
“Cảm ơn Ryouta. Anh ổn mà, anh muốn Ryouta ăn một chiếc hamburger thật là ngon”
Trong khi cảm thấy được xoa dịu bởi lòng tốt của cậu nhóc, cậu tiếp tục nhào nặn. Khi nó trở nên dính hơn, cậu chia đều thành 4 phần rồi ép chúng thành hình elip. Việc còn lại chỉ là nướng lên, cậu hỏi Toujou.
“Umm. Bây giờ cậu muốn tớ chuẩn bị bốn phần luôn hay hai phần trước đã.”
Toujou yêu cầu cậu làm bữa tối cho bốn người. Nhưng hiện tại đây chỉ có hai chị em mà thôi. Hai phần còn lại có lẽ là của cha mẹ họ, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy họ sẽ về sớm.
Theo như kinh nghiệm của Haruto, hamburger mới chiên là ngon nhất nên cậu cũng muốn họ được thưởng thức lúc nó vừa hoàn thành.
“À, đúng rồi nhỉ. Tớ nghĩ là nên làm hai phần trước đã. Nhưng…”
Toujou có vẻ hơi lo lắng khi nói vậy. Cô nhìn đồng trên tường phòng khách, bây giờ đã là hơn 17:30 chiều rồi. Thời gian làm việc của Haruto kết thúc vào lúc 18 giờ nên là nếu họ không xuất hiện khi cậu làm xong phần ăn cho hai chị em thì sẽ không kịp mất.
“Vậy thì tớ sẽ để lại ghi chú về cách nướng. Chỉ cần làm theo thì hương vị sẽ giống thôi.”
Toujou gật đầu, giải tỏa lo lắng khi nghe Haruto nói.
“Thật ư. Vậy xin cậu hãy chỉ cho chúng tớ.”
“Đã rõ”
Haruto đặt hai miếng hamburger lên chảo rồi chiên chúng. Trong khi chờ đồ ăn chín, cậu chuẩn bị nước sốt cùng với rau ăn kèm ra dĩa. Sau khi thịt chín, cơm được chuẩn bị, đồ ăn kèm cũng đã dọn ra bàn thì cuối cùng cũng đã đến 18 giờ.
“Vì thời gian làm việc đã hết nên tôi xin phép được tạm biệt quý khách”
Haruto nói sau khi vừa rửa xong cái chảo rán. Tuy đã rất hào hứng khi nhìn thấy món hamburger nhưng mặt Ryouta bỗng trở nên tối sầm lại.
“Onii-chan đã về rồi sao. Chúng ta không ăn cùng nhau ư!!!”
“Xin lỗi nhé Ryouta. Nhiệm vụ của anh chỉ có nấu cho em và chị em thôi.”
Haruto nói trong khi nhìn thẳng vào mắt Ryouta.
“Vậy em sẽ chia cho anh phần của em.”
Khi Ryouta nói muốn chia sẻ món hamburger mà em ấy mong đợi với cậu. Haruto gượng cười tìm cách từ chối. Toujou liền ném cho cậu chiếc phao cứu sinh.
“Không được đâu, Ryouta. Otsuki-kun còn phải về ăn tối cùng gia đình nữa nên đừng ích kỷ như vậy. Em hiểu chứ.”
“….Em hiểu rồi ạ”
Ryouta miễn cưỡng gật đầu một cách chán nản, Haruto xin lỗi trong khi vô tình xoa đầu cậu nhóc.
“Anh xin lỗi nhé, Ryouta-kun”
“Umn. Lần tới hãy ăn cũng nhau nhé.”
“Hể, à. Ừm, hẹn….lần sau nhé”
Vì Ryouta không biết lý do vì sao Haruto lại làm bữa tối cho gia đình Toujou nên cậu bé nói lại với khuôn mặt ngây thơ. Haruto tuy có chút nghẹn lời nhưng cậu vẫn đáp lại.
“Otsuki-kun, để tớ tiễn cậu ra cửa.”
“À,ừm. Cảm ơn cậu”
Haruto không thể chịu được cảm xúc thơ ngây ấy của Ryouta, biết ơn với lời đề nghị mà Toujou đưa ra.
“Tạm biệt onii-chan. Hẹn gặp lại”
“Ừ. Tạm biệt em”
Tuy nghĩ rằng có thể cậu sẽ không gặp lại cậu nhóc nữa. Nhưng cậu vẫn không phớt lờ Ryouta rồi vẫy tay lại với một nụ cười mơ hồ.
“Xin lỗi cậu. Em trai tớ đã gây rắc rối cho cậu rồi.”
Ở lối vào, Toujou cúi đầu xin lỗi Haruto.
“Không đâu. Ryouta-kun là cậu bé rất dễ thương và ngoan ngoãn. À, phải rồi”
Haruto lấy một tờ rơi trong túi ra rồi đưa cho Toujou.
“Xin cảm ơn quý cách vì đã sử dụng dịch vụ việc nhà của chúng tôi hôm nay.”
Haruto chỉ vào tờ rơi cậu đưa cho Toujou rồi giải thích.
“Nếu cậu kí hợp đồng có thời hạn thì mức phí sẽ rẻ hơn hợp đồng trọn gói như lần này. Nên hãy cần nhắc khi sử dụng lần sau nhé.”
Khi thấy Haruto trong mode làm việc, Toujou cười khúc khích rồi nói.
“Không hiểu sao, giờ cậu lại trông như nhân viên bán hàng ấy, Otsuki-kun.”
“Maa. Đây cũng là một phần trong công việc của tớ.”
“Thật lạ khi nghe bạn học sử dụng kính ngữ như vậy. Nói chuyện bình thường không được sao.”
“Không phải là tớ không thể. Toujou-sama là khách hàng mà”
Toujou cười gượng trước câu trả lời của Haruto.
“Vậy ư. Khách… hàng à”
“Đúng vậy. À, nếu cậu không vào sớm thì hamburger sẽ nguội đấy.”
“A, đúng nhỉ. Cảm ơn về ngày hôm nay nhé Otsuki-kun.”
“Vâng. Rất mong được gặp lại quý khách.”
Haruto cúi đầu thật thấp rồi rời khỏi tư gia Toujou. Khoảng khắc cậu ngẩng mặt lên, khẽ liếc nhìn biểu cảm của Toujou, gương mặt cô có chút đượm buồn.
Nói xong, cậu quay lưng trở về nhà.