Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 59



Enjoy!

          __________________________________________________________________________________________

Tò mò về mùi vị

Cậu không muốn dễ dàng tìm được hộp kem phiên bản giới hạn ấy.

Có lẽ lời cầu nguyện của Haruto đã được đáp lại vì cả hai cũng không thể tìm thấy thứ mình cần ở cửa hàng tiện lợi khác trước nhà ga.

“Quả nhiên là không dễ tìm chút nào ha.”

Ayaka nói khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Nghe thì có vẻ cô rất thất vọng, nhưng nét mặt Ayaka lại không hề u ám chút nào, ngược lại, cổ đang nở một nụ cười rạng rỡ tựa vầng thái dương.

“Ừ. Nhưng mà, chắc nó vẫn còn hàng ở đâu đó thôi.”

“Ừm, đúng thế!”

Ayaka gật đầu với nụ cười rạng rỡ trước lời nói của Haruto.

Sau đó, Haruto đã kiểm tra thời gian hiện tại.

"Nhân tiện, cũng gần trưa rồi. Cậu có muốn đi ăn không?"

“Ơ, lâu thế rồi á. Thời gian thật nhanh khi tớ ở bên Haruto-kun nhỉ.”

“…”

Haruto không thể chịu đựng được việc Ayaka nói điều như vậy với một nụ cười chân thành, và quay mặt đi khỏi cô, dùng một tay che cái miệng đang cười toe toét của mình lại.

"Goho! Hmm! ...Vậy chúng đi ăn trưa, nhé?"

Haruto hắng giọng và cố gắng che dấu nó.

“Ừm. Đi ở đâu ta? Haruto-kun muốn ăn gì?”

Không để ý tới cái hằng giọng bất thường của cậu, Ayaka nghiêng đầu và liếc trộm Haruto.

Cử chỉ và cảm giác về khoảng cách của cô nàng thật dễ thương, cộng với sự ấm áp nơi lòng bàn tay cô khi cả hai nắm tay kiểu người yêu. Khiến biểu cảm của Haruto dường như được nới lỏng hơn và cảm thấy như mình sắp gục ngã.

“…Thực ra, tớ đã đặt chỗ cho bữa trưa tại một quán ăn, vậy được không?’

“Ể? Cậu đã đặt chỗ cho bữa trưa á?”

“À, ừ…vì đây là một buổi hẹn hò, nên tớ nghĩ làm vậy sẽ giống thật hơn.”

Xấu hổ, Haruto rời mắt khỏi Ayaka một chút và nói, “Chà, chỉ là để luyện tập thôi...” trong khi dùng một tay gãi sau đầu để che giấu sự bối rối của mình.

Ayaka chưa bao giờ mong Haruto sẽ đặt chỗ cho bữa trưa, đôi mắt tròn xoe của cô nàng mở to hết mức có thể vì ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

“Tuyệt vời thật đó! Cậu đã đặt chỗ ở quán nào thế?”

“Cái đó, cậu sẽ biết khi đến nơi.”

Nhìn thấy Haruto né tránh câu hỏi của mình, đôi mắt Ayaka lấp lánh phấn khích. Như thể cô không thể kìm nén được niềm hạnh phúc, hình dáng khuôn miệng cổ thả lỏng và tạo thành một nụ cười toe toét.

Thấy phản ứng đó của cô, cảm giác căng thẳng nhẹ dâng lên trong Haruto.

Để tạo chút bất ngờ, Haruto đã giữ bí mật về quán ăn mà mình đã đặt trước, nhưng nghĩ đến việc Ayaka có thể sẽ không thích nó khiến Haruto cảm thấy hơi ớn lạnh.

Haruto cảm thấy tiêu chuẩn của quán ăn đã được nâng lên, nên đã giả vờ bình tĩnh và nói chuyện một cách bình thường để cô không thể cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn trong lòng cậu.

“Cái đó…để tớ nói trước, đó không phải là một quán ăn sang trọng gì đâu đấy! Đó chỉ là một quán ăn thông thường mà ngay cả học sinh cũng có thể tới thôi.”

“Fufufu, tớ cực kỳ mong chờ đó! Cảm ơn cậu vì đã đặt chỗ trước, tớ rất vui!”

“Ừ-Ừm. Vậy, đi thôi nào.”

Haruto cảm thấy như lý trí của mình sẽ sụp đổ nếu cứ tiếp tục nhìn nụ cười hạnh phúc của Ayaka lâu hơn nữa, vì vậy cậu vội vàng quay người về phía trước và bắt đầu đi về phía quán ăn.

Ayaka đi cạnh cậu, đang có tâm trạng khá tốt. Có lẽ là trong vô thức, cô nàng đang ngân nga trong khi tung tăng bước đi.

Từ góc nhìn của Haruto, tay trái cậu đang kết nối với cô nàng, liên tục di chuyển lên xuống, khiến cho việc đi lại hơn khó khăn.

Tuy nhiên, không đời nào cậu có thể nói với Ayaka, người đang có tâm trạng tốt, nên cậu bước đi với sải chân ngắn hơn bình thường và nở một nụ cười gượng gạo.

Trên đường đến quán ăn, Ayaka nở nụ cười tươi như nắng mùa hạ.

Ayaka vốn đã rất xinh đẹp và thu hút sự chú ý, nhưng vì nụ cười duyên dáng ấy nên ai ngang qua cũng phải hướng mắt về cô nàng một đến hai lần.

Haruto đi bên cạnh nắm tay cô, cũng thu hút những ánh nhìn ghen tị và tò mò.

Nếu là một người bình thường, những ánh mắt có thể khiến người ta lo lắng. Nhưng, Haruto hiện tại không có thì giờ để ý những thứ vô bổ như vậy.

Điều duy nhất trong đầu cậu lúc này là liệu Ayaka có thích nơi mà cậu đã đặt chỗ hay không.

Ayaka, người đang mỉm cười vui vẻ, và Haruto, người có vẻ hơi lo lắng, tiếp tục sánh bước, thu hút sự chú ý của người qua đường và cuối cùng đến trước một quán ăn.

Quán ăn được trang trí bằng cây xanh gần lối vào, và có chỗ ngồi trên sân thượng.

Haruto dừng lại trước lối vào quán, nơi toát lên bầu không khí yên tĩnh và đầy phong cách.

“Đây là nơi mà tớ đã đặt chỗ.”

“Wa! Quán ăn này đẹp thật đó! Đây là…..quán bánh kếp sao?”

“Ừ, bánh kếp ở đây có vẻ rất ngon…cậu thích bánh kếp cho bữa trưa chứ?”

“Ừm, tớ thích nó!”

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Ayaka, sự căng thẳng trong Haruto giảm bớt đôi chút.

Haruto cảm thấy nhẹ nhõm vì cô đã có ấn tượng tốt về quán và nắm tay Ayaka cùng đi vào.

Vì nổi tiếng là rất ngon nên quán ăn rất đông khách, nhưng vì đã đặt chỗ, cả hai được dẫn đến chỗ ngồi của họ.

“Nội thất cũng rất phong cách nữa!”

"Đúng vậy. Cảm giác như đang ở giữa rừng vậy."

“Quả thật”

Haruto và Ayaka trò chuyện như vậy khi ngồi trên chiếc ghế gỗ.

Nội thất của quán trông giống như một ngôi nhà bằng gỗ, với những bức tường làm bằng gỗ tròn và dầm gỗ dày trên trần nhà. Có rất nhiều loại cây cảnh khác nhau, nó trông giống như một cabin gỗ giữa rừng vậy.

“Nhưng mà, không khí ở đây yên bình thật đó.”

“Chắc vì chỗ này có nhiều ion âm ha.”

Haruto đáp lại lời của Ayaka trong khi chạm nhẹ lên chiếc bàn gỗ.

Khi cậu đang cảm thấy thư giãn bởi sự ấm áp và mềm mại của gỗ trên tay, người phục vụ mang nước và menu đến.

“Đây là menu. Xin hãy gọi chúng tôi khi quý khách đã quyết định xong. Xin phép.”

Ayaka cúi đầu, người phục vụ lịch sự cúi chào rồi rời đi, sau đó cô ngay lập tức với lấy menu và mở nó ra.

“Waa! Cái nào cũng trông ngon hết á!”

Có vẻ cô nàng rất thích bánh kếp, ánh mắt lấp lánh của Ayaka quét qua thực đơn.

“Ư ư….khó chọn thật đó….cậu đã quyết định gì chưa, haruto-kun?”

“Chắc tớ sẽ chọn bánh kếp matcha.”

“Mmmmm~, ra Haruto-kun chọn món đó à…”

Ayaka rên rỉ khi nghĩ.

Haruto không khỏi bật cười khi cô nhìn chằm chằm vào thực đơn với ánh mắt nghiêm túc, như thể cổ đang đưa ra một trong những quyết định quan trọng trong đời.

“Ayaka khó chọn đến vậy sao?”

“Ừm, khó lắm luôn…”

“Thế à…”

"Nhưng, ừm...nếu phải chọn thì nó sẽ là cái này hay cái kia ta?"

Trong khi nói vậy, Ayaka chỉ vào hai món.

Một là món bánh kếp đơn giản nhưng cổ điển, phủ bơ và si-rô lá phong.

Món còn lại là bánh kếp phủ dâu tây, sốt socola và có lớp kem mỏng phủ lên trên. Trông rất đẹp.

“Cái nào đây nhỉ….tớ không thể chọn một trong hai được…”

Ayaka nhìn đi nhìn lại hình ảnh của hai chiếc bánh kếp nhiều đến nỗi mắt cô xoay vòng.

“Vậy thế này đi. Tớ sẽ gọi món phủ bơ với siro phong. Còn Ayaka thì chọn món bánh phủ dâu. Rồi ta chia cho nhau một nửa nhé?”

“Hả? Nhưng nếu làm thế thì Haruto-kun sẽ không thể ăn matcha được mất.”

“Không có vấn đề gì đâu. Cậu không lo lắng thế.”

"...Thật sao? Có ổn không?"

Trước câu hỏi dễ thương của cô khi ngước lên nhìn cậu, biểu cảm của Haruto dịu đi và cậu gật đầu.

“Được mà”

“Yah! Vậy làm thế đi! Cho chúng tôi gọi món!”

“Vâng”

Ayaka trông vui vẻ và rất phấn khích.

Nhìn thấy cô như vậy, Haruto cảm thấy rất giống Ryouta và nhìn cô nàng với ánh mắt ngưỡng mộ và nghĩ thầm: “Dù sao thì họ cũng là chị em mà.”

Vào lúc đó, Ayaka đã gọi món xong, quay sang Haruto mỉm cười.

"Haruto-kun tốt bụng thật đó."

"Không, không, bình thường mà."

"Điều đó không đúng. Haruto-kun thực sự rất tốt bụng."

Haruto trả lời với giọng mỉa mai, nên Ayaka khẳng định bằng tất cả sức lực của mình.

“Khá là khó cho cậu khi đưa ra quyết định như vậy nhỉ. Tớ cũng thấy khó khi chọn một trong món đó.”

“Đ-Đó là vì….tại Haruto-kun đưa tớ đến chỗ có menu hấp dẫn như này chứ bộ!”

“Ể ể~ quá đáng”

“Không quá đáng chút nào. Tại Haruto-kun cả mà.”

Như để đáp lại sự trêu chọc của Haruto, Ayaka bĩu môi và khẳng định rằng đó là lỗi của cậu.

Haruto không thể chịu nổi vẻ mặt của cô và bật cười.

Sau đó, như thể bị thu hút, Ayaka cũng cười theo.

“Ahahahaha”

“Fufufufufu.”

Hai người họ cười vui vẻ và trao đổi những câu từ như “Tớ rất mong chờ món bánh kếp” và “Đúng nhỉ” trong khi chờ đợi món ăn của mình được mang đến.

Cuồi cùng, hai chiếc bánh kếp nóng hổi được mang tới bàn họ.

Ngay lập tức, sự phấn khích của Ayaka đạt đến đỉnh điểm.

“Waa! Trông ngon quá quá đi mất!”

“Ừ. Mùi cũng rất thơm nữa.”

Trước hai đĩa bánh kếp, Ayaka lấy điện thoại ra và mở camera lên.

“Haruto-kun, tớ chụp ảnh nhé.”

“Được”

Haruto nhẹ nhàng di chuyển chiếc đĩa của mình để Ayaka dễ dàng chụp ảnh.

Cô nàng chụp chiếc bánh kếp ở nhiều góc khác nhau và nói “Cảm ơn”.

“Hehe, lát nữa tớ sẽ khoe với Saki.”

Đối với Ayaka, người đang mỉm cười hạnh phúc, Haruto nói trong khi dao và nĩa trên tay.

“Vậy, ăn thôi nào.”

“Un! Itadakimasu.”

Sau khi chắp tay, Haruto lập tức cắt một miếng bánh kếp và đưa lên miệng.

Miếng bánh kếp dày và xốp mịm như vẻ ngoài của nó, vị bùi bùi của bơ và vị ngọt tự nhiên của si rô phong lan tỏa trong miệng cậu.

“Ừm, ngon thật đó.”

Miệng Haruto giãn ra khi cậu lặng lẽ bày tỏ ấn tượng của mình về món ăn.

Mặt khác, Ayaka đang nhét vào miệng những miếng bánh phủ dâu tây, kem mỏng với sốt sô cô la và đang phát sốt vì thích thú.

“NN~!”

Cơ thể Ayaka run lên, trông như cô nàng muốn vỡ òa vì sung sướng khi được ăn thứ gì đó ngon đến vậy.

"Haruto-kun! Món này ngon quá!"

“Nhỉ, ngon cực luôn.”

Hai người tiếp tục ăn bánh kếp trong khi trao nhau nụ cười.

Sau khi ăn được khoảng một nửa số bánh kếp, Haruto cố gắng đưa đĩa bánh kếp của mình cho Ayaka.

Tuy nhiên, Ayaka không muốn nhận mà thay vào đó cô từ từ cắt chiếc bánh kếp thành từng miếng, và dùng nĩa gắp rồi đưa lên miệng Haruto.

“Đây Haruto-kun”

“….Ể?”

Haruto thốt lên bối rối khi Ayaka đột nhiên nói, "An~n!".

“Chúng ta sẽ chia nửa còn lại đúng chứ? Tớ đã ăn xong phần mình rồi, nên phần còn lại sẽ của Haruto-kun.”

"Không...tớ có thể tự ăn được-"

“Đây cũng thứ mà mấy cặp đôi hay làm đúng chứ? Nhìn cặp đằng kia đi.”

Nghe lời cô, Haruto nhìn theo hướng mắt Ayaka, và thấy có một cặp đôi rất thân thiết đang đút cho nhau ăn ở đó.

“Đây không phải là cách mà những cặp đôi thường làm cho nhau hay sao?”

“…”

Haruto đã chứng kiến một cặp đôi thực sự làm thế, và còn cùng với Ayaka nữa. Cậu không phản biện lại gì cả.

“Đây, Haruto-kun. A~n nào”

Với nụ cười rạng rỡ, Ayaka tiếp tục giư miếng bánh kếp tới gần miệng Haruto.

Sau khi liếc nhìn những khách hàng khác xung quanh, Haruto nghiêng người về phía trước một chút để Ayaka đút.

“Hehe, ngon không?”

“…Ngọt thật đấy”

Miếng bánh mà cậu đang nhai có vị ngọt hơn bao giờ hết.

Dù thế nào đi nữa, trong miệng Haruto là thứ ngọt ngào nhất cậu từng ăn.

“Haruto-kun. Tớ cũng muốn ăn bánh của cậu.”

“À, ừm. Được.”

Ayaka hỏi, dù lo lắng nhưng Haruto vẫn cắt chiếc bánh của mình ra.

Sau đó, cậu liếc nhìn Ayaka.

Cô đang chăm chú nhìn vào chiếc bánh kếp mà Haruto đã cắt thành từng miếng với vẻ mặt đầy mong đợi.

Haruto thở ra một hơi nhỏ để cô sẽ không nhận ra. Dùng nĩa gắp chiếc bánh đã cắt và đưa đến miệng Ayaka.

“Đây, Ayaka.”

“Cảm ơn cậu”

Sau khi cảm ơn, Ayaka ăn bánh kếp của Haruto.

 “Ufufu, ngọt và ngon quá.”

Ayaka vui vẻ nói trong khi nở nụ cười với Haruto.

Má cô nàng hơi ửng đỏ.

Dù xấu hổ nhưng Haruto vẫn cảm thấy biết ơn Ayaka vì đã luyện tập làm người yêu với cậu.

“Đây Haruto-kun, a~n”

Vẻ mặt Haruto tự nhiên trở nên tươi hơn và thỏa mái hẳn ra khi nhìn Ayaka đang đút bánh cho mình với niềm vui khó tả.