Enjoy!
_________________________________________________________________________________________
Lõa thể tâm sự
Sau khi dùng xong bữa tối tại khu cắm trại, Haruto và mọi người đến suối nước nóng nằm cách đó 10 phút đi bộ.
Vì nam nữ tách biệt, Haruto đến phòng tắm nam cùng với Shuichi và Ryouta.
“Nhóm lửa, nấu ăn và ngâm mình trong suối nước nóng. Đúng là phần tuyệt nhất trong ngày mà.”
Shuichi nói với tâm trạng vui vẻ khi cởi áo trong phòng thay đồ.
“Đúng thế ạ. Cảm ơn bác vì hôm nay đã mời con.”
“Iya iya. Otsuki-kun luôn cố hết sức để hoàn thành công việc mà.”
Shuichi mỉm cười với Haruto trong khi cởi quần.
Khi Haruto đang mỉm cười với lời khen đó, cậu để ý thấy Ryouta cạnh mình, đang cố gắng cởi quần trước rồi đến áo, nhưng chiếc áo lại vướng vào cổ cậu nhóc khiến thằng bé cứ loay hoay mãi.
Haruto mỉm cười với Ryota, người đang rên rỉ vì không thể cởi được quần áo.
“Ryouta-kun nè, em banzai đi.”
Nghe Haruto nói, Ryouta ngừng rên rỉ và giơ hai tay lên trời.
Haruto nắm lấy áo khoác của Ryouta và kéo nó ra.
“Cảm ơn onii-chan.”
Ryouta, hiện chỉ mặc mỗi chiếc quần, cảm ơn Haruto với nụ cười rạng rỡ.
Shuichi, cũng chỉ mặc mỗi quần, nhìn Haruto với vẻ thích thú.
“Khi nhìn con với Ryouta, bác thấy hai đứa cứ như anh em ruột vậy đó.”
“Ahaha, con cũng sẽ rất vui nếu Ryouta-kun là em trai mình mà.”
Shuichi nói với vẻ ngưỡng mộ, còn Haruto thì cười rồi nói đùa. Điều đó khiến đôi mắt của Shuichi trở nên lấp lánh.
“Con thấy sao, Otsuki-kun? Nếu rước Ayaka về làm vợ, thì Ryouta sẽ trở thành em vợ con đó, đúng chứ?”
“Ể!? Lấy Ayaka-san…”
“Đám cưới!? Đám cưới!?”
Haruto bối rối và không nói nên lời khi Shuichi đề cập đến con gái mình. Cạnh cậu là Ryouta đã cởi quần và trần truồng nhảy lên nhảy xuống nhìn Haruto với vẻ rạng rỡ.
“E-Eto…”
Trong khi Haruto không biết phải trả lời như nào, Shuichi cười lớn, “Ahaha!”
“Iya iya, bác đùa thôi! Mấy đứa vẫn còn là học sinh trung học mà. Còn lâu nữa mới bàn về chuyện đó được.”
“A-Ahaha…đúng vậy nhỉ.”
Shuichi, người đã cởi hết quần áo và cầm khăn tắm cười nói, “Ta vẫn chưa sẵn sàng để chứng kiến đứa con gái đáng yêu của mình lên xe hoa đâu.”
Thấy ông như vậy, Haruto cũng cởi nốt quần áo của mình với một nụ cười có phần hơi căng thẳng.
Dù cho Shuichi miệng bảo rằng đó chỉ là nói đùa nhưng cậu không thể không cảm thấy ánh mắt của ông khá nghiêm túc.
Haruto nghĩ vậy, nhưng cậu không dám nghĩ sâu xa hơn.
Sau khi cởi hết quần áo, Haruto cũng lấy một chiếc khăn tắm và đến nhà tắm. Tại đó, Ryouta nhìn chằm chằm vào bụng Haruto một cách thích thú.
“Bụng onii-chan có khó chịu hông?”
“Ồ, cơ bụng sáu múi đẹp đó, Otsuki-kun.”
Trong khi Ryota nghiêng đầu thắc mắc thì Shuichi nói với vẻ ngưỡng mộ.
“Con đã học Karate từ nhỏ nên nó mới vậy ạ”
”Nhắc mới nhớ nhỉ.”
Theo cách giáo dục của ông cậu, Haruto đã theo học Karate từ khi còn nhỏ.
Nhờ đó, dù không nỗ lực nhiều trong việc rèn luyện cơ bắp nhưng cơ bụng của cậu vẫn săn chắc một cách hoàn hảo.
Shuichi nhìn cơ bụng của Haruto với vẻ ghen tị.
“Khi còn trẻ, bác cũng thường chăm tập thể dục vì muốn mẹ nghĩ rằng mình ổn, nhưng giờ thì lu bu công việc dữ quá.”
Trong khi nói vậy, Shuichi nhìn xuống bụng mình.
"Không, không. Shuichi-san cũng đủ săn chắc rồi mà."
Khi Haruto nói vậy với Shuichi, người có vóc dáng khác hẳn với hai chữ “trung niên” và “thừa cân”. Ông mỉm cười với tâm trạng vui vẻ.
"Thật sao? Chà, bác đoán mình sẽ thử luyện cơ bắp khi có nhiều thời gian hơn. Con tập chung không, Otsuki-kun?"
“Vâng, hãy cho con tham gia cùng bác.”
Trong trao đổi qua lại như thế, họ cũng đi đến khu gội đầu ở rìa nhà tắm.
Haruto gội đầu và rửa người bằng xà phòng được cung cấp sẵn, rồi gội đầu luôn cho Ryouta. Sau đó, cả ba ngâm mình trong bồn tắm.
“Fuu~ tuyệt thật đó.”
Shuichi ngâm cho nước ngập đến vai, đội khăn lên đầu và nói.
“Đúng ạ, cứ như được sống lại vậy”
Haruto cũng ngâm mình trong nước đến vai và thở dài như muốn giải tỏa mệt mỏi.
Trong khi đó, Ryouta đứng ở mép bồn tắm và dùng chân kiểm tra nhiệt độ của suối nước nóng.
Haruto nhìn cậu nhóc rồi nở nụ cười, Shuichi cạnh cậu nói nhẹ nhàng nói.
“Iya, nhưng bác thực sự rất vui vì Otsuki-kun đã đến nhà làm nội trợ đó.”
“Con cũng rất vui vì được làm việc cho gia đình Shuichi-san và mọi người mà. Công việc này cũng rất có ích.”
“Vậy à. Thật vui khi nghe con nói vậy.”
Shuichi mỉm cười trước lời nói của Haruto. Sau khi dùng lòng bàn tay lau mặt, ông thở ra một hơi như đang tận hưởng suối nước nóng.
“Từ khi con bắt đầu đến làm việc, Ayaka dường như rất vui vẻ.”
“Vậy….sao ạ?”
“Fumu. Thực sự mà nói thì con gái nhà bác có hơi rụt rè trước con trai. Nên là một người cha, bác có hơi lo lắng.”
“À…đúng vậy nhỉ.”
Shuichi tựa lưng vào thành bồn tắm và nhìn lên trần nhà trong khi lẩm bẩm, Haruto gật đầu đồng ý.
Ở trường, Ayaka chỉ được bao quanh bởi các nữ sinh, còn các nam sinh thì luôn nằm ngoài phạm vi của vòng tròn ấy.
Trước khi có mối quan hệ với cô như là nhân viên với khách hàng, thấy cách cư xử như thế ở trường của cô nàng, Haruto đã tự hỏi liệu Ayaka có hứng thú với con trai hay không. Càng nghĩ về điều đó, cậu thấy giống như cô đang muốn tránh mặt đám con trai vậy.
“Chắc là thừa hưởng từ mẹ con bé, nhưng Ayaka từ nhỏ đã rất dễ thương. Đó là lý do mà nó thường bị đám con trai trêu chọc nên mới thành ra như vậy.”
“Con hiểu”
Việc cố ý trêu ghẹo đứa con gái mình thích là kiểu hành vi phổ biến ở trẻ con, nhưng nếu chuyện đó xảy ra thường xuyên, không có gì ngạc như khi cô ấy cảm thấy sợ đàn ông.
Shuichi tiếp tục nói trong khi nhìn lên trần nhà.
“Bây giờ cả Otsuki-kun lẫn Ayaka đều đang trong giai đoạn gọi là thanh xuân. Quảng thời gian này thường rất nhanh, nó trôi như đang rất vội. Nhưng ta tin những cảm giác vui, buồn mà con người cảm thấy trong quảng thời gian này sẽ làm phong phú thêm cuộc sống của chúng ta trước khi thành người lớn. Thế nên, vì là phụ huynh của con bé, bác muốn nó trải qua thật nhiều những cảm xúc ấy trong lúc này.”
Shuichi hạ tầm mắt khỏi trần nhà và quay sang Haruto với nụ cười dịu dàng.
“Dù biết rằng người lớn không nên can thiệp vào vì giai đoạn này thực sự rất nhạy cảm.”
Shuichi nói với nụ cười cay đắng và cúi đầu trước Haruto.
“Xin con từ nay hãy cứ tiếp tục làm bạn với Ayaka nhé.”
“Khoan! Xin hãy ngẩng đầu lên đi Shuichi-san!”
Haruto vội vàng nói với Shuichi, ông đang cúi đầu thấp đến mức gần như chạm vào mặt nước.
Sau đó, như thể đã quyết định, Ryouta ngâm mình trong nước nóng ngập đến vai rồi đi thẳng đến chỗ Haruto và Shuichi.
“Cha đang làm gì thế? Đang có cuộc thi nín thở ạ?”
Shuichi, người đang cúi đầu, ngẩng mặt lên rồi cười trước câu hỏi của con trai mình.
“Không phải đâu, Ryouta. Cha đang nhờ Otsuki-kun tiếp tục hòa thuận với Ryouta và Ayaka ấy mà.”
Shuichi giải thích cho cậu con trai đang nghiêng đầu của mình. Ryouta sau đó nhìn chằm chằm vào Haruto với vẻ mặt kỳ lạ.
“Onii-chan làm việc cho nhà mình mà? Hông phải anh ấy sẽ luôn đến nhà ta sao ạ?”
“Àa, hợp đồng chỉ có thời hạn đến hết kỳ nghỉ hè, etto…”
“Thế sau kỳ nghỉ hè, anh sẽ không đến nhà em nữa sao?”
“À, cái đó…”
Khi Ryouta hỏi vậy với nét mặt buồn bã, Haruto quay mặt đi vì không biết phải nói gì.
“Không chịu đâu! Em muốn gặp onii-chan sau kỳ nghỉ hè nữa cơ!”
Ryouta tuyệt vọng kêu cậu với đôi mắt rơm rớm.
“Onii-chan! Cưới onee-chan nhanh đi! Nếu làm vậy, thì onii-chan sẽ luôn đến nhà mà phải không?”
“Cái, ano, Ryouta-kun nè, kể cả sau kỳ nghỉ hè đi nữa, cái đó…bạn! Anh sẽ đến nhà thăm em với tư cách là một người bạn, được chứ? Ổn mà, kể cả sau khi hết hè, anh vẫn tới chơi với Ryouta-kun đàng hoàng mà.”
Ryouta, vẫn chưa hiểu kết hôn là gì, liều lĩnh để xuất Haruto cưới chị gái mình để giữ chân cậu. (Hảo e trai)
Mặt Haruto co giật khi nghe điều này, nhưng cậu cố gắng thuyết phục Ryouta bằng cách sử dụng cái mác "bạn bè".
Tuy nhiên, có vẻ như Ryouta vẫn chưa hài lòng.
Cậu nhóc vẫn chưa hiểu được sự phức tạp trong mối quan hệ nam nữ, nói với Haruto bằng giọng thẳng thắn và trong sáng của một đứa trẻ.
“Onii-chan không thích onee-chan sao? Anh ghét kết hôn ư?”
“Không…không phải là ghét, nhưng mà chuyện đó…”
“Vậy anh cưới chị ấy đi! Anh sợ à Em chắc chắn onee-chan cũng rất thích onii-chan đó! Cả onii-chan và onee-chan đều thích nhau mà!! Thích nhau thì phải kết hôn chứ!”
“Ryo-Ryouta-kun này, anone…chuyện đó, không đơn giản như em nghĩ đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Eto, cái đó…”
Ryouta tấn công cậu bằng sự trong sáng của mình, khiến Haruto trở nên không biết phải làm gì.
Rồi sau đó, Shuichi, người ngồi theo dõi cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối ném cho cậu chiếc phao cứu sinh.
“Ryouta, hôn nhân ấy nhé, nó cực kỳ tốn kém đó con biết không? Nên chị con với Otsuki-kun chưa cưới nhau được là vì đang phải tiết kiệm cho đủ đó! Con hiểu chưa?”
“Fu~n, kết hôn phải cần tiền ư”
Sau khi nghe Shuichi giải thích, dù không hiểu lắm nhưng Ryouta cũng gật đầu đồng ý.
“Onii-chan cố gắng tiết kiệm tiền đi nhé! Em, ủng hộ anh!”
“C-Cảm ơn Ryouta-kun, anh sẽ cố hết sức.”
Với sự thuyết phục của Shuichi, đợt tấn công “Kết hôn” của Ryouta đã tạm thời lắng xuống.
Nhưng ngay lúc đó, cậu cũng để ý và nhận thấy được nụ cười hài lòng của Shuichi.
Cậu cảm thấy giống như mình đang bị bao quanh bởi những bức tường vậy.
___________________________________________________________________________________________
Trong đầu Ryouta kiểu: để ai đó luôn ở cạnh mình = kết hôn