Bọn họ theo chân vài tên quốc sư đi vào trong Trường Sinh Điện, cảm giác được cách Tây Minh càng ngày càng gần, hắn hô hấp không ngăn được dồn dập.
Hắn rũ mắt xuống, cố gắng làm chính mình bình tĩnh một chút.
Quốc sư đứng đầu là Triều Lạc lên tiếng: "Ba vị này đều là người xuất sắc nhất trong cuộc thi săn thú. Hiện tại, sẽ có vài vị quốc sư đến lựa chọn các ngươi làm hộ pháp."
Dừng một chút: "Hull, ngươi đến đây trước đi."
Hull nhìn ba người một lượt. Không biết vì cái gì, hắn lại không có thiện cảm với thiếu niên xinh đẹp đến kỳ cục kia, hắn đành chỉ chỉ thiếu nữ đứng một bên: " Ta chọn nàng."
Thiếu nữ sửng sốt một chút, vội vàng quỳ xuống nói: "Cảm tạ đại nhân ban quang minh* cho ta".
(*Quang minh: tương lai tốt đẹp, đầy hứa hẹn.)
"Người tiếp theo, Tây Minh." Triều Lạc nói.
Đôi mắt đào hoa vẫn luôn rủ xuống đột nhiên nâng lên, hắn yên lặng nhìn chằm chằm Tây Minh. Tim hắn đập nhanh như muốn bay ra ngoài, hô hấp đã không chịu được khống chế, chỉ một chút nữa thôi hắn liền có thể đứng bên cạnh nàng!
"Ta chọn hắn." Tây Minh chỉ chỉ thiếu niên có chút chật vật kia.
Hắn như bị sét đánh mà đứng ở tại chỗ, toàn bộ thân thể hệt như rơi vào hầm băng.
Vì cái gì?
Vì cái gì không chọn ta?
Không phải ngươi đã hứa với ta rồi sao?
Ta đợi ngày này đã rất lâu.... đã mười năm.
Biểu tình hắn trở nên có chút vặn vẹo, tay nắm chặt thanh kiếm đến chảy máu.
Phù Tang vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫn lên: "Tây Minh! Hôm nay ngươi thật sự rất đáng yêu, ngươi không biết ta thích đứa trẻ kia tới mức nào đâu!"
"Vì cái gì không chọn ta?" Giọng nói hắn có chút lành lạnh, nhưng lại rất êm tai.
Mọi người sửng sốt, chỉ thấy đôi mắt của thiếu niên đã trở nên dữ tợn.
"Vì cái gì không chọn ta?"
Hắn yên lặng nhìn Tây Minh, lại lặp lại một lần.
Tây Minh bình tĩnh mà cười cười: " Tại sao ta phải chọn ngươi?"
Đột nhiên biểu tình hắn trở nên kích động: "Cuộc thi lần này ta là người mạnh nhất, còn tên kia có cái gì tốt? Vì sao ngài lại chọn hắn? Lúc trước không phải ngài đã nói...... Ngài biết ta chờ đợi ngày này bao lâu sao?!"
Đột nhiên ngữ khí hắn trầm xuống: "Hoặc là, ta gϊếŧ hắn...ngài liền có thể lựa chọn ta?"
Thiếu niên vô tội đứng một bên nghe vậy sợ đến mức phát run, người này chính là người điên!
Nhưng đột nhiên đôi mắt Tây Minh lại sáng lên.
"Làm càn!" Triều Lạc quát to: "Nơi này là nơi cho ngươi nói gϊếŧ liền gϊếŧ sao!?"
"Chủ thượng*!" Tây Minh đánh gãy lời Triều Lạc. "Ta thay đổi quyết định, ta chọn hắn!" Nàng nhẹ nhàng nói làm cho thiếu niên sắp hỏng mất ngơ ngẩn cả người.
(*Chủ thượng: Vua, thiên tử.)
Vẻ mặt Phù Tang phẫn nộ: "Tây Minh, ngươi đang làm gì! Ngươi vừa mới chọn tên kia!"
"Sao? Ta đã nói là thay đổi quyết định" Tây Minh hướng nàng cười cười: "Lại không ai nói là không thể đổi ý!"
Nhìn đến thái độ lật lọng của nàng, hắn vẫn như cũ sợ nàng lại đổi ý.
"Tây Minh, ngươi thật không biết xấu hổ!" Phù Tang tức đến muốn chết.
"Ta không biết xấu hổ không phải là điều hiển nhiên sao? Ngươi còn không quen a?" Tây Minh cười tủm tỉm mà đến gần thiếu niên, ở thời điểm nàng lại gần hắn lại khẩn trương mà ngừng thở, gương mặt trắng nõn nổi lên một tia đỏ ửng.
Tây Minh đến gần mới phát hiện được thiếu niên đã cao hơn nàng một cái đầu, gương mặt mềm mại đáng yêu ngày nào nay lại trở nên lãnh đạm xinh đẹp.
Mười năm.....có thể khiến cho một người thay đổi nhiều như vậy sao?