Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 95



Từ chương này, tui sẽ đổi xưng hô của Shuichi với Kiyoko thành cô-con thay vì bà-cháu nha mn.

Vì thiết nghĩ dù không để cập nhưng tuổi cả hai ko đến mức phải để Shuichi xưng hô vs Kiyoko là bà

Enjoy!

----------------------------------------------------------

Lời thuyết phục của Shuichi

Shuichi và Kiyoko bước từ phòng khách ra sàn gỗ ở giữa sân. Dưới ánh nắng chói chang từ trên cao, hai người hơi nheo mắt lại.

“Ôi, thật đẹp quá.”

“Năm nay bận quá nên con không thể làm được gì, nhưng sang năm con định sẽ đặt những chậu hoa ở đây và trồng nhiều loại hoa khác nhau.”

“Thật là một ý tưởng tuyệt vời.”

Kiyoko vừa gật đầu vừa nói, Shuichi mời bà ngồi lên chiếc ghế sofa được đặt trên sàn gỗ.

“Mời cô ngồi ở đây.”

“Vậy, tôi xin phép.”

Sau khi thấy bà đã an tọa, Shuichi cũng ngồi xuống chiếc ghế sofa ngay bên cạnh. Chiếc ghế mềm mại như ôm lấy cơ thể, khiến Shuichi không thể nhịn được mà nở một nụ cười hài lòng. Sàn gỗ và chiếc ghế sofa này là nơi yêu thích mà ông đã dành nhiều tâm huyết khi xây dựng ngôi nhà.

“Nó thật sự rất thoải mái.”

Kiyoko ngồi bên cạnh cũng nói như vậy, với biểu hiện rất dễ chịu.

Dù kỳ nghỉ hè đã kết thúc, nhưng những ngày nóng bức vẫn tiếp tục. Tuy nhiên, vào khoảng thời gian sau trưa, ánh nắng dường như dịu đi đôi chút. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang lại cảm giác dễ chịu trên da dưới ánh nắng mặt trời.

“Thật là một nơi lý tưởng để tắm nắng.”

“Con rất vui khi cô thích nó. Từ giờ, khi nào muốn nghỉ ngơi đây, Kiyoko-san cứ thoải mái sử dụng.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Kiyoko cúi đầu cảm ơn Shuichi. Trong một khoảnh khắc, hai người cùng tận hưởng ánh nắng và không khí mùa hè, ngồi chìm sâu vào chiếc ghế sofa. Sau đó, Shuichi bất ngờ mở lời.

“Kiyoko-san. Haruto-kun là một đứa trẻ rất tuyệt vời.”

“Cảm ơn cậu. Ayaka-san cũng rất dễ thương và tuyệt vời. cô bé là đứa trẻ có trái tim trong sáng, thuần khiết và tốt bụng.”

“Ahaha. Cảm ơn cô.”

Được nghe lời khen về con gái, Shuichi tỏ ra rất vui vẻ và nở nụ cười từ tận đáy lòng.

“Có thể cháu sẽ bị coi là một ông bố mù quáng, nhưng Ayaka thật sự đã lớn lên rất ngoan ngoãn và ngay thẳng. Dù đôi khi có chút lơ đãng và hay làm nũng, nhưng cháu nghĩ con bé là một đứa trẻ hiểu được lòng người và rất tốt bụng.”

“Không có gì là mù quáng cả. Ayaka-san đúng là một đứa trẻ như cậu nói.”

“Nghe cô nói vậy, con rất vui.”

Shuichi mỉm cười và cúi đầu cảm ơn Kiyoko, sau đó ông nhìn thẳng vào mắt bà và nói tiếp.

“Con có thể chưa biết nhiều về Haruto-kun, vì bọn con chỉ mới quen biết khoảng một tháng. Nhưng con đã luôn quan sát Ayaka từ khi con bé chào đời suốt 17 năm qua.”

Shuichi ngồi thẳng dậy khỏi ghế, quay người về phía Kiyoko và tiếp tục nói.

“Con gái con đã chọn Haruto-kun. Với tư cách là một người cha, con muốn tôn trọng quyết định của con gái mình. Nếu Ayaka có lựa chọn sai lầm, con sẽ phải sửa chữa sai lầm đó như một người cha. Nhưng từ những gì con thấy về Haruto-kun, thì cậu ấy là một người rất đáng mến.”

Shuichi tạm ngừng lời nói, nhìn lên bầu trời mùa hạ với đôi mắt hơi nheo lại.

“Nếu ở bên cậu ấy, Ayaka sẽ hạnh phúc. Con nghĩ Haruto-kun có những điều khiến bản thân con tin vào điều đó.”

“Tôi rất cảm kích khi cậu đánh giá cao Haruto như vậy. Nhưng...”

Kiyoko vẫn lộ vẻ do dự về việc Haruto sẽ ở lại nhà Toujou. Shuichi hạ ánh nhìn từ bầu trời xuống và nhìn về phía sân.

“Haruto-kun đã kể với con rằng, người dạy cậu ấy làm việc nhà là Kiyoko-san, đúng không?”

“Vâng, thằng bé thông minh và tiếp thu rất nhanh mọi thứ.”

Kiyoko tỏ ra tự hào khi nói về đứa cháu trai, với biểu cảm rất dịu dàng và hạnh phúc dưới ánh nắng mùa hè.

“Thật vậy. Con thật sự nghĩ Haruto-kun có kỹ năng sống rất cao.”

Shuichi gật đầu đồng tình và hỏi tiếp.

“Cô đã dạy Haruto-kun những kỹ năng hoàn hảo như vậy để cậu ấy có thể sống tự lập trong tương lai, đúng không?”

Shuichi hiểu lý do tại sao Haruto lại có kỹ năng làm việc nhà cao đến vậy, dù chưa từng sống một mình. Ông nói với giọng điệu trầm tư. Đáp lại, Kiyoko cúi đầu và gật nhẹ.

“Tôi đã già rồi. Một ngày nào đó, tôi sẽ phải ra đi, để lại Haruto một mình. Khi đó, thằng bé sẽ không còn gia đình bên cạnh nữa. Nhưng thằng bé vẫn phải sống tiếp. Vì thế, tôi muốn thằng bé ít nhất có thể tự chăm sóc bản thân mà không gặp khó khăn.”

“Việc không có gia đình bên cạnh khi còn trẻ chắc chắn sẽ rất cô đơn và khó khăn.”

Bố mẹ Shuichi vẫn còn sống, ông còn có vợ là Ikue, con gái là Ayaka và đứa con trai Ryouta. Khi nghĩ đến việc mất hết những người thân yêu, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến ông cảm thấy lạnh lẽo từ xương tủy.

Hoàn cảnh của Haruto và Shuichi hoàn toàn khác nhau. Việc mất đi gia đình có thể không mang lại cảm giác giống nhau, nhưng những gánh nặng tâm lý và nỗi đau sẽ không thay đổi. Shuichi suy nghĩ như vậy.

Kiyoko cũng tưởng tượng về ngày chia tay không thể tránh khỏi, với gương mặt tối dần.

“Nếu có thể, tôi muốn ở bên Haruto nhiều như những đứa trẻ khác được ở bên bố mẹ. Nhưng điều đó không thể xảy ra...”

“Thời gian luôn công bằng với tất cả mọi người.”

Sự công bằng đôi khi cũng thật tàn nhẫn và không khoan nhượng.

Một bầu không khí u ám bao trùm hai người.

Để thay đổi không khí, Shuichi mở lời với giọng vui vẻ.

“Đối với Haruto-kun, thời gian có thể là thứ cướp đi gia đình. Nhưng gia đình cũng là thứ có thể được tạo ra, đúng không?”

“Ể? Đ-Điều đó...”

Kiyoko cảm thấy bối rối khi Shuichi mỉm cười đầy ẩn ý.

“Tất nhiên, quyết định là của bản thân hai đứa, bậc cha mẹ không nên can thiệp quá nhiều. Cuộc sống của mình thì chính bản thân mình phải tự quyết định.”

Dù nói vậy, Shuichi vẫn tiếp tục với biểu cảm hóm hỉnh.

“Nhưng mong muốn hạnh phúc cho con cái là bản năng của cha mẹ. Con nghĩ việc hướng dẫn một chút để hai đứa có cuộc sống hạnh phúc hơn cũng là điều nên làm.”

Dù có vẻ thích thú, ánh mắt Shuichi vẫn lộ vẻ nghiêm túc.

“Haruto-kun và Ayaka sẽ đưa ra lựa chọn nào, con không biết. Hai đứa nó vẫn còn rất trẻ. Dù là lựa chọn nào, con cũng sẽ tôn trọng. Nhưng nếu con đường cả hai chọn là đi cùng nhau, bọn con sẽ rất vui mừng đón nhận.”

Shuichi kết thúc câu chuyện với nụ cười rạng rỡ, khiến Kiyoko ngạc nhiên mở to mắt.

“Cậu thật sự đã nghĩ xa đến vậy sao...?”

“Con chỉ mới bàn qua với Ikue thôi. Vợ con cũng đồng ý với điều đó.”

Kiyoko không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhận ra gia đình Toujou lại dành nhiều tình cảm cho Haruto hơn bà tưởng.

Shuichi tiếp tục câu chuyện như muốn chốt lại vấn đề.

“Kiyoko-san. Bà có yêu quý Haruto-kun không?”

“Hả? Vâng, tất nhiên là có.”

Dù bối rối trước câu hỏi bất ngờ, Kiyoko gật đầu mạnh. Đối với bà, Haruto là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu và quý giá.

“Thật vậy sao? Không, tất nhiên là vậy nhỉ.”

“Vâng.”

“Nếu đứa cháu đã đáng yêu như vậy, thì con của cháu, chắc hẳn còn đáng yêu hơn nhiều phải không?” (Lùa rồi lùa rồi)

“Con của cháu...”

Kiyoko há hốc mồm trước từ ngữ mà bà không ngờ tới.

“Haruto-kun có gương mặt rất nam tính. Chắc chắn con của thằng bé cũng sẽ thừa hưởng nét nam tính đó. Nhưng nếu là con gái thì có thể giống con gái con, Ayaka. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến con không thể không mỉm cười.”

“Con... con của Haruto…”

Ngay lúc đó, Kiyoko nhớ lại cảm giác xưa cũ. Đó là cảm giác khi cô bế Haruto lúc cậu còn là một đứa trẻ sơ sinh. Haruto nhỏ bé, nhẹ nhàng nhưng mang lại cảm giác nặng nề quý giá của sự sống.

Chỉ cần ôm thằng bé trong lòng, trái tim Kiyoko như được thanh tẩy, cảm giác yêu thương và hạnh phúc tràn ngập đến mức tưởng chừng như trái tim bà sắp nổ tung. Đã 17 năm trôi qua kể từ khi Haruto chào đời. Mặc dù khoảng thời gian dài như vậy đã trôi qua, nhưng cảm giác đó vẫn còn rõ ràng trong ký ức của Kiyoko, bà đã nghĩ rằng mình hẳn sẽ không thể cảm nhận được nó lần nữa.

Nhưng bây giờ, có thể một lần nữa… có lẽ trong thời gian bà còn sống…

Khi tưởng tượng về khoảnh khắc đó, Kiyoko nhận ra đôi tay mình đang run lên vì xúc động.

Shuichi nhẹ nhàng mỉm cười và lên tiếng.

“Dù sống dưới cùng một mái nhà, con cũng muốn hai đứa nó ý thức được vai trò của mình như là học sinh và sống đúng mực. Con tin rằng cả hai sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng và hành động đúng đắn. Haruto-kun và Ayaka đều là những đứa trẻ biết suy nghĩ và tự lập.”

Thực tế, Shuichi đã đề nghị Haruto ở cùng vì ông tin rằng với tính cách của Haruto, cậu sẽ trân trọng Ayaka khi sống chung.

“Cả hai đều không còn là những đứa trẻ ngây ngô thiếu suy nghĩ nữa.”

“Đúng… là vậy.”

Cuối cùng, Kiyoko gật đầu đồng ý trước lời thuyết phục của Shuichi.

“Tôi không biết Haruto sẽ đưa ra quyết định gì, nhưng nếu thằng bé mong muốn làm Ayaka-san hạnh phúc, xin hãy chấp nhận Haruto như một thành viên trong gia đình.”

Nói xong, Kiyoko cúi đầu thật sâu trước Shuichi.

“Tất nhiên. Chúng con rất sẵn lòng.”

Shuichi cũng cúi đầu trước Kiyoko và mỉm cười rạng rỡ.

--------------------------------------------------------

Deal: KPI là làm một đứa trước tốt nghiệp cho bà :))))))