Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 77



Enjoy!  

          ________________________________________________________________________________________

Tình yêu của Toujou Ayaka (7)

Cuối cùng…cuối cùng cả hai đã thấu hiểu nhau.

Cuối cùng tôi đã có thể trở thành bạn gái thật của anh, điều mà tôi hằng mong ước.

Trở thành bạn gái của Haruto-kun!!

Niềm vui đang bùng nổ trong lồng ngực tôi.

Trái tim tôi tràn ngập sắc màu đến mức tôi nghĩ mọi người cũng có thể nhận ra niềm vui trong tôi lúc này.

Haruto-kun là bạn trai của tôi!

Nghĩ đến đó, tôi không kìm được nữa và đã ôm anh thật chặt.

Haruto-kun muốn tách tôi ra vì người anh ấy toàn mồ hôi, nhưng hoàn toàn không phải.

Khi đến thăm nhà ảnh, tôi có thể lờ mờ cảm nhận được mùi hương của Haruto-kun.

Bây giờ tôi đã có thể cảm nhận được nó rõ ràng. Nó bao bọc tôi và khiến tim tôi đập thình thịch, nhưng đồng thời, bằng cách nào đó, cũng làm tôi bình tĩnh lại khiến tôi cảm thấy như thể mình đang mơ.

Khi tôi ôm Haruto-kun bằng tất cả cảm xúc của bản thân, anh ấy nhẹ nhàng vòng tay qua lưng và ôm tôi thật nhẹ nhàng.

Aa….Mou, cảm giác hạnh phúc này nguy hiểm quá à….

Tôi ôm Haruto-kun bao lâu rồi ta?

Quên cả thời gian, tôi dùng toàn bộ cơ thể mình để cảm nhận anh, người ấy khẽ gọi tôi đầy dịu dàng.

“Ayaka, cũng muộn rồi. Chúng ta nên về thôi. Anh sẽ đưa em về.”

“…Vâng”

Nếu được phép, tôi muốn cứ thế này mãi.

Nhưng hiện cũng đã khuya, nếu tiếp tục thì sẽ gây rắc rối cho Haruto-kun mất. Bà cũng rất lo lắng cho ảnh mà.

“Ta nắm tay nhé?”

Mặc dù vừa mới tách nhau ra được một chút, nhưng tôi cảm thấy không khí đêm hè bây giờ lại có chút lạnh lẽo, khiến tôi khao khát Haruto-kun nhiều hơn.

Anh trao cho tôi nụ cười dịu dàng, đầy quan tâm và nhân hậu mà tôi luôn yêu.

“Tất nhiên, bây giờ chúng ta đã là một cặp thật sự rồi mà.”

“Vâng!”

Tôi vui mừng đến mức không khỏi đáp lại một cách hào hứng như Ryouta...

Tuy có hơi xấu hổ…nhưng mà hạnh phúc.

Nơi bàn tay phải đang kết nối với Haruto-kun, tôi cảm thấy một sự ấm áp và an toàn tràn ngập khắp trái tim mình.

Từ nay về sau, hai đứa có thể âu yếm nhau mà chả cần lý do nữa.

Bất cứ khi nào đi cạnh Haruto-kun, tôi đều có thể làm như vậy.

Công viên này ở rất gần nhà vì đây là nơi Ryouta thường đến chơi.

Chỉ mất chưa đầy ba phút đi bộ nhưng tôi đi chậm lại vì muốn ở bên Haruto-kun càng lâu càng tốt.

Đáp lại, Haruto-kun cũng không hề tỏ ra khó chịu chút nào khi đi cùng tôi.

Liệu Haruto-kun có cảm thấy như mình không nhỉ?

Cảm thấy muốn ở cạnh nhau càng lâu càng tốt ấy?

Muốn biết anh cảm thấy ra sao, tôi ngước nhìn người bên cạnh mình.

Nhận thấy ánh mắt từ tôi, anh quay sang và mỉm cười nói “N?”. Một niềm vui sướng bỗng dâng lên, khiến tôi chợt ngượng ngùng.

”Không, không có gì đâu.”

Tôi thực sự muốn nói rằng bản thân muốn ở bên anh nhiều hơn nhưng việc ấy xấu hổ quá.

Rồi khi nhìn vào khuôn mặt Haruto-kun, tôi chắc chắn ảnh cũng cảm thấy giống tôi, điều đó khiến trái tim này rung lên vì vui sướng.

Tôi thực sự muốn tay trong tay cùng anh ấy mãi mãi.

Tuy nhiên, không đời nào mà điều ước đó lại thành hiện thực, chúng tôi đã nhanh chóng đứng trước cửa nhà.

“…Vậy thì”

“…Ừm”

Chúng tôi lại đối mặt nhau trước lối vào.

“Chỉ một chút thôi….anh có muốn vào hông?”

Haruto-kun đã nhiều lần đến nhà tôi làm việc, ảnh cũng quen mẹ và Ryouta nên chắc tôi sẽ được tha dù có về muộn.

Tôi ngước nhìn anh ấy trong khi nghĩ ra một cái cớ như vậy.

Haruto-kun lắc đầu với nụ cười có chút bối rối.

“Không, cũng muộn rồi mà, anh sẽ gây rắc rối mất nên mai sẽ đến chào hỏi Ikue-san sau.”

“Vậy sao….cũng đúng ha.”

“Ừ, thế…hẹn mai gặp lại.”

“Thế…chiều mai anh có thể đến sớm được không?”

Vì bây giờ cả hai đã chính thức hẹn hò, không cần nhất thiết ảnh phải đến sớm để tập làm người yêu nữa.

Nhưng khi đã là một đôi thật sự, tôi lại càng muốn gặp anh ấy càng sớm càng tốt, dù chỉ một phút hay một giây.

Và vì cả hai đã thổ lộ lòng mình, nên khao khát của tôi dành cho anh ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Trái tim tôi tràn ngập niềm vui. Rồi như thể thoát khỏi sự cô đơn này, Haruto-kun mỉm cười với tôi.

“Ừ. Anh cũng muốn sớm gặp Ayaka mà”

 “Em cũng vậy!”

Lời nói của anh lần nữa khiến tôi run lên vì vui sướng, và tôi lại ôm anh ấy thật chặt.

Haruto-kun nhẹ nhàng ôm lại và xoa đầu tôi.

Tuy xấu hổ vì cảm thấy mình đang bị đối xử như một đứa trẻ, nhưng nó rất thoải mái.

Tôi cố hết sức để kìm lại cái mong muốn “như này mãi mãi” lần thứ n, và gắng chịu rời xa Haruto-kun.

“Vậy…chúc anh ngủ ngon.”

Những lời tôi nói với Haruto-kun lộ rõ nỗi buồn không thể che giấu.

“Ừm, chúc em ngủ ngon. Hẹn mai nhé.”

Sau khi haruto-kun nói vậy, ảnh lại ôm tôi thật chặt.

Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để lấp đầy trái tim tôi và khiến nó như vỡ òa vì hạnh phúc.

Sau đó, tôi vẫn đứng ở cổng cho đến khi Haruto-kun khuất bóng, tiễn anh ấy rồi mới vào nhà.

Đi đến phòng khách, mẹ vẫn ngồi trên sofa đọc sách ngước lên nhìn tôi.

“Mừng con trở về.”

Mẹ mỉm cười ân cần với tôi, tôi cũng cười đáp lại.

“Con về rồi. Anone mẹ này, con….đã chính thức hẹn hò với Haruto-kun rồi đó.”

“Maa! Chúc mừng con! Tốt quá rồi ha”

“Vâng”

Tôi mỉm cười đến tận mang tai trước lời chúc mừng của mẹ.

“Otsuki-kun thì sao? Thằng bé về rồi à?”

“Vâng, nay cũng muộn rồi. Anh ấy nói mai sẽ đến chào hỏi sau.”

“Vậy à. Mẹ mong chờ ngày mai quá đi.”

Mẹ nói vậy và mỉm cười.

Mẹ rất mến Haruto-kun nên bà thật sự rất vui. Thấy mẹ như vậy làm tôi cũng vui lây.

“Mẹ này.”

“N? Sao thế Ayaka?”

“Con cảm ơn”

“Gì vậy chứ? Tự nhiên cảm ơn mẹ à.”

“Không, không có gì đâu. Chúc mẹ ngủ ngon.”

Tôi cười nói với mẹ, bà đang nhìn tôi kỳ lạ.

Cuốn sách mẹ đang đọc. Bản thân người đọc dường như còn không nhận ra rằng bìa đang bị ngược.

Chắc hẳn bà ấy đã rất lo lắng đợi tôi.

Cảm thấy ngại ngùng bởi tình cảm của mẹ, tôi chạy về phòng mình.

Và đổ gục xuống giường.

“….Haruto-kun làm bạn trai….ugh~…”

Lẩm bẩm như vậy, tôi quằn quại trên giường.

“A! Phải báo Saki biết nữa!”

Tuy đã khá muộn, nhưng tôi nghĩ mình vẫn còn đủ tỉnh táo.

Tôi lập tức mở điện thoại lên, vào ứng dụng chat với người bạn thân của mình.

Cuộc gọi ngay lập tức được kết nối trong vòng vài giây.

“….Chuyện, ra sao rồi?”

Giọng nói lo lắng của Saki có thể được nghe thấy từ bên kia điện thoại.

Đáp lại, tôi kể cho Saki nghe về Haruto-kun mà không giấu được niềm vui.

“Tớ đã thành người yêu của Haruto-kun rồi! Thành bạn gái anh ấy rồi đó!”

“Ồ ồ!!!! Chức mừng cậu!!”

Saki chúc mừng tôi to đến mức khiến loa phát ra tiếng kêu răng rắc.

“Cảm ơn! Đều là Saki cho mình rất nhiều lời khuyên cả!”

“Tớ có làm gì đâu. Tất cả đều nhờ sự can đảm và chăm chỉ của Ayaka mà thành mà.”

“Ufufu, cảm ơn cậu.”

Lời nói của người bạn thân nhất khiến tôi cảm thấy xấu hổ và mỉm cười.

“Iyaaa~ thế thì tốt quá rồi. Lỡ như Ayaka mà bị từ chối thì sau kỳ nghỉ hè tớ sẽ xử đẹp cậu ta.”

Tôi không thể không cười cay đắng khi Saki nói điều gì đó khá đáng lo qua điện thoại kia.

Saki lại nói với giọng tinh nghịch, “Không, mình có thể đến nhà cậu ta mà không cần đợi hết kỳ nghỉ mà nhỉ.”

“Cảm ơn Saki. Nhưng giờ bọn tớ đã chính thức hẹn hò rồi, đừng bắt nạt bạn trai tớ nhá?”

“Ồ ồ, yêu người ta đến thế rồi cơ à”

“Ufufufu”

“Thế? Chuyện hẹn hò diễn ra như nào? Ayaka tỏ tình à?”

"Không. Haruto-kun... tỏ tình với tớ."

Khi tôi nói vậy, Saki hỏi với vẻ thích thú.

“Ồ, hấp dẫn đấy! Thế, thế? Cậu ta tỏ tình như nào?”

“E-Etto….đầu tiên anh ấy nói ra những điều ảnh thích ở tớ.”

“Ừ ừ”

“Và rồi….nói rằng anh yêu tất cả mọi thứ ở em.”

“Kyaaa~~~~~~~~~~!”

Tiếng hét của Saki vang vọng khắp phòng tôi.

Nhớ lại lúc Haruto-kun tỏ tình khiến cả người tôi nóng bừng.

“Và rồi ý, cuối cùng ảnh nói xin hãy làm bạn gái thật của anh.”

“Được của ló!! Không tồi đâu Otsuki-kun! Rồi Ayaka đáp ra sao?”

“Xin hãy biến em thành bạn gái thật của anh.”

Khi nói ra điều đó, tôi nghe thấy tiếng đập bình bịch và giọng quằn quại nghe như “Kuuuu~” phát ra từ Saki.

“Tuyệt vời! Hai cậu là tuyệt nhứt! Cảm ơn vì bữa ăn!”

Giọng nói vô cùng hào hứng của Saki khiến tôi cảm thấy phấn khích lạ lùng.

“S-Sau đó nữa nhé…”

“Gì thế, gì thế? Vẫn còn à?”

“Ừ-Ừm…..ettone. Tớ…..đã hôn Haruto-kun.”

“!?”

Khi tôi nói bản thân đã có nụ hôn đầu với anh ấy, tôi chỉ nghe thấy một tiếng kêu nhỏ từ Saki và rồi sau đó không còn nghe được gì nữa.

“…Saki? Không sao chứ?”

Cảm thấy lo lắng, tôi gọi tên cậu ấy qua điện thoại.

Rồi, Saki hét lên như thế muốn bùng cháy.

“Chúc mừng! Rồi, NỔ TUNG HẾT ĐÊ--------!!”

Tôi không thể không cười khi nghe cổ nói như đang khóc vậy.

“Tuyệt thật đó~. Tớ cũng muốn có bạn trai như của Ayaka, biết nấu ăn nè, làm việc nhà nè, trưởng thành, tốt bụng, rồi còn thông minh, đẹp trai nữa.”

“Tớ chắc Saki cũng sẽ tìm cho mình được một người bạn trai tuyệt vời mà.”

“Ừm, tớ sẽ cố hết sức….nhưng tớ ngạc nhiên thay lại thích chăm sóc mấy tên vô dụng hơn….” (Kiểu Amane bên tenshi ấy)

Cô bạn thân tôi nói với sự hào hứng kém đi đôi chút.

“Chuyện đó…tớ không biết mình có giúp được gì không, nhưng tớ luôn sẵn sàng nghe cậu tâm sự.”

“Ừm, cảm ơn Ayaka. Maa, nhưng ổn quá rồi nhỉ. Cậu đã chuẩn bị bắt đầu một mối quan hệ rồi.”

“Ể? Bây giờ mới bắt đầu á?”

Tôi phát ra âm thanh ngạc nhiên khi nghe Saki nói.

Bắt đầu ý là lúc tôi với Haruto-kun chia sẽ tâm tư tình cảm của mình à?

“Đúng thế, tình yêu bắt đầu sau khi ta hẹn hò mà, phải hơm?”

“C-Cũng đúng.”

“Hiện Ayaka đang rất vui vì được hẹn hò với Otsuki-kun nên tớ không muốn nói trước.”

Giọng của Saki thay đổi từ giọng the thé sang nghiêm túc hơn một chút khi cậu ấy nói.

“Từ giờ trở đi, là lúc cậu dành thời gian để đánh giá Otsuki-kun.”

“Đánh giá? Cái chi?”

“Cái gì gì? Tất nhiên là cậu ta có phải là người định mệnh của Ayaka không rồi.”

“Ý cậu là….”

“Liệu cậu ta có thành chồng tương lai của cậu được không á.”

Tim tôi lỡ nhịp khi nghe từ “chồng tương lai” thốt ra từ miệng Saki.

“K-Không phải hơi sớm quá sao? Bọn mình vẫn còn là học sinh cao trung mà, đúng chứ?”

Khi tôi nói vậy, Saki đáp lại: “Cũng đúng.”

“Quả thực, tớ đã đọc đâu đó trên mạng rằng xác suất các cặp đôi cao trung sẽ kết hôn sau này là dưới 10%”

Ngay cả khi yêu nhau và bắt đầu hẹn hò từ lúc còn đi học, nhưng vẫn có khả năng cao là cuối cùng sẽ chia tay do có cuộc sống riêng. Điều này xảy ra là do học sinh cao trung là giai đoạn chuẩn bị cho một bước ngoặc mới trong cuộc sống, nơi môi trường của chúng ta, chắng hạn như học lên cao hay đi làm, sẽ thay đổi hoàn toàn. Rồi các giá trị hoặc các mối quan hệ đều thay đổi dẫn đến chia tay.

Saki cho tôi lời giải thích như vậy.

“Nhưng mà nhé, nghĩ theo cách khác, nếu các cậu vẫn tiếp tục hẹn hò được, điều đó có nghĩa cả hai là người dành cho nhau. Và thế chẳng khác nào đã hoàn thành được một mục tiêu lớn trong đời rồi à?”

“Mục tiêu…”

Tiếng chuông nhà thờ vang vọng trong đầu tôi.

“Sau cùng thì như Ayaka đã nói chúng ta vẫn còn là học sinh. Vẫn chưa cần phải để ý đến chuyện đó. Nhưng không còn xa nữa đâu nên có lẽ ta cũng phải ý thực về nó một chút.”

“Đúng….ha”

“Bây giờ nghĩ về chuyện đó, Otsuki-kun sẽ là người chồng siu lý tưởng lun đó. Ghen tị với con trai biết nấu ăn ghe.”

“Ừ. Tớ muốn ăn đồ Haruto-kun nấu mỗi ngày. Nhưng cũng muốn anh ấy ăn đồ mình nấu.”

“Tớ cảm giác như nếu Ayaka và Otsuki-kun kết hôn, hai người sẽ thành một đôi vợ chồng làm mọi người ói ra đường mất…”

“Vẫn chưa biết liệu có kết hôn được không mà….”

Như để che giấu sự xấu hổ của mình, tôi trả lời Saki bằng giọng điệu thẳng thừng.

“Chà, không ai biết tương lai sẽ ra sao, nhưng nếu tình cảm của Ayaka và Otsuki-kun không thay đổi, thì tương lai mà tớ nói sẽ đến thui.”

“Đúng vậy.”

Sau đó, khi đang trò chuyện với Saki về những gì xảy ra ở công viên, nên trước khi nhận ra thì ngày mới đã dần đến.

“Saki, đến lúc đi ngủ rồi.”

“Are? Giờ này rồi á?”

Saki ngạc nhiên thốt lên.

“Đúng vậy nhỉ. Hẹn cậu trực tiếp lần sau rồi nói tiếp nhé.”

“Đồng ý. Vậy chúc ngủ ngon.”

 “Hoi hoi, chúc cậu ngủ ngon.”

Sau khi cúp máy với Saki, tôi nằm xuống giường và ngẫm nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.

“Cùng Haruto-kun…”

Mở ghi chú trên điện thoại mình lên và gõ vào đó một vài từ.

--Otsuki Ayaka.

Khoảnh khắc nhìn dòng chứ ấy, tôi cảm thấy mặt mình nóng dần rồi úp mặt vào gối.

Mình vẫn chưa hiểu! Vẫn chưa hiểu!!

Hơn nữa, nếu mình cứ cư xử như này, Haruto-kun sẽ nghĩ mình là loại con gái nghiêm túc mất.

Nhưng….nếu bọn mình cứ tiếp tục hẹn hò như này thì, một ngày nào đó…

Ngay lúc tưởng tượng ra tương lai đó, tôi cảm thấy được bao bọc trong một cảm giác hạnh phúc như thể cơ thể tôi trôi nổi trên không trung.

Là một học sinh, tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Nhưng như Saki nói, chuyện đó không còn xa nữa.

5 năm nữa bọn tôi sẽ thành người lớn và bắt đầu đi làm.

Sau đó, cả hai sẽ trở nên tự lập, làm việc ở nhiều vị trí khác nhau trong xã hội, nếu lúc ấy….

Nếu Haruto-kun là người định mệnh của mình thì…

“A, phải thử xem tên hai đứa có hợp nhau không nào…”

Rồi sau đó tôi đã chẳng có giấc ngủ ngon nào.

           ___________________________________________________________________________________

Quyết tâm của Ayaka dành cho Haruto: A, không ngoài dự đoán, kết quả tử vi tên tuổi cũng không tồi…