Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 88



Enjoy!

------------------------------------------------

Cú sốc sau kỳ nghỉ lễ

Buổi sáng nắng đẹp rực rỡ chiếu rọi.

Bầu trời xanh không một gợn mây, hoàn toàn phù hợp với khởi đầu của một ngày tuyệt vời, trong xanh tới vô tận. Trong cảm giác vui tươi để có thể bắt đầu một ngày mới đầy hứng khởi. Thời tiết tuyệt vời khiến người ta có cảm giác như vậy.

Thế nhưng, dưới bầu trời xanh dễ chịu ấy, cậu học sinh cao trung Akagi Tomoya lại mang một vẻ uể oải, ngáp dài rồi quay sang nhìn thằng bạn đi bên cạnh, Haruto.

"Này Haru."

"Gì vậy Tomoya?"

"Sao mày lại đi học với tao?"

"... Ý mày là không thích đi học với tao à?"

Trước câu hỏi của Tomoya, Haruto nhíu mày nhẹ.

"Thế mà tao nghĩ mày là bạn thân chớ, buồn thật..."

Haruto thở dài một cách phô trương và nói với giọng đầy đau khổ, "Hôm qua tao đã giúp mày làm bài tập nhiều thế mà," cậu thì thầm nhỏ.

Trước phản ứng của Haruto, Tomoya vội vàng mở miệng.

"Không, không phải thế. Tao rất hoan nghênh việc đi học cùng Haru."

"Thật á. Tao lại nghĩ mày đang không hài lòng khi đi học với tao đấy."

Haruto bỗng thay đổi sắc mặt, làm Tomoya quay phắt cả người lại.

"T-Tao với mày là anh em cây khế mà, đúng chứ?"

Tiếng kêu hài hước của Tomoya vang vọng khắp con đường đến trường vào ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ.

Kỳ nghỉ hè dài mà ngắn đã kết thúc hôm qua, và hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên.

Haruto cùng thằng bạn chí cốt Tomoya bước đi trên con đường đến trường. Khi càng gần trường học, họ càng thấy nhiều học sinh khác xuất hiện.

Một nam sinh đi ngang qua Haruto và Tomoya. Dù là ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ, nam sinh ấy có quầng thâm to dưới mắt và đang đi như thể nay là tận thế. Sau khi liếc nhìn nam sinh ấy, Tomoya quay sang Haruto với ánh nhìn nghiêm túc.

"Ý tao là, mày không đi học cùng Toujou-san à?"

Ngay khi từ "Toujou" được thốt ra từ miệng Tomoya, hình như nam sinh vừa đi qua họ có phản ứng nhẹ.

Thấy vậy, Haruto hạ thấp giọng và đáp lại không mấy nhiệt tình.

"À... cũng đúng."

"Gì mà trả lời mơ hồ thế? Mới nghỉ hè mà mày đã có cô bạn gái dễ thương nhất rồi."

Với phản ứng mập mờ của bạn mình, Tomoya thể hiện rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.

Haruto chờ cho đến khi nam sinh đi trước ra khỏi tầm nghe, mới nhẹ nhàng nhăn mặt nói.

"Thực ra tao cũng muốn đi học cùng bạn gái mình chứ không phải mày."

"Này, đừng nói khó nghe thế chứ? Trái tim tao mong manh như thủy tinh đó, đối xử nhẹ nhàng hơn đi."

"Gần đây kính chống đạn có thể chống được cả đạn súng trường đấy."

"Haru này, trước hết hãy ngừng xả đạn bằng lời nói đi được không?"

Trên con đường đến trường, hai người tiếp tục cuộc trò chuyện cợt nhả như thường lệ.

Tomoya chất vấn lý do tại sao thằng bạn mình không đi học cùng bạn gái mà lại đi cùng mình.

"Nếu được đi học cùng Toujou-san, bình thường mấy đứa con trai đều sẽ nghĩ rằng ngay cả nếu ngày mai thế giới diệt vong cũng không sao hết."

"Cái đó mà gọi là bình thường á?"

Với lời nói khoa trương của Tomoya, lần này Haruto thể hiện rõ sự ngạc nhiên, nhưng cũng bồi thêm vào, "Tao cũng không hoàn toàn không hiểu cảm giác đó..."

"Vì nhiều lý do mà bọn tao quyết định giữ bí mật việc hẹn hò ở trường."

"Hả? Gì chứ? Mày sợ bị mấy thằng khác ganh tị à?"

Tomoya trêu chọc Haruto, "Lại nhát gan nữa à?" và ném ánh nhìn chỉ trích vào cậu.

"Không phải thế. Tao thừa nhận có sợ bị ganh tị thật, nhưng đó không phải là lý do."

"Vậy là gì?"

Hai người dừng lại ở đèn đỏ.

Haruto tránh ánh mắt của Tomoya và nhìn đèn đỏ trong khi trả lời.

"Là vấn đề bạn bè của Ayaka. Có lần ở sơ trung, cô ấy được một nam sinh tỏ tình nên gây ra mâu thuẫn với bạn bè, kết quả là mất luôn liên lạc với người bạn đó."

"Ồ."

"Vì thế, đó trở thành một nỗi ám ảnh nhỏ. Cái thái độ như không quan tâm đến chuyện tình cảm của Ayaka ở trường là để tránh lặp lại chuyện đã xảy ra ở sơ trung ."

Khi giải thích xong, Haruto nhìn đèn xanh và bước qua đường. Tomoya đi cạnh, khẽ gật đầu như thể đã hiểu ra vấn đề.

"Ra vậy. Nếu có cô gái nào khác thích mày, Toujou-san sẽ bị cô ta ghét, và điều đó làm cô ấy sợ. Đúng chứ?"

"Đúng thế."

Haruto đồng tình, còn Tomoya thì "Hừm," tay đưa lên cằm và cúi đầu suy nghĩ. Khi đã nghĩ xong, cậu quay sang thằng bạn thân và nói.

"Chẳng phải lo lắng của Toujou-san là vô nghĩa à?"

"Tao cũng nghĩ thế. Nhưng nghe câu này từ mày bực mình thật."

Haruto nhẹ đấm vào vai bạn thân, như muốn ám chỉ "Bộ tao kém hấp dẫn đến thế à."

"Ui da! Phản đối bạo lực!" Tomoya phản ứng một cách phô trương.

Haruto thở dài, phớt lờ thằng bạn chí cốt. Thấy vậy, Tomoya khoanh tay sau đầu hỏi.

"Haru chấp nhận điều đó à? Mày định giữ bí mật chuyện với Toujou-san mãi sao?"

"Không hẳn. Nhưng tao cũng không biết phải làm thế nào."

Haruto thở dài, vẻ mặt đăm chiêu.

"Quan hệ bạn bè của con gái thường phức tạp và rắc rối."

Tomoya nhìn nhóm nữ sinh đi trước, họ đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau trên đường đến trường.

Haruto cũng nhìn về phía nhóm nữ sinh đó.

"Nếu chỉ là vấn đề của mình, tao có thể quyết định dễ dàng. Nhưng nó còn liên quan đến quan hệ bạn bè của Ayaka nữa."

"Đúng vậy nhỉ. Việc Haru bị hội đồng sau nhà thi đấu không quan trọng, nhưng nếu Toujou-san mà bị bắt nạt thì thật đau lòng."

"Này thằng kia. Mày cũng phải lo cho tao chứ."

Haruto lại đấm vào vai bạn mình lần thứ hai khi Tomoya phát biểu đầy lạnh lùng.

"Nhưng nếu Haru được công nhận là bạn trai của Toujou-san bởi toàn trường, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết."

"Nói dễ nghe nhỉ. Nhưng làm thế nào để được công nhận đây?"

Nếu toàn thể học sinh biết và chấp nhận mối quan hệ giữa Ayaka và Haruto, thì họ không cần phải giấu giếm nữa. Nếu Haruto được coi là xứng đáng với Ayaka, cả các nam sinh và nữ sinh đều đồng ý rằng họ là một cặp đẹp đôi, thì quan hệ bạn bè của Ayaka sẽ không bị ảnh hưởng, thậm chí có thể nhận được sự ủng hộ và chúc phúc từ mọi người.

Tuy nhiên, Ayaka là người mà mọi thằng con trai đều ngưỡng mộ, được gọi là "idol của trường". Để xứng đáng với cô, Haruto không biết phải làm gì. Tomoya cũng không khác gì, đưa ra một đề nghị khá mơ hồ.

"Chỉ cần trở thành thủ tướng thì không ai dám phàn nàn đâu."

"Đừng nói mấy câu ngốc nghếch như thế."

Trước lời phê bình gay gắt của Haruto, Tomoya lại trầm ngâm suy nghĩ, rồi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cười rạng rỡ hướng về bạn mình.

"Hay làm giọng ca chính trong ban nhạc của tao ở lễ hội trường đi!"

"... Sao lại thế?"

Tomoya nói với khuôn mặt như "tao vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời" khiến Haruto nhăn nhó.

"Ban nhạc sẽ thu hút mọi người. Ngầu lắm đó, nếu Haru hát hay đến mức khiến toàn trường mê mẩn, thì coi như xong chuyện."

"Tưởng dễ ăn của mệ vậy mày."

"Không sao cả! Nào, cùng lập ban nhạc nhé! Vì Toujou-san nữa mà!"

Haruto lộ vẻ lúng túng trước ánh mắt hy vọng đầy rực rỡ của Tomoya. Nhưng khi Tomoya nhắc đến Ayaka, cậu lưỡng lự.

"Ừ, tao sẽ nghĩ về chuyện đó."

"Tốt! Tao sẽ chờ câu trả lời!"

Với nhiều năm chơi với nhau, Tomoya nhận ra tín hiệu tốt từ phản ứng của Haruto và cười rạng rỡ giơ ngón cái.

Trên đường đi, họ mải mê trò chuyện nên không nhận ra đã đến cổng trường.

Nhìn ngôi trường quen thuộc sau một tháng, Haruto nhớ lại tin nhắn khi sáng từ Ayaka. Tin nhắn chỉ là lời chào buổi sáng và thông báo cô đang đến trường. Có lẽ giờ em đã đến nơi rồi.

Đang mơ màng nghĩ về chuyện đó, Haruto nghe thấy Tomoya lên tiếng.

"Gì vậy? Sao trước cổng lại đông người thế ta?"

Nghe vậy, Haruto cũng nhìn về phía cổng và thấy đám đông.

"Cái gì kia? Kiểm tra trang phục ngày đầu à?"

"Không. Nếu vậy, họ sẽ đứng trước cổng trường chứ không phải trước cửa chính."

"Đúng thế."

Trời nắng đẹp, nếu kiểm tra trang phục, giáo viên thường đứng ở cổng. Hai người thắc mắc tiến đến gần đám đông.

Họ nghe thấy giọng một nam sinh từ trung tâm đám đông.

"Toujou Ayaka! Anh thật sự thích em!"

Ngay lập tức, Haruto chen qua đám đông về phía trung tâm, Tomoya cũng theo sau.

Haruto thấy hai học sinh đứng đó. Một là Ayaka, người bạn gái mới quen trong kỳ nghỉ hè. Người còn lại là một nam sinh với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đó là..."

Haruto lẩm bẩm khi nhìn người đứng trước mặt Ayaka, cố gắng nhớ lại cậu ta là ai. Cậu cảm thấy như đã gặp người này ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ ra được.

Tomoya, người đang theo sau Haruto nhìn nam sinh đó và thì thầm.

"Đó là Kaido-senpai ở năm ba."

"Kaido..."

Nghe tên đó, Haruto cảm thấy một chút gì đó nhớ ra.

"Đó là người đã cầu hôn Ayaka trước khi nghỉ hè..."

"Đúng, chính là anh ta."

Kaido-senpai là người đã gọi Ayaka qua loa phát thanh của trường rồi cầu hôn cô với một chiếc nhẫn đính hôn ngay trước khi nghỉ hè, một hành động dũng cảm và điên rồ.

Kaido-senpai, với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, nhìn Ayaka và nói to.

"Suốt kỳ nghỉ hè này, không ngày nào anh không nghĩ về em!"

"A, ano... tôi..."

"Nhưng trước kỳ nghỉ hè, anh chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không hề nghĩ đến cảm xúc của em! Anh xin lỗi vì đã làm em xấu hổ trước toàn trường!"

"V-Vâng, ano..."

"Kể từ đó anh đã suy nghĩ và nhận ra phải làm gì để tiếp cận em! Cuối cùng, anh đã tìm ra câu trả lời!"

Kaido-senpai nói một cách rõ ràng và mạnh mẽ về suy nghĩ của mình. Ayaka bị áp lực bởi lời nói của anh ta, không thể chen lời vào và chỉ đứng đó với vẻ mặt bối rối.

Tuy nhiên, Kaido-senpai lại không nhận ra biểu cảm của Ayaka, tiếp tục nói với sự tự tin.

"Toujou Ayaka! Anh muốn chúng ta bắt đầu làm bạn với tiền đề là sẽ trở thành người yêu! Xin hãy chấp nhận anh!"

Sau khi tuyên bố lớn tiếng, Kaido-senpai cúi đầu gập xuống và mạnh mẽ chìa tay phải về phía Ayaka.

Hành động đầy nhiệt huyết của Kaido-senpai khiến đám đông xung quanh reo lên "Oooh." Họ chờ đợi phản ứng của Ayaka, nhìn cô với ánh mắt tò mò.

Ayaka đỏ mặt và nhìn chằm chằm vào bàn tay chìa ra của Kaido-senpai.

Haruto nhìn thấy Ayaka bị Kaido-senpai tấn công bằng cảm xúc và cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

Sau một lúc im lặng nhìn bàn tay Kaido-senpai, Ayaka khẽ cúi đầu nhẹ.

"Xin lỗi!"

Ngay lập tức, tay của Kaido-senpai run lên.

"Xin lỗi, tôi rất cảm kích trước tình cảm của anh nhưng tôi không thể đáp lại."

Kaido-senpai từ từ ngẩng đầu lên. Mặc dù vẻ mặt có chút thất vọng, ánh mắt anh ta vẫn còn chút tia hy vọng.

"Vì sao vậy? Có thể cho anh biết lý do không?"

"Vâng... etto, trở thành bạn thì không sao, nhưng để làm người yêu thì không được..."

"Tại sao chứ?"

"Vì...tôi đã có người mình thích rồi."

"Cái gì!?"

Lời nói của Ayaka vang lên như sét đánh ngang tai, không chỉ với Kaido-senpai mà còn với tất cả học sinh xung quanh.

Tomoya, một trong số ít người không bị ảnh hưởng, cười ranh mãnh và huých khuỷu tay vào sườn Haruto. Haruto phóng đại phản ứng của mình để che giấu sự bối rối.

Sự thật gây sốc được Ayaka tiết lộ.

Dù có nhận sát thương từ lời nói đó, Kaido-senpai vẫn giữ chút hy vọng, anh ta tiếp tục hỏi.

“V-v-vậy... người mà em thích? Là ai vậy?”

Hy vọng cuối cùng của Kaido-senpai chính là khả năng Ayaka đang nói dối. Có thể cô ấy bịa ra người mình thích để từ chối anh ta. Từ góc nhìn của anh ta, dù tình huống này vẫn là tuyệt vọng, nhưng so với việc Ayaka thực sự có người cô thích thì ít ra còn đỡ hơn chút.

Trước câu hỏi đầy ý đồ đó, Ayaka nhanh chóng đỏ mặt, cúi đầu và ngượng ngùng đáp.

“Đó là... bí mật.”

“Cái gì!!!”

Cô ấy trông như một bông hoa huệ nhỏ bé rung rinh trong gió mùa hè. Dù ngượng ngùng nhưng khóe miệng cô vẫn khẽ nở nụ cười hạnh phúc, gò má ửng hồng. Hình ảnh của cô lúc đó thực sự là hiện thân của một thiếu nữ đang yêu.

Kaido-senpai đứng chết lặng, miệng há hốc như mất hồn khi đối diện với vẻ đẹp đáng yêu của Ayaka.

Ai là người có thể khiến thần tượng của trường làm ra biểu cảm như vậy?

Tất cả nam sinh tụ tập đều có cùng một câu hỏi trong đầu.

Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ hè.

Idol của trường, Toujou Ayaka đã có người mình thích!

Tin tức chấn động này đã lan truyền khắp trường nhanh hơn cả gió.