Quả thật Đường Nùng rất xứng với cái danh "tra nữ", lúc trước để theo đuổi tiểu bác sĩ ở nhà bên, cô không tiếc mình mà năm lần bảy lượt tự làm thương bản thân. Lúc sau để theo đuổi soái ca làm việc ở quán cà phê, một người thích ngọt như cô lại tập tành uống cà phê đắng. Lần trước theo đuổi Từ Mạch lại càng không cần phải nói, cô làm đủ kiểu cơm hộp tình yêu chỉ vì nghe nói con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim của một người đàn ông là đi qua chiếc dạ dày. Hiện giờ lại là vì Sở Liên, bất chấp nắng noi cô cũng ngồi ở sân bóng rổ nhìn hắn chơi bóng.
Trên mặt Tần Vi hiện rõ ba chữ "Không tiền đồ". Đường Nùng thở dài, đột nhiên Tần Vi như nghĩ tới cái gì mà ghé sát vào cô.
"A Nùng! Cậu có nghe nói không? Ninh Vũ đang nằm viện a." Tần Vi ghé vào bên tai Đường Nùng, nhỏ giọng mà nói.
"Ninh Vũ? Là ai cơ?" Đường Nùng ngốc lăng mà hỏi, cô nhất thời không nhớ nổi là ai.
"Tiểu tổ tông của tôi......!" Mắt Tần Vi trợn trắng: "Là học đệ học chung lớp với bảo bối A Mạch của cậu a, đừng nói là cậu đã quên mất??"
"A..Tớ nhớ ra rồi! Hắn làm sao vậy? Không phải lúc trước còn cười hi hi ha ha đòi làm bạn trai tớ sao?"
"Nghe nói là bị đánh, bị đánh rất là nặng luôn, xương cốt đều gãy hết."
Đường Nùng không tự giác mà rùng mình: "Khủng bố như vậy, đây là đắc tội ai a, thật là tàn nhẫn." Cô vừa nói vừa nhíu nhíu mày. "Còn nữa, cậu nói cái gì mà bảo bối A Mạch chứ, hiện tại người tớ thích chính là Sở Liên!"
Nói xong, Đường Nùng còn tà tứ mà liếc nhìn thân ảnh tinh tế thon dài của Sở Liên trong sân.
Cũng vừa lúc Sở Liên chơi xong một trận, hắn chạy nhanh tiến về phía cô. Đường Nùng vội vàng đứng lên, cầm khăn lông cùng nước đón hắn.
Sở Liên sủng nịch mà đem cô ôm vào trong lòng, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của cô.
"Này, hai người đang ngược cẩu độc thân a!" Tần Vi bất mãn mà chu chu miệng.
Hai người đang tình chàng ý thϊếp, tất nhiên là không để ý đến Tần Vi nói nhảm, cũng không cảm nhận được ánh mắt âm lãnh ở trên cửa sổ kia.
Từ Mạch suy sụp mà đứng trên cửa sổ phòng học, nhìn thân ảnh hai người dính nhau như keo sơn, hắn gắt gao nắm tay, móng tay đâm thủng lòng bàn tay, máu chảy ra lênh láng nhưng hắn cũng không hề có cảm giác, đôi môi tái nhợt dần dần nở một nụ cười vặn vẹo.
A Nùng thật thích cái tép riu kia a.
A Nùng thật là không ngoan.
Sách giáo khoa ngành tâm lý học vẫn luôn dày đến mấy trăm trang, bây giờ lại sắp đến kì thi cuối kỳ, sau bao ngày lêu lỏng thì rốt cuộc Đường Nùng cũng phải chú tâm vào nghe giảng.
Giáo sư đứng trên đài đeo một cặp kính dày, như cái máy mà đọc những khái niệm trong sách giáo khoa. Ngày thường hắn rất nghiêm khắc, tiết học của hắn có thể vắng, nhưng trong tiết tuyệt đối không một ai được làm việc riêng, nếu không sẽ gặp chuyện thảm. Đường Nùng nhìn cuốn sách giáo khoa dày cộp nằm trên bàn, vẻ mặt cô xám xịt mà nghe giảng.
Tiếng chuông tan học vang lên, cuối cùng Đường Nùng cũng có thể giải phóng mà nằm ường trên bàn.
"Chết mất thôi, tiết học này trôi qua lâu quá, nếu mình cứ quy quy củ củ mà nghe giảng suốt học kì thì không khéo mình thành tiên mất." Đường Nùng lẩm bẩm mà nói.
Bỗng nhiên cô cảm giác được chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, cô xoay đầu lại, liền thấy Từ Mạch ngồi ở chỗ bên cạnh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang theo ý cười, ôn nhu nhìn chằm chằm cô.
Đường Nùng ngay lập tức đứng thẳng người.
"A......Xin chào..." Đường Nùng có chút xấu hổ mà chào hỏi.
"Học tỷ vẫn còn muốn cùng em nói chuyện, thật sự là quá tốt."Thanh âm Từ Mạch trầm thấp mà ôn nhu.
"Ha ha ha tại sao chị lại không muốn a, em suy nghĩ nhiều quá!" Đường Nùng tiếp tục cười cười.
"Nhưng mà..." Ngón tay thon dài của hắn cầm lọn tóc nghịch ngợm rũ xuống của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai: "Mỗi khi học tỷ nhìn thấy em, vẫn luôn sẽ né tránh a."
"Thật xin lỗi, chị chỉ sợ Sở Liên hiểu lầm. Rốt cuộc hiện tại chị không còn thích em, chị đang cùng hắn hẹn hò." Cô không giấu diếm gì mà nói thẳng ra, cũng không màng đến cảm nhận của Từ Mạch.
Tuy rằng hắn tận mắt nhìn thấy, nhưng khi nghe được cô nói như vậy, sắc mặt Từ Mạch không nhịn được mà trắng bệch. Nhưng trong phút chốc, hắn liền mỉm cười nói: "Em biết, em chúc mừng học tỷ."
"Em chúc phúc chị?" Đường Nùng trợn to hai mắt mà nói.
Căn cứ vào phản ứng của Từ Mạch ngày hôm đó, tám phần là đối với cô có ý tứ. Nhưng bây giờ hắn lại chúc phúc cô......Quả thật cô cảm thấy mọi chuyện đi quá nhanh a.
"Đúng vậy, chỉ cần học tỷ cảm thấy hạnh phúc," Từ Mạch ôn hòa nói: " Liệu em có vinh dự được làm bạn của học tỷ không?"
"Đương nhiên có thể a, A Mạch tốt như vậy, chúng ta có thể làm anh em, cái kia....những gì chị đã từng làm trong quá khứ... chị thật xin lỗi, mong em đừng để trong lòng." Đường Nùng sảng khoái mà đáp lại.
"Sắp đến tiết, A Mạch cũng mau trở về lớp đi." Đường Nùng nhìn thoáng qua đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa liền đến giờ.
Nhưng Từ Mạch lại không có một chút ý tứ rời đi, hắn mỉm cười mà mở sách ra, nhẹ giọng nói: "Lúc trước học tỷ bồi em nghe giảng nhiều như vậy, lần này đến phiên em bồi học tỷ."
Đường Nùng há miệng muốn nói chuyện.
"Huống hồ, gần đây em đối với tâm lý học rất có hứng thú a."
Cho là được đi. Đường Nùng hơi hơi mở miệng ra rồi khép lại.
Sau khi tan học, hai người vừa ra khỏi phòng học liền thấy được Sở Liên ở trước lớp chờ Đường Nùng.
Thấy cô ra tới, khóe miệng Sở Liên hơi hơi giơ lên, nhưng sau đó hắn không cười nổi nữa, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Từ Mạch đứng ở phía sau cô. Trong nháy mắt, đôi mắt hắn liền lạnh lẽo: "A Nùng, đây là......?"
"Anh đừng hiểu lầm, hôm nay em và A Mạch chỉ là ngẫu nhiên ngồi cùng nhau nghe giảng." Đường Nùng vội vàng giải thích.
"Đúng vậy, em chỉ ngẫu nhiên muốn đến nghe một chút bài giảng ngành tâm lý học, không nghĩ tới học tỷ ở nơi này, thật là quá khéo." Từ Mạch ôn nhu mà nói, khóe môi hắn giơ lên, đôi mắt to đen nhánh thoạt nhìn vô cùng thuần lương vô hại.
"Là như vậy sao." Sở Liên cười nhạo một chút, hắn nhẹ nhàng kéo Đường Nùng qua bên mình, đem cô ôm vào trong lòng ngực: "A Nùng, hôm nay anh dẫn em đi ăn quán XXX a, anh nhớ rõ em thích nhất là đồ ăn nơi đó...... Thiếu chút nữa thì quên, A Mạch có muốn cùng chúng ta đi không?"
"Không cần, học trưởng cùng học tỷ đi vui vẻ. Em còn có việc bận."
"Được, chúng ta đi đây, tạm biệt." Đường Nùng đối với hắn phất phất tay.
Trong nháy mắt hai người bọn họ xoay người rời đi, bỗng nhiên ý cười trong mắt Từ Mạch biến mất không thấy, mà thay vào đó là vô tận hắc ám.
Đoạn thời gian sau, ngày nào Từ Mạch cũng đến lớp Đường Nùng học, ở bên Đường Nùng nghiêm túc nghe giảng. Ai không biết lại nghĩ bọn họ đang hẹn hò.
Hơn nữa hắn vô cùng thông minh, kiến thức mới tiếp thu thật nhanh, còn cẩn thận giảng lại những chỗ mà Đường Nùng không hiểu. Điểm này, Đường Nùng vô cùng bội phục hắn.
Đột nhiên Từ Mạch chen vào, cả lớp cũng bắt đầu nổi lên phong ba, có không ít nữ sinh thầm thương trộm nhớ hắn, còn có những cái nam sinh xem hắn như là tình địch.
Nhưng người có thù địch lớn nhất với hắn là Sở Liên.
"A Nùng, vì sao gần đây em luôn cùng hắn ở bên nhau?" Sở Liên rầu rĩ mà nói.
"A Mạch nói hắn đối với tâm lý học có chút hứng thú."
"A" Sở Liên lạnh lùng mà cười: "Vì sao hắn lại đối với tâm lý học cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ em không biết sao?"
Cô cảm giác được sự lạnh lẽo của hắn, Đường Nùng thở dài: "A Liên, không phải em đã cùng anh nói rồi sao? Bây giờ em với hắn chỉ là bạn bè."
"Có bạn bè nào mà sớm chiều đều ở bên nhau sao? Ai không biết còn cho rằng hắn mới là bạn trai em. A Nùng, em có thể hay không vì anh mà sửa lại, đừng tùy tiện như vậy."
"Sở Liên!" Đường Nùng đề cao đề-xi-ben.
Mối quan hệ của hau người vẫn luôn ngọt ngào, nhưng lúc này bầu không khí lại trở nên có chút xấu hổ.
Một lát sau, Đường Nùng yên lặng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sở Liên thấy thế vội vàng giữ chặt cô.
"Đừng đi, A Nùng, anh sai rồi...em đừng đi." Hắn luôn luôn bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng lúc này âm thanh hắn lại mang theo kinh hoảng.
Đường Nùng nghĩ nghĩ, hắn nói cũng không sai, cô luôn luôn rất tùy tiện, còn được công nhận là tra nữ. Nhưng lần này cô cùng Từ Mạch cái gì đều không có, thật là oan uổng.
"Buông tay." Đường Nùng lạnh nhạt nói.
"Anh không buông, em đừng nóng giận được không? Anh thật sự sai rồi," Sự kinh hoảng trên mặt Sở Liên dần dần nhiều hơn, hắn run giọng nói: "A Nùng, có phải em bắt đầu chán ghét anh đúng không? Em có phải muốn rời khỏi anh đúng không?"
Đường Nùng đã nghe đến phát ngấy những lời nói đó, những người bạn trai cô quen lúc trước đều như vậy, chỉ cần một lời nói của cô thôi bọn hắn liền sẽ trở nên lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ. Kể từ khi cô cùng Sở Liên hẹn hò tới nay, vẫn chưa từng xảy ra cãi vã, hiện giờ cái cảm giác chán ghét cùng mệt mỏi đó lại xuất hiện.
"Sở Liên, chúng ta nên tạm thời bình tĩnh một đoạn thời gian."
Đường Nùng tránh khỏi tay hắn, xoay người rời đi, để lại sắc mặt trắng bệch của Sở Liên.