Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 64



Enjoy!

          _______________________________________________________________________________________

Cắm trại cùng gia đình Toujou

Những ngọn núi xanh tươi trải dài trước mắt cậu.

Làn gió nhẹ nhàng vuốt ve da cậu thật mát mẻ vì đang là giữa hè, cảm giác cơ thể thật dễ chịu sau khi trải qua chuỗi ngày nóng gay gắt.

“Nhiệt độ trên này dễ chịu thật.”

Shuichi, người được giải phóng khỏi công việc lái xe đường dài, nói khi bước ra khỏi xe và vươn vai.

“Cảm ơn mình vì đã vất vả.”

Ikue bước ra khỏi ghế phụ lái và đưa cho Shuichi cốc cà phê cô đựng trong chai, đồng thời cảm ơn ông.

Từ ghế sau, cửa trượt xe mở tung và Ryouta nhảy ra ngoài như muốn thoát khỏi không gian chật hẹp bên trong xe.

“Cắm trại----!”

Như để giảm bớt căng thẳng sau khi trải qua một chuyến xe dài, Ryota chạy hết tốc lực băng qua đồng cỏ xanh.

Ayaka cảnh báo cậu em trai ngây thơ của mình khi cô bước ra khỏi xe.

“Ryouta! Đừng đi xa quá đó!”

“Vâ—ng!”

Dù Ryouta vui vẻ trả lời, nhưng chắc vì do quá phấn khích nên dường như những lời đó chẳng lọt được vào tai thằng bé.

Một Ryouta trán đầy năng lượng đang bị Saki đuổi theo ngay khi vừa xuống xe sau Ayaka.

“Ryouta! Đi khám phá khu rừng này cùng chị hơm?”

“Vâng!! Khám phá thôi!!”

Ryouta lớn tiếng trả lời, sau đó chạy đến chỗ Saki và nắm tay cô rồi cùng tiến về phía khu rừng cạnh nơi cắm trại.

Thấy vậy, Haruto, người cuối cùng xuống xe, nở một nụ cười dịu dàng.

“Ryouta-kun, có vẻ như đang rất vui nhỉ.”

“Tớ hy vọng em ấy không bị thương vì ham vui quá mức.”

Ayaka có vẻ hơi lo lắng, còn Haruto thì chuyển sự chú ý sang Saki, người đang cười đùa vui vẻ với Ryouta, nhưng lại vừa chăm sóc và nắm tay cậu bé thật chặt.

“Aizawa-san, chăm sóc em ấy tốt thật ha.”

“Saki đã ở cạnh Ryouta từ lúc nhỏ rồi mà.”

“Otsuki-kun, con giúp dỡ đồ xuống xe nhé.”

Khi Ayaka và Haruto đang nhìn bọn Ryouta, Shuichi gọi họ với một tay xách hành lý.

“Vâng, tất nhiên ạ. Mang hành lý đi đâu vậy bác?”

“Bác đã đặt chỗ khu đất đó, mang đến đấy cho bác.”

Shuichi chỉ vào một khu vực ở chính giữa khu cắm trại và nói.

Haruto trả lời: "Con biết rồi," rồi lấy lều và những đồ đạc khác từ chiếc hộp gắn trên nóc chiếc xe tải nhỏ của gia đình Toujou và mang chúng đi.

Tuần trước, trong bữa tiệc nướng ở gia đình Toujou, Haruto và Saki đã được Shuichi mời đi cắm trại cùng gia đình ông.

Mất ba tiếng đồng hồ để lái xe đến khu cắm trại, nằm trên một khu vực núi cao nên dù cho có đang vào mùa hè nhưng nhiệt độ ở đây vẫn thấp hơn một chút so với vùng đồng bằng.

Khi Haruto dỡ đồ đạc xuống xe xong, Shuichi chỉ vào chiếc túi đựng bộ lều và nói.

“Otsuki-kun, bác giao việc dựng chiếc lều đó cho con nhá. Còn bác sẽ dựng cái này.”

“Vâng, cứ để con.”

Có hai cái lều, một cho nam và một dành cho nữ.

Kế hoạch là dựng một cái lều trung tâm, với hai lều nhỏ hai bên.

“Etto, đầu tiên là cắm cột lều vào đây, bọc lại….bọc lại.”

Haruto dựng lều trong khi xem sách hướng dẫn.

Trước đây, cậu không có nhiều cơ hội trải nghiệm các hoạt động ngoài trời. Thực tế, đây là lần đầu cậu dựng một cái lều.

"Hiểu rồi, cũng khá dễ lắp bằng cách nhét các cọc vào phía dưới và làm cho lều đứng lên. người nghĩ ra ý tưởng về cái lều này hẳn phải là một thiên tài."

Haruto cảm thấy hơi xúc động khi lần đầu tiên cậu dựng được lều.

Sau một hồi, Ayaka tiến đến khi Haruto đang tiến hành lắp đặt các cột để dựng lều.

“Tớ giúp được gì cho cậu không, Haruto-kun?”

“À, vậy tớ sẽ phủ tấm bạc này lên, câu giữ đầu bên kia giúp tớ nhá.”

“Ừm, oke-“

Ayaka gật đầu và cầm chặt tấm bạc trong tay, đối diện với Haruto.

“Vậy tớ phủ lên đây.”

Trước hiệu lệnh của Haruto, cả hai người đồng thời di chuyển để phủ tấm bạc lên bộ khung lều.

Sau đó, cậu nối bộ khung với tấm bạc lại và cố định các cọc xuống đất.

Khi Haruto cố định chiếc lều trong khi kiểm tra độ căng của nó, Ayaka đóng cọc xuống đất một cách khéo léo đến không ngờ.

“Cậu khéo léo thật.”

Khi nghe Haruto nói vậy, Ayaka nở một nụ cười tự hào.

“Năm nào tớ cũng đi cắm trại với gia đình mà. Đây là lần đầu cậu đi cắm trại phải không, Haruto-kun?”

“Cũng có thể nói là vậy.”

Cho đến bây giờ, Haruto đã vài lần đi cắm trại vào ban ngày với Tomoya.

Tuy nhiên, đây là trải nghiệm cắm trại đích thực đầu tiên của cậu, dựng lều và ngủ qua đêm.

“Trong lần đầu cắm trại mà cậu có thể dựng lều thành công á”

“Chà, nếu làm theo hướng dẫn thì đâu có khó.”

“Ế ế~, lần đầu tớ dựng lều thì nó đã biến thành một vật thể bí ẩn đó.”

“Vật thể bí ẩn…Fufu”

Haruto không thể không cười khi tưởng tượng đến lần đầu Ayaka dựng một cái lều, điên cuồng lắp ráp để rồi tạo ra một hình thù kỳ lạ.

“A, Haruto-kun vừa cười kìa! Cậu chọc tớ!”

“Không, làm gì có. Chỉ một chút thui.”

“Dù chỉ một chút nhưng tớ cảm thấy mình như con ngốc vậy.”

Ayaka phồng má và đánh Haruto bằng chiếc túi đựng lều rỗng.

“Xin lỗi, xin lỗi. Iya, chỉ là khi tưởng tượng ra cảnh Ayaka lúc đó, tớ nghĩ khá là dễ thương.”

“…..unn~!”

Nghe Haruto nói, Ayaka đánh pẹp pẹp vào người Haruto trong khi phồng má và bĩu môi.

Khi biểu cảm của Haruto dịu đi trước sự dễ thương của cô nàng khi cố gắng hết sức để đánh cậu với sức tấn công bằng không. Shuichi, người đang dựng chiếc lều còn lại, bước tới.

“Ồ, con dựng nhanh thật. Quả là Otsuki-kun có khác.”

“Không đâu ạ, Ayaka-san đã giúp con.”

Haruto nói trong khi nhìn Ayaka đang phồng mang trợn má. Ikue đang sắp xếp hành lý, mỉm cười.

“Cô vui vì hai đứa thân nhau tới vậy đó.”

Ikue nói với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, như thể đang muốn trêu cô nàng một chút.

Khi lần đầu Haruto đến giúp việc ở nhà Toujou, lúc Ayaka bị trêu chọc, cô đã đỏ mặt lớn tiếng phản đối ngay lập tức. Nhưng bây giờ, dù đã đỏ bừng cả mặt nhưng cô không còn phủ nhận lời nói của mẹ như lúc trước nữa.

“Cậu ấy đã đến nhà mình làm việc biết bao nhiêu lần rồi, nên thật sẽ kỳ lạ nếu bọn con không thân nhau, đúng không? Haruto-kun?”

“Ể, ờ, chà, cũng đúng.”

“Ara ara, thế thì tốt quá~. Otsuki-kun, Ayaka từ nay nhờ con nhé.”

“A, vâng ạ”

Haruto đáp lại yêu cầu của Ikue theo phản xạ. Rồi Shuichi, người đang cầm tấm bạc, gọi họ.

“Yosshi, mọi người nhanh cùng dựng tấm bạc này lên nào.”

Vừa nói, Shuichi vừa kém tấm bạc ra giữa hai cái lều nhỏ mà cả hai đã dựng.

Tấm bạt được gia đình Toujou chuẩn bị cho chuyến đi lần này là một loại bạt hình chữ nhật.

“Otsuki-kun, bác sẽ dựng cột bên này, con dựng bên kia giúp bác nhá.”

“Rõ”

Shuichi chỉ vào một trong hai cái cột chính, Haruto gật đầu và di chuyển sang cột chính bên kia.

Nhìn Shuichi đang cố định những sợi dây néo đỡ cột chính bằng những cái chốt, Haruto cũng bắt chước và cố định những sợi dây néo theo cách tương tự.

“Rồi, cùng dựng cột lên nào. Bên Otsuki-kun ổn không con?”

“Vâng. Con nghĩ là ổn.”

“Được rồi. Thế cùng làm nào. Sei-no.”

Với hiệu lệnh của Shuichi, cả hai cùng lúc dựng cột lên.

Khi cột đã được dựng lên, Ikue và Ayaka cố định những sợi dây néo ở bốn góc xuống đất và phủ bạt lên.

Shuichi và Haruto điều chỉnh độ căng của dây néo và đảm bảo rằng cột chính đứng vững.

“Yoshi, dựng lều hoàn tất.”

Shuichi lùi lại vài bước, nhìn chiếc lều đã được dựng lên rồi gật đầu hài lòng.

Ngay lúc đó, Ryouta, vừa cùng Saki khám phá khu rừng, chạy về phía cậu.

“Onii-chan! Anh nhìn nè! Có con bọ lạ hoắc à!”

Trong khi đang cực kỳ hào hứng, Ryota cầm trên tay một con bọ màu nâu và đưa cho Haruto xem.

“Đây là, ấu trùng ve sầu đó.”

“Ể!? Đây là ve sầu á? Hình dạng khác hoàn toàn luôn!”

Haruto vừa nói vừa nhìn con côn trùng Ryouta cầm trong tay với vẻ tò mò.

“Con này ấy nhé, chúng sẽ dành một khoảng thời gian dài dưới lòng đất, và sau khi chui ra khỏi mặt đất, chúng sẽ nở thành ve sầu.”

“Thiệt ạ?”

“Nở ra nghĩa là nó sẽ chui ra từ ấu trùng ve sầu này đó.”

“Ve sầu sẽ sinh ra từ đây ư?”

Ryouta dường như không hiểu gì về lời giải thích của Harusho, và cứ nghiêng đầu suốt thời gian đó.

Nhìn thấy cậu nhóc như vậy, mặt Haruto thoáng nở nụ cười.

“Có khả năng tối nay nó sẽ nở, nên em cứ đem vào trong lều đi.”

“Vâng!”

Theo lời Haruto nói, Ryouta gật đầu thật mạnh và để ấu trùng ve sầu vào trong lều.

Khi Haruto mỉm cười trước cảnh tượng ấm lòng ấy, Shuichi gọi cậu trong khi ôm bó củi.

“Otsuki-kun, con đi nhặt mấy cành cây gãy trong rừng để đốt lửa trại được không?”

“Con hiểu rồi. Ryouta-kun, cùng anh đi nhặt vài cành cây về đốt lửa nhé.”

“Vâng! Đi thôi!”

“A, Haruto-kun, tớ cũng đi nữa.”

Ryouta hào hứng gật đầu, còn Ayaka thì bảo rằng cô sẽ đi cùng họ.

“Saki đi chung hông?”

“Tớ hết sức rồi….nghỉ chút đây…”

Ayaka gọi Saki, người đang ngồi trên chiếc hộp giữ nhiệt cạnh lều.

Tuy nhiên, cô lại lắc đầu với giọng khó thở.

Rõ ràng, vì phải chơi với Ryouta, người đang rất phấn khích nên cô ấy đã mất kha khá thể lực.

“Cảm ơn con vì đã vất vả, Saki-chan. Con muốn uống cacao không, để cô làm?”

“Con uống! Cảm ơn cô rất nhiều.”

Khi Ikue cảm ơn cô ấy, Saki gật đầu vui vẻ.

“Vậy, chúng ta đi nhặt củi thôi.”

“Ừm, đi vui vẻ~”

Saki vẫy tay tiễn nhóm Haruto vào rừng.

“Nãy đi khám phá khu rừng, em đã thấy rất nhiều cành cây gãy đó.”

“Ồ, vậy cùng nhặt thật nhiều để về làm một lửa trại thật hoành tráng nào.”

“Lửa trại hoành tráng!”

“Đừng kích động quá để rồi bị bỏng nghe chưa.”

Đôi mắt của Ryota lấp lánh trước lời nói của Haruto, nên Ayaka đã cảnh báo cậu nhóc với nụ cười gượng.

Không chỉ Ryouta mà cả Haruto đều rất phấn khích. Vì cuộc hành trình đầu tiên của họ sắp bắt đầu.